Từ Từ Dụ Dỗ

Chương 15: Cá nhân




Lời editor: từ chương này mình đổi xưng hô của 2 nhân vật chính, vì biết bác sĩ Từ là sư Huynh rổi, nên chuyển lại là anh – em nhé.
———————————————————————-
Hôm nay, Lan Tiểu Quân phá lệ chờ mong khát khao, hơn nữa tế bào toàn thân đều lâm vào trạng thái hưng phấn, cơm trưa, chung quy không thể ăn trong viên mãn, Từ Nhuận Thanh vừa đi vào nhà ăn, liền nhận một cuộc điện thoại từ bệnh viện.
Tống Tử Chiếu đã đi đến ghế ngồi, Niệm Tưởng liền đứng bên cửa đợi bác sĩ Từ.
Anh quay lưng lại cô, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cao ngất. Không bao lâu, anh cầm di động xoay người lại. Niệm Tưởng còn đang nhìn anh không chớp mắt, thẳng tắp chống lại tầm mắt anh, sửng sốt, cô lập tức mơ hồ mở rộng tầm mắt của mình, làm bộ như đang nhìn bốn phía…
Đầu kia không biết nói những gì, chân mày anh nhíu chặt từng chút một, biểu tình rốt cuộc có chút xíu biến hóa.
Niệm Tưởng tò mò lại nhìn anh một lần nữa, nhưng lo lắng mình cứ như vậy minh mục trương đảm sẽ bị bắt gặp, tầm mắt liền dời đi nhìn trên cửa kính “Hoan nghênh quý khách “, vì muốn cho hiệu quả giống thật một chút, cô còn dùng tay đi lau kính…
Liên tục vài lần như vậy, người phục vụ đứng ở cửa cũng nhịn không được, quan sát cô nhiều một chút.
Từ Nhuận Thanh cúp điện thoại, đẩy cửa đi tới, thấy cô còn đứng đây một mình, hỏi: “Tống Tử Chiếu đâu?”
“Ở nơi đó.” Cô chỉ chỉ bàn ăn cách đó không xa.
Từ Nhuận Thanh theo hướng ngón tay cô nhìn lại, thoáng mím môi một chút, giao phó: “Bệnh viện đột nhiên có việc, tôi phải qua đó. Em nói với cậu ấy một tiếng, lần sau cùng nhau ăn bữa cơm.”
Nói xong, anh khẽ nâng cầm một chút, hướng ánh nhìn vào trong lòng cô.
Niệm Tưởng lập tức cảnh giác lui về phía sau một bước: “Bác sĩ Từ, anh đang nhìn cái gì?”
Từ Nhuận Thanh: “…”
Anh nhịn không được giơ tay bóp nhẹ mi tâm một chút, bất đắc dĩ nhắc nhở: “Sách của tôi.”
Ách ——
Niệm Tưởng đem quyển sách đang ôm ở trong ngực đưa cho anh, hơi hơi đỏ mặt.
Từ Nhuận Thanh nhận lấy thì ngón tay không cẩn thận lướt qua đầu ngón tay cô. Ngón tay cô gái ấm áp, xúc cảm mềm mại lại trơn nhẵng. Anh cúi mắt nhìn ngón tay trắng nõn của cô, ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy gương mặt cô có chút đỏ ửng vì ngượng ngùng, tâm tình vốn hỏng bét nhất thời vui vẻ lên vài phần.
“Toạ đàm vào thứ hai có đi không?” Anh hỏi.
Niệm Tưởng sửng sốt: “Hả? Là bác sĩ Từ diễn thuyết?”
“Không phải tôi.” Anh dừng một chút, giải thích: “Là bác sĩ Lâm của bệnh viện chúng tôi, anh ta diễn thuyết rất có chất lượng, có thể thì tới nghe một chút.”
Nói xong câu này, anh lại nhìn cô, không đợi cô trả lời liền quay người rời đi.
Cũng trong lúc đó, Lan Tiểu Quân đẩy cửa đi vào, mơ hồ thấy có người đàn ông lướt qua bên người, vô cùng vội vàng tiến vào hết nhìn đông tới nhìn tây. Thật vất vả nhìn thấy Niệm Tưởng còn đang đứng ở cửa, lập tức hỏi: “Ai, bác sĩ Từ đâu? Ở đâu…nhanh để cho mình chiêm ngưỡng.”
