Từ Từ Dụ Dỗ

Chương 23: Báo danh




Tối qua Lâm Cảnh Thư ngủ không được tốt lắm, cho nên sáng sớm hôm nay đã rời giường, mí mắt trái còn nhảy cuồng loạn, làm tinh thần anh ta không yên.
Loại tình huống này đã lâu không có xuất hiện qua, lần trước xuất hiện là khi ——
Anh ta vừa từ nước ngoài trở về, một đêm trước đó không biết vì cái gì không nghỉ ngơi tốt, ở trên máy bay liền bắt đầu có dự cảm có việc gì đó phát sinh, may mắn không phải rơi máy bay hay có trục trặc nào nguy hại đến sinh mệnh… Nhưng tình huống đích thực cũng không khá hơn chút nào.
Vừa xuống máy bay lấy hành lý xong, qua cửa hải quan thì bị giữ lại kiểm tra, mới phát hiện mình cầm nhầm hành lý người khác… Hơn nữa lại là của một cô gái.
Mở hành lý ra chỉ thấy nhét đầy bra ren, những con mắt của cảnh sát hải quan đều nhìn anh một cách phức tạp…
Chuyện cũ quả thực nghĩ lại mà kinh.
Lâm Cảnh Thư bóp nhẹ mi tâm, bởi vì chuyện này… là hồi ức vô cùng đặc biệt, bàn tay cầm vô lăng lo lắng vuốt vuốt.
Trước mặt, dòng xe cộ mênh mông vô bờ, xa xa liền có thể nhìn thấy đèn giao thông màu xanh chớp nhoáng, chuyển thành đèn vàng rồi lại biến thành đèn đỏ.
Anh ta ghé mắt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, sáng sớm ở ngã tư đường, người đứng chen chúc chật như cối nêm.
******
Hôm nay là ngày đầu tiên Niệm Tưởng đi bệnh viện thực tập báo danh, cha Niệm sợ cô chen chúc trên xe công cộng sẽ làm nhăn nhúm quần áo mới, quyết định lái xe đưa Niệm Tưởng đi bệnh viện Thụy Kim.
Mùa đông đã bắt đầu ở thành phố Z, hai hàng cây bên đường chỉ còn lại cành nhánh khô khan, tầng tầng lớp lớp giao nhau.
Ánh nắng từ cành cây xuyên thấu qua dừng trên đầu xe, sáng đến chói mắt.
Cha Niệm vui vẻ mở radio giết thời gian, vừa lúc có bản tin giao thông buổi sáng. Sáng nay có một chiếc xe tải và một xe khách đâm nhau, làm giao thông tê liệt, dòng xe di chuyển khó khăn.
Cho nên hôm nay đi làm, tình trạng trên đường mới đông nghẹt như vậy…
Đợi một lát thì đến thời gian quảng cáo chen vào, đang quảng cáo khóa học lái xe.
Cha Niệm chăm chú nghe một hồi, rồi trịnh trọng nhìn về phía Niệm Tưởng, nghiêm túc nói: “Chờ thêm vài ngày, ba cho con đi học lái xe nhé?”
Niệm Tưởng đang trò chuyện cùng Lan Tiểu Quân, nghe vậy, qua một hồi lâu mới phản ứng kịp: “Muốn con học lái xe?”
“Học lái xe thì làm sao? Chẳng lẽ con cho rằng ba có thể làm tài xế cả đời cho con?”
Niệm Tưởng nghẹn… Lời này thật sự là vô hình trung có chút tổn thương _(:3ゝ∠)_.
“Được.” Cô gật gật đầu, nghiêm túc nghĩ nghĩ, hỏi: “Có phải là bằng lái của ba không dùng được suốt đời?”
Cha Niệm quay đầu, thực ngạo nghễ khẽ hừ một tiếng.
 ̄ he  ̄ không nói cho con biết.
