Hà Lão nheo đôi mắt lại, nhìn lên mặt trăng tròn xoe trên bầu trời, tô sơn ngọt đến nỗi răng của hắn cũng đau.
“Bận, bận rộn đi cũng tốt…”
“Cô nhóc, lần sau lúc xuống bếp đừng có suy nghĩ linh tinh, tô sơn này ngọt đến đỉnh đầu lão rồi.”
Ta cúi đầu chép sách thuốc, bỗng nhiên phát hiện có người đứng ở cửa, không biết đã nhìn ta bao lâu.
Là Yến Lang.
Vệ Ngạn hộ tống Yến Lang, ngày đêm không nghỉ tới Lĩnh Nam.
Ta ngẩng đầu, Yến Lang vẫn đứng yên tại chỗ, rất lâu không dám tiến lên nhận ta.
“...Chưởng Châu?”
Trong lòng ta cảm thấy ghét bỏ, vô ý viết sai một chữ.
Yến Lang đỏ hốc mắt, muốn ôm ta vào lòng: “Chưởng Châu, trẫm nhận được chiếu thư mà nàng viết, nàng không biết là trẫm đã vui tới mức nào.”
“Trẫm nghe nói huynh đệ Thôi gia cũng dám có ý định hại ngươi, đã sai Vệ Ngạn xử tử hai tên đó rồi.”
“Còn Thôi Minh Xu, trẫm vứt bỏ nàng rồi, sau này cho dù có hay không có con, nàng đều là…”
Ta lui về phía sau một bước lạnh nhạt nhìn Yến Lang: “Bệ hạ rảnh rỗi ở đây ôn chuyện với ta, không bằng đi ngoại ô nhìn những người dân đã chết của ngài, bọn họ đang chịu khổ bởi vì bệ hạ ngu ngốc vô năng.”
Yến Lang họ mạnh thở gấp, ta mới phát hiện hắn bị bệnh rất nặng, cả người nóng bỏng.
Vệ Ngạn vội quỳ xuống, muốn ta khuyên Yến Lang: “Bệ hạ vì tới Lĩnh Nam đón nương nương hồi cung, đi thẳng ngày đêm không nghỉ, bị nhiễm bệnh cũng không chịu chữa, thuộc hạ cầu xin nương nương khuyên giải an ủi bệ hạ…”
Yến Lang giãy giụa nắm lấy tay ta, lấy lòng nói:
“Chưởng Châu, trẫm đã nghĩ nàng chết rồi. Mấy ngày nay trẫm rất đau khổ, cũng rất hối hận. Nếu nàng không chịu tha thứ cho trẫm, trẫm cũng không cần đại phu xem bệnh.”
Ánh trăng nhìn thấy ánh mắt hắn bướng bỉnh lại ngoan cố, tựa như lúc trước đưa cho ta thuốc giả chết.
Hắn khăng khăng đặt ta trong lòng bàn tay, chân tình của thiếu niên là trân quý nhất, ánh mắt nhìn ta cũng sáng rực:
“Nếu ta bại, Chưởng Châu nàng vẫn còn có một con đường sống, nàng phải sống thật tốt.”
Nếu hắn trị liệu tử tế, cho dù dùng một tờ thánh chỉ ép ta phải cúi đầu, ta còn coi trọng hắn một chút.
Nhưng hắn vẫn tuỳ hứng ấu trĩ như ngày thường.
Có một vị vua như thế, chính là bất hạnh của lê dân.
“Tùy ngươi.”
Yến Lang không chịu xem bệnh, chỉ kéo thân mình bệnh nặng cầu xin ta liếc nhìn hắn một cái.
Ngóng trông tình cũ của ta, đầy mắt hắn đều là mong đợi, nắm lấy tay áo ta, nói rất nhiều chuyện trước kia.
Nói ta dùng đao đặt lên cổ để mời thái y cho hắn
Nói lên việc ta đã từng cưỡi Bạch Sư Mã, vì hắn mà đánh lạc hướng người đuổi theo.
Nói đến những năm ta đầy mắt đầy tim là hắn, đã phải ấm ức rơi nước mắt vì hắn.
Gió thổi qua song cửa, thổi đến những cuốn sách trên án thư kêu loạt xoạt.
Thư có thể giở về trang trước, năm tháng lại chẳng thể quay đầu.
Ta lắc đầu, rút ống tay áo về: “Những chuyện mà bệ hạ nói, ta đã không nhớ rõ.”