Dứt lời, dường như nhớ tới cái gì, lại hung hăng đánh một phát lên bả vai Niệm Tưởng: “Người đàn ông vừa rồi đi ra ngoài, cậu có nhìn thấy không? Bộ dạng hình như rất giống bác sĩ Từ a.”
Niệm Tưởng nhịn không được liếc mắt: “… Người đó chính là bác sĩ Từ.”
Nhất thời vẻ mặt Lan Tiểu Quân như bị táo bón nhìn cô, vô thanh vô tức lên án.
******
Bác sĩ Lâm tên đầy đủ gọi là Lâm Cảnh Thư, theo như Lan Tiểu Quân nói, cái tên này nhìn không giống tên của một bác sĩ nha khoa, cái tên không nóng không lạnh, còn mang một chút hơi hướng cổ hủ của ông thầy vật lý.
Niệm Tưởng còn hiếu kỳ hỏi: “Tại sao là thầy vật lý.” Chẳng lẽ giống nguyên tố vật lý nào sao…
Lan Tiểu Quân phân tích: “Cậu xem, phía sau là Cảnh Thư, phiên âm của Cảnh Thư không phải là kim loại sao, không phải thầy vật lý chẳng lẽ là thầy âm nhạc.”
Hơn nữa, đối với phân tích của mình cô ấy không hề nghi ngờ, thế cho nên, đối với tọa đàm vào thứ hai, cũng có chút không hứng thú. Nhưng khi cô ấy đi bộ trong trường học, lơ đãng trông thấy poster có ảnh chụp của bác sĩ Lâm, thì cảm thấy tim như trúng tên của thần tình ái….
Kỳ lạ… Bây giờ ai làm bác sĩ cũng cần phải có bề ngoài thỏa mãn tiêu chuẩn thẩm mỹ sao?
Bác sĩ Lâm hẳn là một trong những người giỏi nhất bệnh viện Thụy Kim, nghe nói lý lịch vô cùng tốt, được đại học B mời về làm giáo sư tọa đàm, diễn thuyết lần này là lần đầu tiên bác sĩ Lâm đến đại học B.
Niệm Tưởng bị Lan Tiểu Quân lôi kéo đến xem ảnh chụp ——
“Tay không đẹp bằng bác sĩ Từ, bộ dạng cũng hơi kém một chút, ánh mắt này nhìn có chút phong lưu…”
Lan Tiểu Quân nhịn không được trợn trắng mắt: “Vậy cậu ngược lại nói một chút ưu điểm của bác sĩ Lâm xem.”
“Khí chất ấm áp hơn so với bác sĩ Từ … Ai, cậu nói xem, mình đi Thụy Kim nhiều lần như vậy, sao một lần cũng không thấy…” Niệm Tưởng sờ sờ cằm, có chút khó hiểu.
“Một ngọn núi sao có thể có hai hổ?”
Niệm Tưởng cảm thấy Lan Tiểu Quân…nói đúng…
————————–
Rất nhanh, liền đến thứ hai.
Niệm Tưởng và Lan Tiểu Quân khó được thức dậy sớm một ngày, ăn xong điểm tâm liền hướng đến hội trường. Các cô có vé vào, có thể theo vé ngồi ở hàng ghế trước nhất, tương ứng chỗ dành cho khách quý, có thể xem là gần nhất.
Niệm Tưởng vốn còn đang đắc chí… Nhưng khi cô phát hiện ngoài hai người bọn cô không có gì, các người còn lại đều mang “Quan hàm”, cô liền thật sâu bắt đầu hối hận.
Vì thế, xuất hiện một màn sau——
Mỗi vị khách quý, trước khi ngồi vào chỗ đều sẽ cười mà không nói nhìn Niệm Tưởng một cái, lại nhìn Tống Tử Chiếu đang ngồi cách cô một người – là Lan Tiểu Quân, biểu tình vẻ mặt kiểu “Chúng tôi đều hiểu” “Các người quá giấu đầu hở đuôi “.
Niệm Tưởng quả thực muốn khóc … Các người biết cái gì a! Khẩn cầu nói cho cô biết đi    ╮(╯▽╰)╭…
Bất quá loại tình huống này, khi toàn bộ hội trường không còn chỗ ngồi rốt cuộc có cải thiện. Tám giờ đúng, Lâm Cảnh Thư đến, toạ đàm bắt đầu.
