Tựa Mộng

Chương 1:




1.
Không nhớ từ khi nào tôi bắt đầu mơ thấy giấc mơ kì dị này.
Tôi tỉnh dậy lần nữa.
Trong giấc mơ, tôi là Hoàng Hậu, bị phu quân là Tiêu Thừa Yến giam lỏng tại một ngôi miếu, cô độc mà chết đi.
Trước khi chết, người cuối cùng tôi gặp được là con mình.
Nó chỉ trích tôi vì không chịu tha cho Tần phi, thích can thiệp vào triều chính, càng lúc càng hành động hoang đường.
“Nếu được chọn lựa, ta tình nguyện được đầu thai làm con Hiền Phi nương nương.” Nó nói như vậy.
Tôi ngu ngơ nhìn phòng ngủ được trang trí phong cách hiện đại trước mắt, mãi vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
“Mẹ mê ngủ nướng, mẹ nhanh dậy đi thôi. Dậy ăn sáng nào mẹ.”
Tiếng nói của con trai từ ngoài xuyên qua cánh cửa, từ xa xa truyền tới, còn kèm theo tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Một giây sau, cửa phòng bị đẩy ra, một cái đầu nhỏ chui vào: “Mẹ, đến lúc tỉnh dậy rồi, ba gọi mẹ dậy ăn sáng.”
Gương mặt non nớt trước mắt cùng với bộ dạng lạnh lùng trong mộng chồng vào nhau, quả thực là rất giống nhau, chỉ vẻn vẹn có sự khác nhau ở tuổi tác.
Tôi trở nên hoảng hốt.
“Mẹ? Mẹ, mẹ sao thế?”
Tôi đột nhiên bừng tỉnh từ trong nỗi khiếp sợ.
Đập vào mắt là con trai Tiêu Vũ đang lo lắng và nghi ngờ.
Tôi hoàn hồn lại, cười tươi nói: “Không sao đâu, mẹ vừa dậy nên chưa tỉnh táo lắm.”
Làm sao có thể chứ? Con trai nhỏ nhu thuận thông minh của tôi làm sao lại có thể trở thành một thiếu niên lạnh lẽo đầy oán hận tôi như trong mộng được chứ?
Tôi mặc quần áo rồi bắt đầu đánh răng rửa mặt, cùng Tiểu Vũ xuống lầu.
Cách một cánh cửa thủy tinh, tôi nhìn thấy bóng lưng đang bận rộn trong bếp của Tiêu Thừa Yến.
Tôi lắc lắc đầu, ném cảnh tượng Tiêu Thừa Yến nói “Nàng tỉnh mộng đi, đây là thời cổ đại, không có ly hôn, chỉ có phế hậu” ra sau đầu.
Quá hoang đường, làm sao mấy cảnh mơ này có thể là thật?
Chỉ là một giấc mơ cứ liên tục lặp đi lặp lại, quả thực là kỳ quái. Tôi không tránh khỏi có chút cảm giác bất an, lại nghĩ tới bộ dạng tuyệt tình của Tiêu Thừa Yến trong mơ. Không hiểu sao, tôi lại không kể với hắn giấc mơ quái lại này.
Tiêu Thừa Yến bưng bữa sáng ra, nhìn tôi nói: “Đến đây ăn sáng nào vợ.”
“Sao anh lại phải nấu cơm? Dì giúp việc đâu rồi?” Tôi hỏi.
Tiêu Thừa Yến khẽ cười: “Anh tự xuống bếp làm cho em ăn, em không vui sao? Dì đi mua thức ăn để chuẩn bị nấu cơm trưa rồi. Em không nhìn thấy giờ là mấy giờ rồi sao heo lười?”
Hắn cười vuốt vuốt mũi tôi.
Hắn vẫn luôn luôn là kiểu này, trầm ổn, ôn hòa, cưng chiều tôi vô điều kiện, không nhìn được cảnh tôi chịu khổ dù chỉ một chút.
Tình cảnh trong mơ quả thực là vô cùng hoang đường.
Bạn bè xung quanh đều nói cuộc sống của tôi tựa như một cuốn tiểu thuyết ngọt sủng.