*****
May mắn là ra cửa sớm, Niệm Tưởng đi tới bệnh viện thì cách giờ đi làm còn có mười phút.
Cô tạm biệt cha Niệm xong, nhìn ông hết sức khó khăn tiếp tục chen vào đại đội kẹt xe, trong lòng cảm thấy ấm áp, quả thực muốn tràn đầy ra ngoài—— cha Niệm tuy rằng luôn trêu chọc cô 24 năm nay, nhưng chung quy… Vẫn là cha cô!
Niệm Tưởng đứng tại cổng Thụy Kim một lúc lâu, hít sâu một hơi, xong mới đẩy cửa đi vào.
Cô y tá quầy tiếp tân đang ghi tài liệu bệnh nhân, nghe thấy âm thanh cửa bị đẩy ra, cũng không ngẩng đầu, nói: “Hoan nghênh…”
Niệm Tưởng đi tới, bởi vì thời gian còn sớm, bệnh nhân cũng không nhiều, tốp năm tốp ba người chiếm cứ một góc đại sảnh, chờ đợi bác sĩ đến.
Cô đang muốn đi tìm Lâm Cảnh Thư báo danh, vừa bước chân tới, cô y tá liền “A” một tiếng, có chút quen thuộc mà hướng cô vẫy tay: “Niệm Tưởng, bác sĩ Từ còn chưa tới, cô ở chỗ này chờ một chút…”
Niệm Tưởng “A” một tiếng, đang muốn nói cô không phải đến tìm Từ Nhuận Thanh. Cô y tá đã cầm phiếu khám đứng dậy đưa cho bệnh nhân, cười tủm tỉm nhìn qua: “Còn chưa tới thời gian hẹn mà đến đây rồi, là bộ niềng có vấn đề gì sao?”
Niệm Tưởng 囧 囧hoang mang nhìn cô y tá…
Lần trước hình như còn gọi cô là cô Niệm, lần này lại là Niệm Tưởng … Hơn nữa, lượng công việc khổng lồ như vậy? Cô ấy cũng nhớ kỹ thời gian tái khám của mỗi một bệnh nhân sao…
Thật là phục vụ tốt _(:3ゝ∠)_.
Cô gãi gãi đầu, nhỏ giọng giải thích: “Cái kia… Kỳ thật tôi không phải đến tìm bác sĩ Từ…”
Lời còn chưa nói hết, liền thấy cô y tá hoàn toàn lơ đễnh, khoát tay ý bảo cô nhìn về phía phía sau của mình: “Âu Dương tới, cô tìm anh ấy cũng được.”
Uy —— thật sự không phải là như vậy mà… ヾ( ̄▽ ̄) nghe cô nói xong đã…
Âu Dương vào liếc mắt một cái liền thấy cô, hưng phấn quá mức đi tới: “Niệm Tưởng? Sao cô lại tới đây a?”
“Tôi đến…” Thực tập.
“Nha, có phải bộ niềng có vấn đề gì? Cùng tôi lên lầu, tôi nhìn xem.”
Niệm Tưởng: “…”, người ở nơi này chẳng lẽ đều thích nghĩ như vậy sao…
“Tôi nghe Tiểu Quân nói hôm nay bọn cô bắt đầu thực tập, cô không cần đi báo danh sao?” Âu Dương thấy cô không chịu đi lên, dứt khoát nắm lấy cổ tay cô, đang muốn kéo đi, liền nghe thanh âm cô y tá thanh thúy chào hỏi ——
“Bác sĩ Từ, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Giọng nam trầm thấp dễ nghe vang lên.
Niệm Tưởng và Âu Dương đều theo tiếng nhìn lại, Từ Nhuận Thanh đang đứng ở cửa, sau lưng anh cửa kính còn đang lắc lư, hiển nhiên là vừa mới đi vào.
Anh đứng ở nơi có ánh nắng bao phủ, đắm chìm trong ánh mặt trời, nhìn qua… cả người nhu hòa không ít.
