Từng Là Ngọc Quý Trong Tay Người

Chương 3: Chương 3




Chân tướng tới muộn giống như thanh đao đầy rỉ sắt, day dứt trong lòng.

Kể từ đó về sau, trừ bỏ việc hiến tế, cứu trợ thiên tai, ta không gặp Yến Lang, cũng không uống thuốc đắng khiến ta nhíu mày buồn nôn nữa.

Cho đến nửa năm trước, vào sinh nhật của ta, Yến Lang đem Hằng Nhi lúc đó mới sáu tuổi tới chỗ ta.

Tháng tám nóng như lửa, khi ta cho rằng hắn xin lỗi chịu thua, cho rằng đứa nhỏ này là đứa con của mệnh phụ nào đó.

Yến Lang đẩy Hằng Nhi lo lắng sợ hãi tới trước mặt ta, giống như là đã chịu đựng đủ sự lạnh nhạt của ta.

“Đứa nhỏ này là huyết mạch dòng bên, sẽ được ghi lại dưới danh nghĩa của ngươi, sau này ngươi không cần phải lo lắng người khác phê bình ngươi không thể sinh con, cũng không cần phải sợ hãi quyền hành sa sút, cho dù Xu Nhi vào cung, ngươi cũng vẫn luôn là Hoàng Hậu của trẫm, sẽ không dễ dàng bỏ ngươi.”

Ta buông thẻ tính trong tay, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Yến Lang, một tấc cũng không chịu thua:

“Bệ hạ muốn nạp phi tần, cho dù là trăm người hay ngàn người ta đều không để bụng, nhưng nếu muốn Thôi Minh Xu vào cung, trừ phi ta chết.”

Thấy ta hùng hổ doạ người, rốt cuộc Yến Lang cũng mất đi chút kiên nhẫn cuối cùng, phất tay áo bỏ đi, khi đi còn ném lại một câu.

“Thôi Chưởng Châu, hiện giờ con ngươi cũng có rồi, trẫm không còn nợ ngươi nữa.”

Gió thổi khiến cho chín nhánh đèn run rẩy, tiếng ve kêu tiếng côn trùng cùng tiếng khóc của trẻ con ồn ào ầm ĩ.

Hằng Nhi ở bên cạnh vừa lau nước mắt lại vừa dùng sức đánh ta:

“Bọn họ đều nói bà là người xấu, bà không sinh con được nên cướp ta khỏi mẹ ta.”

Chu công công lo lắng đến nỗi che miệng nó, ta lắc đầu, bảo Chu công công buông nó ra.

Ta cũng không biết dỗ dành trẻ con, lại đúng giờ Lĩnh Nam gửi tới một hộp vải khô.

Chu công công là lão nhân trong cung, từ trước tới giờ quen với việc chơi đùa với các Hoàng tử bướng bỉnh.

Hắn bảo đồ đệ là Tiểu Thông Tử đưa tới một cái hộp dế màu vàng, quỳ rạp trên mặt đất cho Hằng Nhi xem dế.

Hằng Nhi ăn vải khô, chơi mệt thì ngủ rồi.

“Chờ nó tỉnh, đưa nó về đi, mẹ nó có lẽ nhớ nó lắm!”

Ta thu lại hộp vải khô kia, bỗng nhiên nhớ ra lúc trước khi uống thuốc đắng, dường như luôn có một phần mứt quả như vậy.

Chữ trên lồng sắt xinh đẹp bay bổng, từng nét ngang nét móc, nét phẩy nét xổ, trông rất là quen mắt, nhưng lại không nhớ nổi đã từng gặp ở đâu rồi.

“Chớ lấy thân hữu hạn, thường cung vô tận sầu.”

Câu thơ này lại khiến cho xúc động một chút tâm sự của ta, ta hỏi thị nữ bên cạnh là Đồng Nhi:

“Hôm nay là sinh nhật lần thứ bao nhiêu của bổn cung?”

Đồng Nhi ngẩn ra, vội cười nói.

“Nương nương thiên thu, hiện giờ mới có hai mươi ba.”

Mười bốn tuổi ta đã gả cho Yến Lang, ba năm bị cầm tù ở Vĩnh Hạng, năm năm uống thuốc đắng ngắt, còn lại một năm đấu đến ngươi chết ta sống với Thôi Minh Xu.

Ta cười cười, nâng má nhìn cái lồng vàng kia, Thường Thắng tướng quân đấu thắng nhưng bị gãy chân đang nằm trong góc, hư trương thanh thế mà giương nanh múa vuốt.

Bỗng nhiên cảm thấy nó hơi giống ta.

Đáng thương một chút, lại buồn cười một chút.

Hiện giờ phục hồi tinh thần lại, bên ngoài tuyết rào rạt rơi xuống.

Chu công công thấy sắc mặt ta tái nhợt, ho không ngừng, vội đưa mắt lên ra hiệu Tiểu Thông Tử lặng lẽ mang chút than tới.

Từ trước còn chưa bất hoà với Yến Lang, hắn biết ta hàn chứng, đến mùa đông sẽ phát tác rất mạnh, cho nên chuẩn bị thuốc ở Kiêm Gia Cung, đốt địa long, mang rất nhiều than tới, mùa đông cũng ấm như giữa hè.

Ta rõ ràng là, hắn không cho thuốc, cũng giảm than lửa là ý của Yến Lang, muốn mài bớt góc cạnh xương cốt của ta, để ta cúi đầu nhận sai.

Ta vốn không đành lòng để Chu công công phải khó xử, cũng không muốn nhìn thấy cung nhân phía dưới lại vì ta mà chịu trách phạt.

Chỉ là khi hàn chứng phát tác, khắp người ta đều giống như mọc ra gai băng, khiến cho ta đau đến nỗi nước mắt và mồ hôi lạnh cũng có thể tẩm ướt quần áo.

Khi đau nhức, toàn bộ cơ thể lẫn trái tim không thể kiểm soát nổi,khiến cho ta chật vật muốn cúi đầu nhận sai.

Lò lửa hoà thuận vui vẻ, uống một chén thuốc xua đi khí lạnh, vải khô cũng xua tan những cảm giác chua xót trong miệng.

Trước kia khi muốn chạy trốn, ta cũng nhiều khi do dự và lo lắng

Thiên hạ to lớn như vậy, ta nghĩ nửa năm trời lại không biết đi đâu.

Nhưng hôm nay ôm chén thuốc, cúi đầu nhìn thấy tấm giấy ố vàng trên lồng sắt đựng hộp vải khô, ta nhấp một chén thuốc, nhẹ giọng hỏi:

“Chu công công, ở Lĩnh Nam có lạnh không?”

“Nơi đó mùa hạ rất dài, không có mùa đông, nóng chảy mỡ, nóng ghê người, nương nương hỏi cái này làm gì?”

Không có gì.

Lĩnh Nam ấm áp, vậy thì đi Lĩnh Nam đi.

Nơi đó nếu không có tuyết rơi, có lẽ cơ thể cũng sẽ không đau.

Cũng không tới mức khiến cho ta vì một sọt than mà phải chịu đựng số phận nhận sai lầm, khiến cho bản thân ta cũng xem thường chính mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.