Tu Tiên 5 Năm, Xuống Núi Liền Vô Địch

Chương 40: Danh chấn thiên hạ




Chỉ có điều dưới bàn cơm thì cô dùng sức cấu đùi Diệp Phong, ai ngờ bị bắt lại cái tay, giãy cũng không ra.
Liễu Thanh Thanh nhìn một lượt, thấy không ai chú ý, cô bèn không giấy nữa, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Lý Hạc không nhìn thấy động tác nhỏ ở dưới bàn, anh ta mừng cho bạn tốt
"Người có tình rồi sẽ thành gia đình, chúc mừng các cậu! Tôi rất muốn có con gái, khổ nỗi vợ tôi lại sinh con trai, nó giỏi khóc giỏi quậy làm tôi đau hết cả đầu!”
"Lão Lý, sinh nam hay nữ đều như nhau, nhưng con gái tôi đáng yêu xinh xắn còn nghe lời, con bé cứ gọi tôi ba ba ba ba, ù ôi lòng tôi tan chảy luôn.
".... Diệp Phong, cậu thật bỉ ổi, hôm nay không uống say thì cậu đừng hòng đi!”
"Ha ha ha.”
Diệp Phong nói chuyện với Lý Hạc, anh cảm giác như được trở về thời cấp ba tươi đẹp vậy.
Lúc này.
Cửa phòng lại mở ra.

Các nhân viên phục vụ bê cao lương mỹ vị nối đuôi nhau đi vào.
Cua hoàng đế, tôm hùm to, phật nhảy tường, dê hấp,...vv
Ba mươi món ăn đều được nấu một cách công phu, sắc hương vị đủ cả, xứng đáng với với cái giá đắt đỏ là từ một trăm ngàn tệ một bàn.
“Mọi người đừng khách khí, cứ ăn uống hết mình vào."
Tiền Hồng chủ bữa tiệc nhiệt tình hô: "Cậu Tôn, chồng tôi ở nước ngoài không về được, anh ấy bảo tôi xin lỗi cậu, anh ấy bảo hôm khác anh ấy sẽ làm tận chức trách của dân địa phương sau."
"Lớp trưởng, cậu khách khí quá."
Hai người chạm cốc.
Trên mặt Tiền Hồng hiện lên vài rặng mây đỏ, cô ta cũng là một cô gái xinh đẹp, uống rượu vào lại càng xinh đẹp hơn. Truyện Tổng Tài
Tuy chồng mình kinh doanh dược liệu, giá trị con người lên đến mấy chục triệu tệ, nhưng anh ta đã hơn bốn mươi, còn hơi hói, làm gì đẹp trai bằng Tôn Chính.
Mà Tiền Hồng.
Năm đó còn yêu thầm Tôn Chính.
Nếu có thể nhân lúc chồng ra nước ngoài, rồi phát sinh chút gì gì đó với Tôn Chính...
Nghĩ đến những cái này, Tiền Hồng đỏ mặt tim đập thình thịch.
Có một bạn học cảm khái nói: "Lớp trưởng lăn lộn tốt thật đấy, tòa Bạch Nguyệt này người bình thường không vào được đâu”
Tiền Hồng ra vẻ khiêm tốn nói: "Cũng tạm thôi, phí hội viên hàng năm ở đây mới có ba trăm ngàn tệ thôi, mọi người cũng trả được. Một bàn tiệc như tối nay, chỉ cần một trăm ngàn là có rồi”
"Hít."
Mọi người hít khí lạnh.