Từ lúc Lâm Cảnh Thư vào, Lan Tiểu Quân vẫn điên cuồng nắm nhéo tay Niệm Tưởng: “Thật soái a! Người thật đẹp trai hơn một chút a!”
Niệm Tưởng bị siết đến nghiến răng nghiến lợi, biểu tình khi nhìn về phía Lâm Cảnh Thư có phần dữ tợn…
Cô nghiêm túc nghe một lát, càng nghe càng nhập tâm, ngay cả cửa bên trái cô mở ra cũng không biết.
Vị trí Niệm Tưởng ngồi gần cửa bên trái của hội trường, ở phía gần cửa có hai chỗ trống.
Cửa bị đẩy ra, nhân viên vẫn canh giữ ở cửa nhìn thấy người tới, ánh mắt sáng ngời, dẫn người hướng về phía đài chủ tọa. Không ngờ, người đàn ông không chút nào có ý đi đến đài chủ tọa, ánh mắt dò xét một vòng toàn bộ hội trường, khi nhìn thấy Niệm Tưởng hai tay chống cằm, chuyên chú nghe giảng thì chỉ tay hướng chỗ đó, ý bảo tự mình đi đến đó là được.
Sự xuất hiện của anh ta, làm cho bầu không khí cả hội trường vô hình trung bắt đầu nhiệt liệt hơn.
Sau vài giây lặng im, hội trường liền bộc phát ra vài tiếng trầm thấp kinh hô, sau đó giống như là bị lây nhiễm, dần dần có chút xôn xao lên.
Động tĩnh như vậy làm Lâm Cảnh Thư đang nói chuyện trên đài chủ tọa, cũng không tự chủ nghiêng đầu nhìn qua, đột nhiên cười.
Từ Nhuận Thanh gật đầu, cất bước hướng về ghế khách quý mà đi.
Thẳng đến khi anh ngồi xuống bên cạnh cô, cô mới bất tri bất giác ghé mắt nhìn qua…
Một giây sau, lập tức ngồi thẳng người: “Bác…bác sĩ Từ.”
Từ Nhuận Thanh nhìn cô một cái, gật đầu, rồi quay lại nhìn về phía đài chủ tọa.
Niệm Tưởng: “…”
Mỗi lần gặp mặt càng lãnh đạm hơn một chút sao…
Lâm Cảnh Thư đang nói về ca trị liệu hở hàm ếch thành công của anh ta, Niệm Tưởng nghĩ nghĩ, nhịn không được quay đầu hỏi Từ Nhuận Thanh: “Thụy Kim cũng làm loại giải phẫu này sao?”
“Làm.” Anh quay đầu nhìn cô một cái, bổ sung thêm: “Thụy Kim và đại học B có hợp tác nghiên cứu, giống như bệnh viện trực thuộc đại học B cũng làm loại giải phẫu này.”
Cô xem nhẹ anh rồi …
Niệm Tưởng yên lặng quay đầu.
Không lâu sau, sau lưng Niệm Tưởng bị người chọt chọt một chút. Cô quay đầu nhìn lại, ánh mắt nữ sinh ngồi ghế sau nhìn Từ Nhuận Thanh, thấy anh cũng không có chú ý tới, cẩn thận đem tờ giấy đưa cho cô, ý bảo cô xem.
Nữ sinh ngồi sau Niệm Tưởng là bạn học cùng lớp tên Nhâm Dĩnh, bất quá bình thường hai người đều rất ít khi giao tiếp, ngay cả nói chuyện cũng rất ít, lúc này sao lại truyền tờ giấy cho cô?
Vẻ mặt Niệm Tưởng nghi hoặc nhận lấy…
“Niệm Tưởng, cậu và bác sĩ Từ quen biết sao?”
Niệm Tưởng đang lo không có bút, khắp nơi tìm bút thì từ phía sau lặng lẽ đưa qua một cây ——
Cô 囧 nhận lấy, nhanh chóng viết: “Tính là quen biết đi…”
Nhâm Dĩnh lại đem tờ giấy đưa qua: “Các người quen biết thế nào?”
