Từng Là Ngọc Quý Trong Tay Người

Chương 2: Chương 2




Ta cảm kích Yến Lang đồng ý cưới ta, có được danh hiệu Hoàng tử phi, khiến phụ thân nhận ta, đón ta vào kinh thành, dời mộ của mẹ ta vào Thôi gia, thực hiện di nguyện của mẹ ta.

Vì thế, ta còn chưa kịp cởi đồ cưới đã cầm lấy con dao trong đống củi ở trong viện, ta lúc đó mới mười bốn tuổi, cố nhịn nước mắt cùng với cảm giác xấu hổ, đặt đao lên cổ mình, khiến cho nội giám ỷ thế hiếp người sợ tới mức phải mời ngự y tới.

Sau đó, vì giúp cho Yến Lang điều dưỡng thân mình, ta tiết kiệm ăn uống, luôn là một bữa no lại một bữa đói.

Tiên đế ba ngày liên tiếp giết năm đứa con, lại khiến cho ta suốt ngày sợ hãi sầu lo, không thể điều dưỡng, ngay cả nguyệt tín cũng thường xuyên không đều.

Hàn chứng là trước đó Yến Lang bị hoàng huynh của hắn đuổi giết, ta mặc quần áo của Yến Lang, cưỡi bạch sư mã của hắn để đánh lạc hướng truy binh.

Khi Yến Lang tìm thấy ta, ta hôn mê ở trong nước tuyết dưới vực sâu ba ngày ba đêm.

Thái y tinh thông nhất về phụ qua trong thái y viện đã nói, nếu bệ hạ có thể nhanh hơn nửa ngày, sức khoẻ của nương nương cũng không đến mức xấu như vậy.

Hai năm đầu tiên, mỗi lần uống thuốc kia vào ta vẫn luôn nôn, nôn đến nỗi cuối cùng suy yếu đến nỗi chỉ có thể uống một chút nước cơm.

Yến Lang đau lòng nắm lấy bàn tay gầy yếu của ta, đôi mắt đỏ lên, tràn đầy áy náy:

“Chưởng Châu, chúng ta không uống nữa, đắng quá!”

“Trách ta, nếu tới sớm một chút, nàng cũng sẽ không…”

Hắn quá mức tự trách, cho nên cho ta một ý chỉ, nói là sẽ từ dòng bên quá kế một đứa trẻ, hắn thà rằng không cần có con, cũng không muốn ta tiếp tục phải chịu tội.

Trong lòng ta khổ sở, cho nên mỗi ngày vẫn chịu đựng cảm giác ghê tởm uống hết thuốc đắng, chờ mong trời cao rủ lòng thương.

2.

Cho đến một năm trước, muội muội mới goá chồng của ta là Thôi Minh Xu mặc tang phục lại to bụng.

Trong tộc cho rằng đó là một việc đáng sỉ nhục, hỏi gian phu là ai, đêm khuya Yến Lang không màng mưa to giục ngựa mà đến, ôm vào ngực Thôi Minh Xu còn đang mặc áo tang trước linh cữu, tàng kiều ở  hành cung.

Quần thần sôi nổi dâng gián ngôn.

Nhưng đều bị một câu của Yến Lang chắn trở về bằng một câu nói nhẹ nhàng: “Hậu cung không người, Hoàng Hậu không con.” 

Chỉ có một cái xương cứng khó gặm là Lý Ngự Sử, hắn cho dù phải nhận đình trượng nhưng vẫn quỳ gối ngoài điện.

Bị Yến Lang mắng là cục đá ở hầm cầu, lưu đày tới Lĩnh Nam, bị biếm chức làm một tiểu quan nhỏ như hạt vừng.

Có tiền lệ là Lý Ngự Sử, các thần tử đầu bắt đầu cân nhắc phong hào Quý Phi, là Huệ hay là Thục.

Khi ta biết đến tin tức, rút kiếm xông vào hành cung, cách một bức rèm châu, trong lòng không ngờ lại cảm thấy sợ hãi do dự.

Mấy năm nay ta nghe một ít tin đồn.

Nói là công tử Vương thị chưa từng viên phòng với Thôi Minh Xu, cũng không dám nạp thiếp, hiện giờ sau khi Yến Lang đăng cơ hắn lại chết một cách ly kỳ. 

Thấy ta ngơ ngẩn, Thôi Minh Xu kiêu ngạo mà chạm tay vào bụng nhỏ, dùng khăn che miệng cười.

Cười ta sợ hãi, cười ta thật lòng, lại càng cười ta không hay biết gì mà mấy năm nay làm áo cưới cho nàng.

“Tỉ tỉ, thật ra người mà A Lang muốn cưới vẫn luôn là ta, nhưng lúc trước đoạt đích mạo hiểm đến mức nào chứ, hắn nuối tiếc trợ lực của Thôi gia, lại nuối tiếc không muốn lấy ta ra để đánh cuộc.”

“Vì thế mới để ta gả vào Vương thị để tránh hoạ, lại chọn loại con hoang do ngoại thất sinh ra như ngươi che chắn phía trước.”

Dứt lời, nàng khinh miệt mà nhìn thanh kiếm trên tay ta, vừa liếc mắt đã nhìn thấu ta đang giả vờ hung hãn.

“Tỉ tỉ, ngươi có biết không, thật ra ngươi vốn có thể sinh con.”

“Đáng tiếc, ngày ngươi ngâm mình trong nước đá đó, lại là sinh nhật của ta.”

“Ta nói ta muốn ăn bánh hoa táo trong cung, A Lang ra roi thúc ngựa đưa tới cho ta, khi đó bánh vẫn còn nóng.”

“Chỉ là ta lại không thích ngọt, chẳng ăn một miếng nào.”

Năm năm uống thuốc đắng bỗng nhiên túm chặt lấy tim phổi của ta, mùi tanh ngọt chua xót đột nhiên ùa lên cổ họng.

Chờ đến khi ta lấy lại tinh thần, kiếm trên tay đã chém đứt rèm châu.

Ngọc châu viên to viên nhỏ lăn xuống cùng với tiếng thét chói tai, máu trào ra từ giữa hai chân của Thôi Minh Xu.

Nàng không nghĩ là kiếm kia của ta thật sự chém xuống, khi né tránh lại vô ý bị ngã.

Yến Lang vội vàng tới, đột nhiên một bàn tay tát lên mặt ta, đánh đến nỗi ta lảo đảo.

Ta không chịu cúi đầu rơi nước mắt, chỉ ngửa đầu bình tĩnh nhìn hắn, trong nụ cười có nước mắt, gằn từng chữ một:

“Yến Lang, lần sau nhìn thấy nàng, ta nhất định sẽ giết nàng.”

Nghe ta nói như vậy, vẻ xấu hổ trong mắt Yến Lang nháy mắt tiêu tán:

“Người đàn bà điên! Lời nói việc làm điên khùng, lợi dục huân tâm! (2) Chính ngươi không thể sinh con, chẳng lẽ không thể chấp nhận một đứa trẻ hay sao?”

Ta muốn cười to, lại cười đến nỗi từng giọt nước mắt thật lớn lăn xuống:

“Yến Lang, ngày hôm đó ngươi thật sự tới tìm ta ngay ư?”

Hắn ngạc nhiên nhìn ta, lại không dám nói một chữ nào.

________

(2)  Lợi dục huân tâm: Vì lợi ích mà mê hoặc tâm can


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.