Tuy rằng có hơi tự luyến, nhưng chính tôi cũng cho rằng như thế.
Lớp 8, kỳ nghỉ hè, tôi cứ thế quen biết với Tiêu Thừa Yến - người vừa mới hoàn thành xong kỳ thi Đại học đến chỗ mình du lịch.
Từ khi tôi lớp 10 đến lớp 12, mặc dù Tiêu Thừa Yến học Đại học tại thủ đô xa xôi, nhưng vẫn một mực làm thầy giáo phụ đạo miễn phí cho tôi. Lúc rảnh rỗi cả hai cũng không ngừng liên lạc trên mạng, khi được nghỉ thì hắn đến thành phố của tôi chơi.
Sau khi thi Đại học xong, tôi như ý nguyện đỗ chung trường với hắn, một trường hạng nhất. Cứ như một ngầm định, chúng tôi ở bên nhau.
Khi tôi còn học, hắn dựa vào nền tảng gia đình vững chắc mà bắt đầu lập nghiệp.
Đến khi tôi mới tốt nghiệp xong thì hắn đã là một ngọn gió mới nổi ở giới kinh doanh.
Sau đó chúng tôi kết hôn, tôi tiếp tục học lên nghiên cứu sinh.
Trong quá trình đó, tôi sinh Tiểu Vũ, nhưng không ảnh hưởng chút nào tới việc học hết bởi Tiêu Thừa Yến có thể cân bằng rất tốt giữa gia đình và sự nghiệp. Có một khoảng thời gian bởi vì hắn đưa em bé tới công ty nên bị nhân viên gọi đùa là “Tổng giám đốc vú em.”
Bây giờ, tôi đã tốt nghiệp tiến sĩ, ở tại trường dạy học, sự nghiệp thuận lợi, gia đình mỹ mãn.
Không gì có thể chê được, dù là chồng hay con. Điều kiện tài chính dư giả nên gia đình tôi rất đầm ấm, vô cùng hoàn mỹ.
Bạn bè nói, có vẻ kiếp trước tôi đã cứu cả thế giới rồi.
Tôi không rõ nữa, nhưng nếu thực sự có kiếp trước, tôi không tin sự tình sẽ giống giấc mơ kia.
Loại tin tưởng này càng làm cho tôi kiên định hơn. Thế nhưng, sự kiên định ấy lại bị đánh tan tác khi tôi nghe thấy một tiếng “Phụ hoàng” của con trai.
Tiểu Vũ từ bé đã khác với những đứa trẻ khác, vô cùng thông minh. Lúc dạy nó, tôi đã có thể cảm thấy điều này.
Tỉ như nó biết chữ rất nhanh, vì thế bắt đầu luyện chữ rất sớm. Ví như nó thích cầm máy tính bảng xem đủ thứ chuyện trên đời, chứ không phải là phim hoạt hình. Tôi nhiều lần cấm mà không ngăn được.
Lại nhớ đến một lần, khi tôi ở trên sofa đọc sách, lúc ấy Tiểu Vũ chưa đến 4 tuổi đã lấy điều khiển ra xem TV. Mà kênh nó chọn lại là tin tức quốc tế, xem vô cùng chăm chú.
Thấy bộ dáng đàng hoàng chững chạc của nó, tôi buồn cười hỏi: “Tiểu Vũ, con xem có hiểu gì không?”
Tiểu Vũ không trả lời, hỏi ngược lại: “Hệ thống chính quyền của bọn họ có phải không giống với nước ta lắm không ạ?”
Tôi kinh ngạc nhìn con: “Sao con lại biết được hệ thống chính quyền là gì? Con học từ lúc nào?”
Nó nhìn về phía tôi, ngừng lại, sau đó thẹn thùng cười: “Vừa rồi trên TV có nói từ này rồi ạ, còn có cái gì mà hội nghị nữa, nghĩa của chúng là gì thế ạ?”
Tôi không suy nghĩ nhiều, nếu nó đã nghiêm túc hỏi thì tôi cũng sẽ nghiêm túc giảng giải.
