Tung Hoành Dị Thế

Chương 33: Tuyên thệ




Hàn Nguyệt Vân nhìn bàn tay đang bị nắm của mình, lại nhìn lên người đang nắm tay mình, mẫu thân đại nhân thật suy đoán như thần, tiên nữ tỷ tỷ đúng là đẹp nhất trần gian, dù mẫu thân có trẻ lại mười tuổi cũng không bằng tiên nữ tỷ tỷ
Vị mẫu thân nào đó đang cùng phu quân hưởng niềm vui an nhàn bỗng cảm giác vô cùng ngứa tai, hơi thì thào "Tướng công, có người nói xấu ta" Vị phu quân nào đó vô cùng nghĩa hiệp ôm nương tử vào lòng, an ủi "Nương tử đừng lo, nếu ai dám khi dễ nương tử, ta liền giết kẻ đó"
Nói xong mỗ nam nào đó ôm lấy thân hình quyến rũ của nương tử, bắt đầu một trận xuân phong mãnh liệt (Tác giả: ...)
"Nguyệt Vân, đi theo ta là phải đổ máu tươi, muội chịu được không?" Lạc Tử Băng vô cùng hảo tâm hỏi
"Không sao, mẫu thân đại nhân từ nhỏ đã dạy muội rất tốt, ai bắt nạt tỷ, muội liền cho kẻ đó sống không bằng chết" Hàn Nguyệt Vân tươi cười, La Dực nghe vậy trong lòng tiếp tục bật ngón cái với câu nói của tiểu muội muội mới thu nhập này
Lạc Tử Băng không lên tiếng, chỉ thầm oán loại phụ mẫu gì đó dạy con cái thật "tốt". Vị phụ mẫu nào đó đang triền miên ái ân bỗng lạnh sống lưng, bốn mắt nhìn nhau rồi tiếp tục việc đang làm dở
"Hiện giờ vẫn chưa đến lúc nhập học, muội muốn ăn đồ ăn Minh ca nấu" Lạc Tử Băng thở dài, rồi quay sang nói với Mộc Vô Ngân một cái
"Được, ta liền dẫn muội đi" Mộc Vô Ngân trước giờ luôn lấy tiêu chí sủng nàng thương nàng yêu nàng, bởi vậy dù nàng có muốn cả thiên hạ chìm trong biển lửa hắn cũng sẽ tìm cách thỏa mãn nàng, chứ nàng muốn ăn không lẽ hắn không đáp ứng nổi?
"Minh ca là một trù sư rất đa tài, nấu ăn là đỉnh nhất đấy" Lạc Tử Băng quay sang Hàn Nguyệt Vân, nở nụ cười rất ưu nhã, còn không quên khen vị nào đó
"Minh ca?" Hàn Nguyệt Vân thắc mắc hỏi
Lạc Tử Băng cười không đáp, chỉ quay sang hỏi Mộc Vô Ngân "Bây giờ là muội chở hay mấy huynh chở đây?"
"Nam tử hán đại trượng phu sao có thể để nữ nhân dẫn đi" Mộc Vô Ngân cười, rồi một con Thần Thú Thanh Bích Điểu Thập Nhị Kim Tinh Ngũ Cấp xuất hiện
Thanh Bích Điểu là Thần Thú hệ Mộc, khả năng phòng thủ rất tốt, tính tính không quá mức ác liệt nhưng để thu phục là một điều không thể mơ tưởng. Bây giờ Mộc Vô Ngân chỉ đơn giản lấy Thần Thú ra cưỡi mà thôi
Hàn Nguyệt Vân nhìn mà sáng cả mắt, oa! Thần Thú đấy, mặc dù nàng đã thấy nhiều rồi nhưng mà có thể có một con Thần Thú thuần phục nhân loại như vậy thật sự quá hiếm.
Bốn người không cần nói cùng nhảy lên lưng Thanh Bích Điểu, Thanh Bích Điểu liền giang rộng cánh bay về một khoảng
"Cửu Trọng Cung, chắc là phải nhờ đến bọn huynh rồi" Lạc Tử Băng chống cằm, cười nhạt nói
"Không cần muội nói, bọn ta cũng sẽ tự động đi tìm" La Dực híp mắt, toàn thân tỏa ra sát khí nồng đậm khiến Hàn Nguyệt Vân hơi kinh ngạc
"Muội thật không nghĩ tới sự việc lại tới mức này" Lạc Tử Băng vuốt mái tóc đỏ sẫm của mình, đôi mắt màu tím không chút cảm tình toát lên hơi thở lạnh lẽo
"À mà bọn ta cũng cứu được hai biểu ca của muội là Mặc Tề Viên và Mặc Tề Vũ đấy" La Dực thu hồi sát khí, nở nụ cười rất lịch thiệp làm Hàn Nguyệt Vân như thấy mình bị hoa mắt
"Thật? Vậy thì tốt quá" Lạc Tử Băng vui mừng nói, thật sự là quá tốt, hai người họ cư nhiên còn sống!
Lạc Tử Băng lười nhác dựa người vào Mộc Vô Ngân, thầm nghĩ là nên diệt chết Cửu Trọng Cung kiểu gì. Nếu như nàng không đại khai sát giới vụ việc này, nàng không phải Lạc Tử Băng
Lạc Tử Băng bỗng cắn ngón tay, đem máu nhỏ vào bông hoa bỉ ngạn trên trán, tuyên thệ "Ta Lạc Tử Băng, lấy máu thề với trời đất, ta sẽ diệt toàn bộ kẻ đã hại gia tộc ta, tổn thương người của ta không sót một ai, nếu không trời chu đất diệt"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.