Từ Nhuận Thanh cũng nhìn thấy Niệm Tưởng, anh hơi nhướn mày, vừa muốn mở miệng nói chuyện… Ánh mắt dần dần dời xuống, dừng tại cổ tay cô bị Âu Dương cầm, trong nháy mắt ánh mắt sâu thẳm trầm xuống.
Trầm mặc vài giây, anh mới gật đầu một cái, mặt không chút thay đổi: “Đến rồi?”
Niệm Tưởng gật gật đầu, ánh mắt dừng tại cổ áo sơ mi hơi mở rộng của anh —— hai cúc áo trên cùng không cài, lộ ra một khúc nhỏ xương quai xanh.
Đường cong tuyệt đẹp lại sâu hút, hơn nữa còn có màu da khỏe mạnh, dưới sự phụ trợ của sơmi trắng càng có loại cảm giác cấm dục…
Từ Nhuận Thanh thật sự là người được ông trời ưu ái đi… Mỗi một nơi đều tinh xảo đến mức làm người ghen tị!
Cả người Niệm Tưởng, mỗi một tế bào đều đang điên cuồng reo hò —— nhanh chóng dời tầm mắt đi!!!
Nhưng ánh mắt giờ phút này dường như có ý thức của riêng mình, đối với sắc đẹp trước mặt… Kiên quyết không chút nào dời đi…
Được rồi… nhìn thêm một lúc nữa…. (*/w*)
Âu Dương ngược lại có chút kỳ quái, nghe ngữ khí hai người nói chuyện, hình như là bác sĩ Từ sớm biết Niệm Tưởng sẽ đến?
Anh ta còn đang nghi hoặc, đột nhiên cảm giác sau lưng hơi lạnh, anh ta cẩn thận đi cảm nhận một chút, cảm giác kia nhanh biến mất. Nhưng một lát sau —— ngay cả lòng bàn chân cũng bắt đầu phát lạnh từng trận…
Sau đó vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt bác sĩ Từ dừng tại tay anh ta —— nha, không phải, là chỗ cổ tay bị túm của Niệm Tưởng…
Σ(°△°|||)︴
Âu Dương nhất thời cực kỳ hoảng sợ, buông tay ra giải thích: “Cái kia, tôi là muốn dẫn Niệm Tưởng đi lên lầu…”
“Không cần.” Từ Nhuận Thanh đi tới, khi đi ngang hai người thì mới bỏ lại một câu: “Cô ấy đến thực tập cùng bác sĩ Lâm.”
“Nha…” Âu Dương đi theo Từ Nhuận Thanh vài bước, đợi phản ứng kịp thì cả người đều trì trệ: “Gì, cái gì? Thực, thực tập?”
  1. 0
Khiếp sợ không chỉ một mình Âu Dương, cô y tá quầy tiếp tân, còn có y tá trưởng khi vừa nghe nói chuyện này —— nha, đang nghĩ Niệm Tưởng trước mặt này chính là vị Niệm Tưởng trong lời đồn kia…
Vốn quy trình thực tập sinh là phải tới phòng y vụ báo danh, rồi tìm chủ quản thực tập, do chủ quản thực tập an bài thầy hướng dẫn. Bất quá Niệm Tưởng đến là bệnh viện tư nhân, thêm nữa… Đại khái là đi cửa sau, cô biết thầy hướng dẫn mình thực tập là ai, vậy thì trực tiếp đi chỗ Lâm Cảnh Thư báo danh.
Sau khi Âu Dương dẫn người đến phòng khám của Lâm Cảnh Thư, vẻ mặt kiểu “Thế giới thật là phức tạp, tôi không thể hiểu nổi” biểu tình khó hiểu đánh giá cô: “Cô đến Thụy Kim thực tập sao còn phải giấu tôi…”
Ngữ khí ai oán.