Hồi tưởng lại, hóa ra dấu vết sót lại không ít, chỉ là tôi không đào sâu suy nghĩ mà thôi. Tôi chỉ coi là nó sinh ra đã vốn thông minh.
Thẳng đến khi tôi nghe được nó gọi một tiếng “Phụ hoàng”.
Ngày hôm đó tôi dính mưa, thân thể không được ổn nên không tham dự bữa tiệc tối, về nhà sớm.
Trong nhà ăn dưới lầu, dì đang dọn dẹp bát đũa, nói Tiểu Vũ và Tiêu Thừa Yến đã ăn xong bữa tối, đang ở thư phòng trên lầu.
Tôi không có khẩu vị lắm nên không ăn gì, dự định lên lầu kêu hai người chuẩn bị về phòng đi ngủ.
Cửa phòng không đóng chặt, chỉ khép hờ, cho nên tôi đến gần đã nghe tiếng nói chuyện bên trong.
Thoạt đầu tôi nghe thấy tiếng Tiêu Thừa Yến đang giảng giải về giải tích.
Lúc này tôi liền nhíu mày, đây là toán cấp 3, tại sao lại mất thời gian giảng giải cho một đứa nhóc 5 tuổi làm gì? Tiểu Vũ đâu thể hiểu được.
Không ngờ không đợi tới khi tôi đẩy cửa vào, tôi liền nghe thấy tiếng nói: “Làm thế này phải không ạ?”
Tiêu Thừa Yến: “Không sai.”
Tiểu Vũ: “Con hiểu rồi, mấy cái này về sau đều phải thi thật sao?”
Vẫn là âm thanh non nớt kia, những ngữ khí không còn non nớt nữa.
Tay tôi đặt ở tay nắm cửa, nhưng vẫn chưa đẩy vào.
Tôi nghe thấy Tiêu Thừa Yến nói: “Đúng, đây là nội dung thi Đại học, nhưng với con vẫn còn hơi sớm. Chờ khi 17, 18 tuổi mới cần thiết.”
“Con có thể nhảy lớp không? Con cảm thấy học với lũ trẻ con tiểu học không để làm gì, muốn trực tiếp nhảy lên cấp hai.” Tiểu Vũ nói: “Hiện tại đều ở chung với đám con nít trong trường mẫu giáo, con hơi không chịu được, lại còn lãng phí thời gian nữa. Quyển lịch sử cận đại kia còn con chưa đọc hết.”
“Không thể, ít nhất là bây giờ. Mẹ con đã nói với ba, con thông minh khác thường. May mẹ con không nghĩ nhiều, con vẫn nên thu liễm lại đi.”
“Nhưng mà…”
“Vũ nhi.” Tiêu Thừa Yến cắt lười nói: “Ta chỉ bảo con thu liễm lại, chứ không phải không cho con nhảy lớp. Ta hy vọng con có thể tiến hành như bình thường, ví dụ như học mấy năm tiểu học, có thể nhận được tán dương của thầy cô giáo, sau đó nhảy lên mấy lớp, thế mới tương đối bình thường.”
“Phụ hoàng nói có lý, nhi thần quả nhiên đã nóng vội.”
“Không cần nói chuyện kiểu này.”
“Vâng ạ.”
Cảm xúc lạnh buốt từ tay nắm cửa truyền vào làm tay tôi co rụt lại, run rẩy.
Khuôn mặt tái nhợt của tôi phản chiếu trong lớp cửa sổ kính, tựa như dung nhan của gương mặt đã chết trong mơ của tôi đang lồ ng vào với nhau.
Mấy phút sau, tôi mấy lại được chút lý trí, cứng nhắc kéo cửa vào phòng.
Cho nên, mấy chuyện trong mơ, đều thực sự đã từng xảy ra sao?
__________________________
Tui quyết định giữ ngôi của Tiêu Yến Thừa là “hắn”, chứ không phải là “anh” như các truyện hiện đại trước tui làm. Một phần truyện này có cả hiện đại và quá khứ, một phần vì Tiêu Thừa Yến là tra nam, nên tui ghét hông muốn để ngôi “anh” hehe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.