Thủ đoạn của chủ mẫu ở gia đình giàu có giải quyết những oanh oanh yến yến vô cùng sạch sẽ gọn gàng.
Hắn nhớ rõ khi mình phụng mệnh Yến Lang đi tìm Thôi Chưởng Châu, thiếu nữ mười bốn tuổi kia một thân đồ tang trắng toát, giống như một con thú nhỏ mất chỗ nương nhờ, nằm trên người mẹ tuyệt vọng gào thét.
Thi thể của mẹ nàng không có tiền thu liệm, đặt ở nghĩa trang, sắp sinh dòi bọ.
Hắn nói là Tứ Hoàng tử Yến Lang ra mặt, hứa sẽ an táng mẫu thân của nàng vào phần mộ tổ tiên Thôi gia.
Vệ Ngạn còn chưa kịp nói ra điều kiện là muốn nàng gả cho Yến Lang, nàng đã lau khô nước mắt, trong mắt đầy lòng cảm kích:
“Vậy Tứ hoàng tử muốn ta làm cái gì? Chỉ cần hắn mở miệng, Chưởng Châu muôn lần chết cũng không từ chối.”
Nàng nói như vậy, cũng thật sự làm như vậy.
Khi Yến Lang bị giam cầm, nàng tự mình nếm thuốc thử độc, lại nhờ Vệ Ngạn mượn sách y, học điều trị thân mình cho Yến Lang.
Bởi vì biết chữ, nàng cũng giúp bọn cung nhân thái giám viết thư nhà, còn gây chuyện chê cười.
Thư sinh viết thay ngoài cung cho rằng nàng là vị cung nữ thiện tâm nào đó, cuối thư nhà còn hỏi nàng có hôn phối hay chưa.
Biết Yến Lang thích Thôi thị Ngũ Nương, cho nên Vệ Ngạn cũng không có nói với người khác, thật ra trong lòng hắn vô cùng kính nể cách làm người của Chưởng Châu.
“Mau tới đây giúp ta chọn một chút, ngày mai đưa cho Ngũ Nương phấn mặt màu gì.”
Vệ Ngạn tự nhận trung quân hầu chủ, có vài lời nói không thể nói rõ:
“Bệ hạ, Đế hậu hoà thuận là gương tốt cho thiên hạ, chớ có để người phê bình ngài vô tình bạc nghĩa.”
Lời này khiến cho Yến Lang mất đi hứng thú chọn phấn mặt.
Trên cung điện đều đè nặng mây đen bao phủ, Chu công công thức thời mà dâng bàn cờ lên, lại sai cung nữ hầu trà:
“Trà mới được tiến cống, bệ hạ vẫn luôn chờ Vệ tướng quân tới để cùng nhau uống đó.”
Bàn cờ trước mắt này giống như năm đó hắn bị ba vị hoàng huynh vây khốn, Chưởng Châu mặc quần áo của hắn, bước lên ngựa Bạch Sư Tử.
Nàng không đánh phấn, không trang điểm, đôi mắt sáng như ngọn đuốc trong tay, trong đêm đen, trong lòng của hắn cùng Vệ Ngạn đồng thời nóng lên một chút.
Nàng nói: “Điện hạ, ta có thể đi tìm chết vì ngài.”
Khi nàng toàn tâm toàn ý yêu hắn, có thể vì hắn mà đi tìm chết.
Mà mấy năm nay, hắn tự nhận rằng mình đối xử với Chưởng Châu cũng rất tốt.
Thậm chí còn đồng ý chờ nàng năm năm để sinh con nối dõi, mới đưa Ngũ Nương vào cung.
Thậm chí, ngay cả thuốc giả chết mà Hà thuật sĩ của Bồng Lai Sơn dâng lên, hắn cũng đưa cho nàng tránh hoạ.
“Cho dù trẫm đồng ý, nhưng làm gì có bậc thang mà xuống đâu?”
Vệ Ngạn buông một quân cờ, thở dài: “Vừa rồi chọn phấn mặt, có lẽ nàng cũng thích.”
“Triệu hồi Lý ngự sử về kinh thành đi, dù sao kia cũng là người nàng chọn, là một thần tử không nịnh trên đạp dưới.”
Yến Lang đứng dậy, phân phó Chu công công:
“Thôi, đi Kiêm Gia Cung.”
Đêm khuya vắng vẻ, tiểu thái giám báo tang hốt hoảng chạy nhanh, không đề phòng bị ngã đập đầu.
Tiếng báo thang bốn tiếng, tiểu thái giám bất chấp nước tuyết trên người, vội vàng bò lên kêu:
“Nương nương hoăng rồi!”
Tiếng báo tang truyền vào trong điện, hộp phấn mặt kia đột nhiên rơi xuống đất.
“Bệ hạ?”
“Bệ hạ cẩn thận tuyết trơn”
Ngoài điện tuyết rơi như bông vải.
Yến Lang nghiêng ngả lảo đảo mà chạy trong tuyết.
Trời đất một mảnh trắng xoá, giống như quân đen trên bàn cờ thua hết cả bàn cờ.
“Không phải hôm qua nàng vẫn còn khoẻ sao? Sao bỗng nhiên…”
Hằng Nhi cũng không hiểu chuyện, bị khoé mắt đỏ ngầu muốn nứt ra của Yến Lang làm cho sợ đến nỗi khóc ầm lên:
“Không biết, cái gì Hằng Nhi cũng không biết…”
Trên án có ba di chiếu.
Dặn dò Y Dược Ty năm nay mùa đông không lạnh, phải đề phòng dịch bệnh mùa xuân cùng thiên tai thường niên.
Báo cho nội vụ chớ có vì tang lễ của Hoàng Hậu mà quên cho các cung nữ xuất cung gả cưới.
Đưa Hằng Nhi trở về bên người mẫu thân của nó, không cần hại mẫu tử bọn họ chia lìa.
Không có lời nào dành cho hắn.
Khi toàn bộ cung điện bi thương.
Chỉ có Yến Lang cũng không khổ sở, hắn chỉ là có chút phiền muộn.
Phiền muộn từ nửa tháng trước, vì hắn tưởng sách phong muội muội của ta Thôi Minh Xu làm Quý Phi, ta với hắn cãi nhau to một trận, còn chưa từng cúi đầu nhận sai với hắn.
Phiền muộn Lễ Bộ Ty không có mắt mũi quỳ gối ngoài điện, nói không biết làm sao để quyết định thuỵ hiệu cho Hoàng Hậu nương nương thế nào, làm sao để viết tiểu sử, nhập hoàng lăng ra sao.
Tấu chương như tuyết trên mái ngói đặt ở trên án, đủ loại quan từ ngữ tán dương vô cùng của các loại quan lại, phỏng đoán hỉ nộ của thiên tử.
Viết thuỵ hiệu hiền đức ôn cung, nhưng nàng cũng đã từng vì Yến Lang bị người ta cắt xén thức ăn, giống như người đàn bà đanh đá mà cầm đao đuổi theo thái giám kia suốt ba con phố để mắng chửi.
Viết cuộc đời tôn quý vô ưu, nhưng sau khi đăng cơ, nàng với hắn không phải là khắc khẩu thì là giận dỗi, hình như nàng khóc rất nhiều, vẫn luôn khóc.
Lại nói đến việc nhập hoàng lăng, dường như Yến Lang cũng nhớ ra vài điều tốt đẹp ở Thôi Chưởng Châu, làm vợ chồng một hồi, hắn không tiếc mà ban cho nàng một lễ tang trọng thể, ân chuẩn nàng với hắn chôn cùng huyệt.