Có lẽ là mùa đông năm ấy quá lạnh, khiến cho ta quá đau mà không dám nhớ lại.
Đôi mắt của Yến Lang trở nên xám xịt, hắn rũ đầu rất lâu, không ngờ đột nhiên phun ra một ngụm máu.
9.
Cho dù Hà lão y giả nhân tâm ra tay, sức khoẻ của Yến Lang cũng bị tự hắn lăn lộn đến suy bại dần dần.
Trở về kinh thành, Yến Lang cũng suy yếu đến nỗi không thể thượng triều.
Bệnh của hắn quá nặng, thanh tỉnh được một chút thì hắn nghĩ một đạo thánh chỉ, truyền ngôi cho ta.
Nữ nhân làm đế cũng không có tiền lệ, ta chỉ lo lắng là thế gia không phục, dân tâm không biết ủng hộ hay phản đối.
Đầu tiên là giết Thôi thị, dùng bạc tham ô từ thiên tại, lấy Thôi thị làm tiền lệ.
Mở màn là tiếng trầm trồ khen ngợi, tiếng mắng mỏ không ngừng, đao phủ chém đầy chất đống.
Ta đang nghĩ ngợi, làm sao để tái tạo thanh thế.
Dân gian lại nhiều lần sinh ra dị tượng.
Kinh Thành có rất nhiều người nhìn thấy phượng hoàng giáng thế, thất tinh liên châu cát tướng.
Lĩnh Nam đào ra mấy tượng thần giống với nương nương, có diện mạo giống y hệt nữ đế.
Các nơi đều dâng tấu chương là hợp ý trời, lý do thoái thác thiên mệnh sở quy, khiến cho ta thật là khó chối từ.
Mấy năm ta đăng cơ, không có thiên tai, không có hạn hán, mưa thuận gió hoà.
Bá tánh cũng không để ý ai ngồi long ỷ phượng vị, điều bọn họ mong cầu là tầng lớp bên trên bóc lột ít thôi, để khiến cho bọn họ cả đời không đói kém không bệnh tật, an cư lạc nghiệp.
Lý Thận Chi thăng làm tả tướng, giám lý nội chính.
Trên triều đình, bọn quan viên thường xuyên than thở Lý Thận Chi phụ tá bệ hạ bổ nhiệm người tài, chăm chỉ cải cách, trị quốc đâu ra đấy, nhưng đôi khi lại quá thiếu nhân tình.
Thật sự không biết làm sao nữ đế có thể chịu được cái tính tình kia của hắn.
Nhưng hậu cung cung nhân nói đến tả tướng, lại biết nữ đế có rất nhiều thủ đoạn để xử lý.
Cứ như thế tới cung yến trung thu.
Các quan viên mệnh phụ đều tới, Lý Thận Chi vẫn như cũ thoái thác nói mình bị bệnh.
Vệ Ngạn xưa nay coi thường Lý tướng được thánh tâm, cười lạnh nói:
“Bệ hạ chớ bị hắn lừa, ai mà biết được hắn không muốn dự tiệc là có mục đích gì chứ.”
Ta cảm thấy Vệ Ngạn nói không phải là không có lý.
Hết yến hội, vị tả tướng vắng họp kia đã bị mời tới Kiêm Gia Cung.
Dưới ánh trăng ngắm hoa ngắm mỹ nhân, ta rót ly rượu, nâng má nhìn Lý Thận Chi:
“Ái khanh nói bị bệnh, là bệnh gì?”
“Thần…..”
Ta nhìn thấy vị tả tướng kia mặt dần đỏ, giống như tường vi bị mưa tẩy rửa, thật sự khiến cho người ta than thở, Thám Hoa này chọn rất đúng.
“Nương nương… Thần thật sự không uống được rượu.”
Kiêm Gia Cung tràn đầy mùi rượu, quần áo rơi rụng cũng nhiễm men say. Màu đỏ từ tai tới cổ, cuối cùng hắn mới chịu nói chút lời nói thật.
Gió đêm thổi qua bách hương kim nghê, từng đợt tiến đến làn gió thơm ấm áp.
Một bông tường vi đã bị xoa nát, từng tiếng run rẩy nhẹ than: “Nương nương… thần vui quá…”
Trăng rất sáng, rất tròn, rất đầy, chiếu suốt một đêm diễm lệ
Lay động Kiêm Gia, uyên ương tham hoan không ngủ.
(Hết)