Niệm Tưởng gãi đầu một cái, vụng trộm nhìn Từ Nhuận Thanh đang chuyên chú nghe, thấy anh không chú ý nơi này liền nhanh chóng viết xong ném trở về, chột dạ đến mức tựa như là truyền giấy nói chuyện trong lớp, sợ bị thầy bắt được.
Nhâm Dĩnh nhìn đến câu kia “Mình nhổ răng ở chỗ của bác sĩ Từ ” thì hơi nhướn mày một chút, hỏi: “Răng khôn của cậu không phải là mọc xong rồi sao?”
“Không phải, có chút lộn xộn, nhổ liền bốn cái.”
“Vậy có phải cậu có số liên lạc của bác sĩ Từ không? Cho chúng mình đi, có được hay không?”
Niệm Tưởng có chút khó xử, rối rắm nhìn Từ Nhuận Thanh —— số điện thoại công tác anh cho cô, nếu cho bọn họ chắc cũng không sao đi…
Nghĩ như vậy, cô nhớ lại một chút. Bởi cô được ban tặng trí nhớ gặp qua liền không quên, cô lập tức ghi lại dãy số ngày đó anh dùng bút lưu lại trên danh thiếp, vừa viết được một nửa, liền cảm thấy một cổ lực lượng khi cô còn chưa kịp phản ứng, đã thành công lấy đi bút trong tay cô.
Tim Niệm Tưởng đập nhanh một nhịp, chột dạ quay đầu nhìn qua.
Từ Nhuận Thanh đang lạnh mặt cúi xuống nhìn cô… Nhiệt độ trong ánh mắt kia giống như mùa đông khắc nghiệt, gió thổi vèo vèo ngoài cửa sổ đang kết băng lăng…
Xong … Bị bắt gặp…
Cô lặng lẽ muốn đem tờ giấy giấu vào trong lòng bàn tay, kết quả, ngón tay vừa động một chút, liền bị anh giơ tay đè lại, từng chút từng chút rút ra khỏi lòng bàn tay cô.
Vừa định xem, Niệm Tưởng đã phản ứng, nhanh chóng túm lấy một góc tờ giấy kéo trở về. Thấy anh lại dùng ánh mắt yên lặng sâu thẳm như giếng cổ ngàn năm nhìn mình, cô lặng lẽ nuốt nuốt nước miếng, kiên trì nói: “Cái kia… em thẳng thắn sẽ được khoan hồng… Tờ giấy, anh trả lại cho em được không…”
Từ Nhuận Thanh đã thấy được vài câu ở mặt trên tờ giấy, lạnh lùng nhìn cô thật lâu, lát sau mới buông tay ra: “Giải thích.”
Niệm Tưởng sợ anh đổi ý, nhanh chóng đem tờ giấy vo thành một đoàn nhét vào trong túi sách của mình: “Em không nói gì cả, chính là có người hỏi em quen biết anh phải không, muốn số liên lạc của anh…”
Từ Nhuận Thanh “Hửm?” một tiếng, âm cuối giơ lên, ngữ khí bất thiện: “Cho nên em liền cho bọn họ?”
… Người này, cảm giác áp bách sao lại mạnh như vậy?
Niệm Tưởng chột dạ lau mồ hôi lạnh, trả lời: “Em nghĩ… Cho họ số công tác hẳn là không có việc gì…” Dứt lời, thấy sắc mặt anh lại âm trầm thêm vài phần, nhanh chóng nhận sai: “Xin lỗi.”
Anh cười như không cười nhìn cô, thanh âm lại giảm thấp xuống một chút, trầm đến mức tựa như là được thấm nước: “Sai chỗ nào?”
Sai chỗ nào …
Cô không biết a…
Niệm Tưởng lặng lẽ liếc anh một cái, cố gắng nghĩ nghĩ, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Không nên nói quen biết anh?”
Từ Nhuận Thanh nhếch môi cười, cười càng thâm tàng bất lộ: “Em xác định?”
A a a a… Anh đừng cười, như vậy càng kinh khủng hơn!
Cô yếu ớt: “Đó là… Không nên cho số liên lạc của anh?”
Nụ cười của anh rốt cuộc thu lại, gương mặt lạnh lùng, từng câu từng từ phá lệ rõ ràng nói: “Chẳng lẽ em không biết? Đó là số cá nhân của tôi.”
Niệm Tưởng nhất thời hóa đá ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.