Tuấn Hồ

Chương 44:




Ai? Ai tới?」 Cô kinh ngạc hỏi.
「 Lưu Chí Tuyên.」 Hắn cắn răng nói, trong lòng thầm kêu không ổn, tên kia lại muốn theo đến tận cùng, lại còn tìm tới cửa, hơn nữa còn dẫn theo một nhóm người đang cưỡi ngựa.
「 Cái gì?」 Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô toàn bộ trắng xanh. Lưu Chí Tuyên cái tên cố chấp biến thái vì sao không chịu buông tha cô?
「 Chết tiệt…… Vì sao…… hết lần này đến lần khác lại chọn đúng thời cơ quan trọng……」 Nội tâm hắn tràn ngập sầu lo, giờ phút này hắn căn bản không thể bảo vệ Hướng Uyển Thanh.
「 Chúng ta trước nêntrốn đi, đừng đối mặt với hắn……」 Cô lau đi nước mắt trên mặt, tính nâng hắn dậy nhưng tay cô mới đụng tới hắn, hắn dường như bị hỏa chích đến kiệt lực hô to.
「 A –」 Ngay sau đó, thân thể hắn bắt đầu biến hình, không đến vài giây một người đàn ông tuấn mỹ lập tức biến thành một con Bạch hồ.
Cô kinh hoàng thất thố theo dõi hắn, cả người ngây ngẩn.
Là cô làm sai sao? Là do cô yêu hắn………… nên mới hại hắn sao?
「 La Ẩn……」 Cô đau đớn gào khóc.
Lúc này cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Lưu Chí Tuyên trên vai còn băng vải không chút khách khí tiến vào, thấy Hướng Uyển Thanh ở một bên Bạch Hồ khóc.
「 A! Mọi người mau đến xem, thì ra là thật sự, La Ẩn lại là con hồ ly! Thật sự là rất buồn cười……」 Hắn giống như là thấy một động vật hiếm lại, quay đầu nhìn mấy tên vạm vỡ cười nói.
Những tên đó cũng kinh ngạc, nhìn chằm chằm Bạch Hồ còn đang run rẩy trên mặt đất.
「 Các ngươi làm sao có thể tùy ý tiến vào? Cút đi!」 Hướng Uyển Thanh vừa thấy đến hắn xông thẳng vào, vừa sợ vừa giận vội vàng vọt tới trước người La Ẩn, giơ tay che chở hắn, lớn tiếng khiển trách.
「 Chậc chậc chậc, đây là lựa chọn của em sao? Thật đáng buồn nha Hướng Uyển Thanh, em thà rằng ở chung với súc sinh chứ không nguyện gả cho anh sao?」 Lưu Chí Tuyên đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn cô.
「 Anh nên đi xem gương, Lưu Chí Tuyên, anh mới là súc sinh!」 Cô lớn mật khinh thường phản kích.
「 Em nói cái gì?」 Lưu Chí Tuyên mặt trầm xuống, tức điên lên.
「 La Ẩn hắn là người, mặc kệ ngoại hình hắn ra sao, hắn đều là người đàn ông em yêu nhất.」 Cô nâng cằm lên, ngạo nghễ nói.
La Ẩn nghe thấy lời của cô, trong lòng mạnh hiện lên một đạo quang nhưng này hào quang chợt lóe rồi biến mất chỉ để lại một loại xôn xao quái dị.
「 Em là cô gái xuẩn ngốc lại yêu một con hồ ly, em có bệnh à?」 Lưu Chí Tuyên tức giận mắng.
「 Đúng,em có bệnh nhưng mà là một loại bệnh mang tên tình yêu, hơn nữa em đã bị bệnh vài ngàn năm……」 Cô nói xong quay đầu nhìn La Ẩn liếc mắt một cái.
Lại có một đạo quang nhanh chóng trong lòng La Ẩn, hắn lời nói của cô lay động, trên người đau đớn phút chốc giảm bớt rất nhiều, thậm chí hắn còn mơ hồ cảm giác được trong cơ thể ở một nơi nào đó nứt nẻ……
Lưu Chí Tuyên chịu không nổi bọn họ ở trước mặt hắn liếc mắt đưa tình, tức giận đột nhiên bộc phát, tiến đến đưa tay kéo lấy tóc của Hướng Uyển Thanh , bắt buộc cô quay đầu lại đối mặt với hắn.
「 Em đang nhìn ai nha? Tiện nhân, không cho phép em nhìn tên súc sinh kia!」 Hắn cuồng nộ rống to.
「 A……」 Cô đau đến rên rỉ một tiếng, liều mình muốn tránh khỏi.
La thấy thấy thế đột nhiên nhào đến,một trảo quét về phía mặt Lưu Chí Tuyên.
「 A!」 Hắn hoảng sợ vội vàng buông tay ra, nhanh chóng ra mệnh lệnh cho thủ hạ:「 Mau nổ sung bắn tên súc sinh này cho ta!」
Hắn mang đến năm tên cường tráng lập tức giơ súng nhắm La Ẩn, La Ẩn sợ bọn họ tổn thương đến Hướng Uyển Thanh, nhanh nhẹn nhảy lên, đánh vỡ cửa sổ nhảy đi ra ngoài.