Niệm Tưởng chần chừ nói: “Không có. Kỳ thật tôi cũng mới vừa biết… là tới Thụy Kim thực tập…”
“Được rồi.” Âu Dương rất rộng lượng tha thứ cho cô: “Vậy sau này chúng ta chính là đồng nghiệp? Ngẫm lại cũng rất vui vẻ…”
Gương mặt Niệm Tưởng như muốn nói lại thôi —— kỳ thật cô không cảm thấy đặc biệt vui vẻ…
Bất quá nghĩ nghĩ, vẫn là lặng lẽ đem những lời này nuốt trở về.
Phòng khám của Lâm Cảnh Thư ở đối diện phòng khám của Từ Nhuận Thanh, kết cấu bố trí cũng không khác bên phòng Từ Nhuận Thanh là mấy. Chỉ là chỗ khám được ngăn cách bằng một tấm kính thủy tinh dày mờ.
Nếu có người đi lại, cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy cái bóng.
Trợ lý của Lâm Cảnh Thư là Phùng Giản, là một cô gái. Cô ấy ở phòng thay đồ, đang thay quần áo thì nghe nói bác sĩ Lâm có một thực tập sinh đến báo danh, nhìn lên thấy là Niệm Tưởng cũng không cảm thấy kỳ lạ, chào hỏi nhau xong, Lâm Cảnh Thư liền bắt đầu làm việc.
Bởi vì giấc ngủ không tốt, nhìn anh ta có chút lãnh đạm hơn thường ngày rất nhiều, trên mặt cũng không còn vẻ tươi cười, cụp mắt, có chút nghiêm túc.
Đầu tiên, tiên anh ta hỏi thăm một chút về tình hình hiện tại và trình độ ở trường học của Niệm Tưởng, sau khi nghe xong mới nghiêm túc ngẩng đầu lên quan sát cô, thật chân thành nói: “Nói thật, diện mạo em và điểm số đẹp của em không có liên quan nhau.”
Niệm Tưởng sờ sờ mũi: “Hình như là vậy…” _(:3ゝ∠)_
Trên mặt Lâm Cảnh Thư lúc này mới có vài phần ý cười, chỉ là ngữ khí nghiêm trang như cũ: “Điểm lý thuyết không là cái gì, em đến chỗ anh học tập, thì anh cũng yêu cầu cần phải nghiêm túc, đương nhiên, em tất yếu nên có phần tự giác này…”
Niệm Tưởng nghiêm túc gật gật đầu, mới vừa rồi còn có vài phần thoải mái, giờ phút này bị anh nói hai ba câu như vậy liền nghiêm trang lại.
Sau khi nói xong những gì nên nói, Lâm Cảnh Thư đang chuẩn bị để Phùng Giản dẫn cô đi làm quen các bác sĩ khác, vừa mở miệng kêu một tiếng Phùng Giản, như nhớ tới cái gì, nhất thời dừng lại.
Phùng Giản “Dạ” một tiếng, có chút không hiểu nhìn về phía Lâm Cảnh Thư: “Bác sĩ Lâm, cần em dẫn Niệm Tưởng đi làm quen các bác sĩ phòng ban khác sao?”
Lâm Cảnh Thư ngẫm nghĩ một lát, lắc đầu: “Em trước mang cô ấy đi lĩnh quần áo thay đổi, dù sao sáng hôm nay cũng ít bệnh nhân, làm quen các bác sĩ khác tự mình anh dẫn đi là được.”
Quan trọng nhất là, quen biết bác sĩ khác, không phải sao?
Lâm Cảnh Thư giơ tay lên sờ sờ cằm, ánh mắt liếc về phía phòng đối diện, cười đến ý vị thâm trường.
Bác sĩ Từ có thói quen gì, anh ta vẫn là người rõ ràng nhất…
“Vâng…” Phùng Giản nghi ngờ lên tiếng, nhưng chung quy không dám hỏi quá nhiều, hướng Niệm Tưởng vẫy tay, dẫn cô đi lĩnh quần áo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.