Những người như bọn họ vừa tốt nghiệp đại học một năm, thu nhập một năm giao động từ một trăm ngàn đến ba trăm ngàn, một bữa cơm tốn hết một trăm ngàn là điều xa xỉ mà họ không thể tưởng tượng nổi.
"Lớp trưởng khiêm tốn quá, ai mà không biết tòa Bạch Nguyệt là chỗ của nhà họ Bạch ở Giang Nam, có thể tới đây dùng bữa là biểu tượng của địa vị."
"Nhà họ Bạch ở Giang Nam gì vậy, sao tôi chưa nghe bao giờ."
"Nhà họ Bạch là nhà giàu số một số hai ở Giang Nam, tồn tại từ thời nhà Minh, sau lưng rất nhiều sản nghiệp ở hai mươi ba thành phố ở Giang Nam đều có bóng dáng của nhà họ Bạch, tài sản trên danh nghĩa lên tới hàng trăm tỉ, còn trong tối... thì không ước lượng được! Nghe nói, nhà họ Bạch còn là thế gia võ đạo, địa vị cực cao."
Mọi người lại kinh hãi lần nữa.
Bọn họ vốn chưa nghe về nhà họ Bạch ở Giang Nam bao giờ, và càng chưa từng được nghe về võ đạo gì gì đó.
"Lớp trưởng, võ thuật không phải là kỹ năng giả lừa người à, lấy đâu ra thế gia võ đạo" Có bạn học ngạc nhiên hỏi.
Tất nhiên là có, những thế gia võ đạo này không khoe khoang và có địa vị cao cơ, người bình thường căn bản không tiếp xúc được, như chồng tôi thì cũng chỉ có may mắn nghe nói về những thứ này."
Tiền Hồng rất hưởng thụ cái cảm giác được mọi người chú ý này, cô ta nói với vẻ ước ao: "Thế giới này của chúng ta phức tạp lắm, có nhà giàu truyền thừa từ hàng trăm đến hàng ngàn năm, có thế gia trung y y thuật trác tuyệt, tất nhiên cũng có thế gia võ đạo vượt qua tưởng tượng của người bình thường, nghe nói võ giả lợi hại có thể ngắt lá cây giết người qua một ý niệm, tay đấm vỡ núi chân đá đứt sông, bản lĩnh cao cường các kiểu, có thể nói là thần tiên trên đất liền!"
"Những thứ này xa vời với chúng ta quá, tầng lớp như chúng ta không tiếp xúc được." Có bạn học cười khổ.
"Chưa chắc nhé, hot boy Tôn Chính của chúng ta chính là hậu duệ của dược vương Tôn Tư Mạc. Ở giới y học, nhà họ Tôn là gia tộc đại danh đỉnh đỉnh, được coi là tồn tại được mọi người kính trọng. Cho dù là nhà họ Bạch cực kỳ hưng thịnh ở Giang Nam, thì cũng phải nể mặt nhà họ Tôn."
"Hơn nữa lần này cậu Tôn tới Đông Hải, chính là để khám bệnh cho cô chủ nhà họ Bạch, ông cụ nhà họ Bạch đã bỏ ra một số tiền lớp treo giải cho các bác sĩ giỏi trên thế giới, cậu Tôn ra tay thì chắc chắn thuốc vào bệnh ra, danh chấn thiên hạ.”

Tiền Hồng giơ ly rượu lên, mỉm cười nói: “Cậu Tôn, chồng tôi làm kinh doanh dược liệu đông y, sau này làm phiền cậu chiếu cố thêm.”
Các bạn học đều kinh hãi.
Không ngờ Tôn Chính có lai lịch lớn như thế, mọi người ào ào nâng ly tỏ lòng tôn kính.
Dược vương Tôn Tư Mạc là bác sĩ đông y thần tiên mà người nước Hoa nào cũng từng nghe nói qua, không ngờ hậu duệ của người nối tiếng lại ở ngay bên cạnh mình!
Tôn Chính khẽ nhíu mày.
Thực ra anh ta vẫn luôn giấu chuyện mình là con cháu nhà họ Tôn, không ngờ lại bị Tiền Hồng biết, thậm chí còn biết cụ thể mục đích lần này anh ta tới thành phố Đông Hải..
Nhưng vẻ vang trước mặt Liễu Thanh Thanh vẫn là chuyện rất sảng khoái.
Tôn Chính hăng hái nhìn sang Liễu Thanh Thanh, cứ tưởng có thể thấy vẻ mặt sùng bái của đối phương, không ngờ Liễu Thanh Thanh chẳng nhìn sang bên này, anh ta lập tức nhụt chí.
Nhưng Diệp Phong thì kinh ngạc, nét mặt anh là lạ.
Tôn Chính là con cháu của dược vương Tôn Tư Mạc, thế xét theo bối phận thì anh được tính là lão tổ tông của Tôn Chính rồi



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.