「 Mau đuổi theo! Đêm nay ta nhất định phải làm thịt con Bạch Hồ này!」 Lưu Chí Tuyên cao giọng hét lớn.
Năm người kia lập tức đuổi theo, sung liên tục bắn.
「 La Ẩn –」 Hướng Uyển Thanh lo lắng, đang muốn đi theo đuổi theo ra đi lại bị Lưu Chí Tuyên ngăn lại.
「 Em không được đi, tiện nhân,em làm cho anh mất mặt ở hôn lễ, khoản này anh muốn anh cũng muốn tính một lần với em.」 Lưu Chí Tuyên tà cười, nhìn chằm chằm áo ngủ sa mỏng của cô, đi tới gần.
「Anh muốn làm gì?」 Hai tay cô hoàn ở trước ngực, kinh hoảng run sợ lui về phía sau.
「 Em nói đi?」 Hắn nheo lại mắt, xoay mình đưa tay bắt lấy cô, đem cô áp đảo ở trên giường.
「 Không muốn –」 Cô sợ hãi thét chói tai.
「 Kêu đi! Kêu lớn tiếng một chút, tốt nhất cho con Bạch Hồ kia nghe thấy thanh âm em bị anh hành hạ như thế nào……」Trong mắt của Lưu Chí Tuyên tản ra tia laser, dùng sức nắm cằm của cô, trực tiếp cắn môi của cô.
「 A……」 Cô liều chết chống cự, hai tay ở bên giường sờ lạon, bỗng nhiên cô đụng đến phải đồ dùng tỉa hoa,cô không chút nghĩ ngợi liền cầm lấy nện xuống đầu hắn.
「 A!」 Hắn đau đến kêu to.
Cô thừa cơ một cước đá văng hắn, chạy trốn tới một bên thở hổn hển liên tục.
「Em……em đáng chết…… Anh sẽ từng chút từng chút hành hạ em đến chết mới thôi……」 Hắn hung hăng trừng mắt nhìn cô, hắn rút ra con dao giấu sau lưng nhe răng cười, trên khuôn mặt hắn toàn máu tươi thoạt nhìn càng thêm quỷ dị dọa người.
Cô sợ tới mức toàn thân phát run,từng bước một lui về phía sau, đến cuối cùng bị buộc đến góc chết tiến thoái không được.
「 Hắc…… Chờ ta giết xong Bạch Hồ, sẽ chặt nó thành tám khúc, sau đó lại để người ta từng miếng từng miếng ăn thịt……」 Hắn điên cuồng đến gần cô, nói xong lời làm người ta buồn nôn.
「 Anh đúng là ngay cả súc sinh cũng không bằng!」 Cô ghê tởm lên án mạnh mẽ.
「 Em muốn chết!」 Hắn nói xong giơ con dao lên cao, đang muốn cắt lên mặt của cô, đúng lúc này Bạch Hồ nhảy vào, móng vuốt đâm vào phía sau lưng hắn, thẳng nhập vào thân thể hắn.
「 A……」 Cả người hắn chấn động, chậm rãi xoay người trừng lớn hai mắt, dường như không tin mình chết ở trong tay Bạch hồ.
La Ẩn rút móng vuốt ra, đột nhiên chi trước nhảy lên.
「 A……」 Lưu Chí Tuyên đau đến nằm trên đấy khóc thét.
「 Cái gì là người? Cái gì là súc sinh? Hiện tại ta rốt cục đã hiểu……」Đầy người La Ẩn đều là vết thương, cũng không giảm run sợ, hắn cao ngạo đứng thẳng nhìn hắn, trên mặt hồ lại có vẻ mặt sâu sa.
Vừa rồi lời nói của Hướng Uyển Thanh vẫn quanh quẩn ở trong lòng hắn, ở bên ngoài cùng năm người kia chiến đấu hăng hái hết sức, suy nghĩ của hắn bỗng nhiên trở nên rõ ràng.
Người và thú khác biệt ở nơi nào? Hắn đã biết được đáp án.
「 Ngươi……」 Lưu Chí Tuyên hấp hối ngửa đầu nhìn hắn, nghĩ đến chính mình hoa mắt, bởi vì giờ phút này hắn lại thấy trong cơ thể Bạch Hồ lại có bóng dáng La Ẩn.
「 Vẻ bên ngoài chỉ là giả dối, chỉ có trong tâm mới là quan trọng nhất, cảm ơi ngươi làm cho tôi hiểu được điểm này, bởi vì ngươi tôi mới phát hiện, tôi vẫn ước mơ trở thành người lại không phát hiện,tôi thật ra đã sớm là một con 『 người 』……」 La Ẩn nhéo Lưu Chí Tuyên, khinh miệt cười lạnh, sau đó vung tay lên, đẩy hắn ngã hướng vách tường, bản thân hắn bị trọng thương lại bị va chạm mạnh như thế cho nên lập tức hộc máu ngất đi.
La Ẩn vừa mới dứt lời đột nhiên trên người bật ra ra rất nhiều hào quang, một cây ngân châm phút chốc từ trong ngực hắn thoát ra, hướng giữa không trung hóa thành hư ảo, mà thể xác chồn bạc toàn bộ vỡ ra lộ ra hình dáng chân chính của La Ẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.