Tự Thử Tinh Thần Phi Tạc Dạ

Chương 1:




“Công tử, ngài uống bát thuốc này đã rồi ngủ tiếp. Chủ tử nói, bây giờ ngài không thể so với trước đây, bệnh cũ từ năm ngoái đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn. Thai nhi ngày một lớn, chủ tử lo thân thể ngài không chịu đựng nổi.” Tiểu nha đầu bên cạnh đau lòng khuyên nhủ.
Từ lúc công tử vào sơn trang, nàng vẫn luôn chăm sóc y. Công tử tính tình thanh lãnh, xử sự cũng cực kỳ hiền lành, cho tới bây giờ vẫn chưa từng có một chủ tử nào như vậy, đối xử với nàng như muội muội. Hai năm trước công tử vì cứu tính mạng chủ tử, dẫn độc từ người chủ tử vào cơ thể mình, một thân võ công bị phế, người cũng ngày càng gầy. Hiện giờ mang thai đứa nhỏ, mặc dù có uống thuốc bổ nhiều hơn nữa, thì cũng chỉ thấy bụng ngày một lớn lên, chứ thân thể chẳng mập lên chút nào.
“Cứ để đấy đi…” Cất sách, tựa vào ghế trường kỷ. Mái tóc đen chưa buộc lên xõa tung trên ghế, cái bụng thật lớn đè trên người. Khuôn mặt như họa, mang theo tia mỏi mệt thản nhiên, đôi mi tựa sương khói, đôi mắt dường như ngậm nước, dưới cái mũi anh tuấn, đôi môi mỏng nhạt màu hé mở.
“Nhưng mà.. Nhưng mà chủ tử nói, nhất định phải hầu hạ ngài uống hết, nếu không thuốc sẽ mất tác dụng…” Tiểu nha đầu khó xử nhìn y, lời chủ tử sai bảo, nàng không dám làm trái nửa câu.
“Hắn ở đâu?” Liếc mắt nhìn thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh, tầm mười lăm mười sáu tuổi, lại cực kỳ khôn khéo hiểu chuyện, đối với mình cũng tận tâm tận lực.
“Chủ tử vẫn còn ở thư phòng bàn chuyện, hôm nay không về chăm sóc công tử được, nên ngài hãy đi nghỉ sớm một chút.”
“A… Biết rồi. Ngươi lui xuống trước đi.” Trong lòng âm ỷ mất mát, mỗi ngày cho dù có vội vã thế nào, hắn cũng sẽ trở về giúp mình ngủ, mấy ngày gần đây lại thường xuyên ngủ lại thư phòng… Nhìn cái bụng cực lớn, khẽ vuốt ve, không biết nên vui vẻ hay khổ sở, chắc là hắn ghét ta thân mình xấu xí, nên mới không chịu trở về.
“Công tử, ngài uống thuốc đi đã, nếu không chủ tử sẽ trách tội, Nhu nhi không nhận nổi đâu.” Lấy lòng khuyên nhủ Diêu Phong uống hết thuốc, nhìn công tử vốn luôn lạnh nhạt này cau mày uống hết bát thuốc đen như mực, mới an tâm nở nụ cười.”Đây là mơ ngâm đường chủ tử sai người mang về từ Nghi Châu, biết công tử sợ đắng, nên mua về để ngài ăn sau khi uống thuốc.”
Bỏ một quả mơ đường vào miệng, vị ngọt vừa phải xua đi vị đắng của thuốc, biết là Lan U cố ý sai người đi xa mua về, lại cảm thấy suy nghĩ vừa rồi của mình quá tùy hứng. Lan U đối với mình mọi cách cưng chiều, mà ngay cả hạ nhân cũng nói, hắn chưa từng đối xử với ai như với mình, ngậm trong miệng sợ hỏng, nâng trong tay sợ rơi…
Thấy sắc mặt Diêu Phong dịu đi, mới nói, “Công tử, ngài nghỉ ngơi sớm một chút thì hơn. Hai ngày này sẽ sinh, đừng khiến bản thân mệt mỏi… chủ tử sẽ rất đau lòng.”
“Biết rồi, đỡ ta về giường đi.” Vươn tay để Nhu nhi đỡ, mượn lực đứng dậy, một tay đỡ sau thắt lưng. Vừa đứng lên, cái bụng lớn trông càng khoa trương, hiện tại y đã không thể nhìn thấy hai chân mình, cúi đầu cũng chỉ có thể nhìn thấy một cái bụng tròn vo.
Mới đi vài bước, bụng chợt đau như xé rách, “A…” Cơn đau bất chợt khiến y suýt ngã quỵ, may có Nhu nhi đỡ kịp thời.
“Công tử, ngài có khỏe không?”
“Không sao… Đỡ ta… về giường…” Cố chịu qua cơn đau, Diêu Phong không biết có phải sắp sinh hay không nữa, mấy ngày hôm trước cũng có những cơn đau giống như vậy, nhưng chỉ một chút là qua. Đến khi Nhu nhi sắp xếp cho y xong xuôi, đau đớn cũng dần dần biến mất, lưng dựa vào một cái đệm thật dày, sắc mặt vốn tái nhợt bởi vì đau bụng sinh mà càng thêm trắng vài phần.
“Ta không sao, ngươi lui xuống đi.” Không có thói quen được người khác chăm sóc, cho nên y cảm thấy rất ngượng ngùng khi để một tiểu cô nương nhỏ tuổi hơn chăm sóc mình, “Có gì ta sẽ gọi ngươi.”
“Công tử, Nhu nhi ở ngay bên ngoài.” Khéo léo lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa.
Thấy nàng ra ngoài rồi, Diêu Phong không che giấu vẻ ủ rũ của mình nữa, mệt mỏi dựa vào gối mềm phía sau, đầu ngón tay ngọt ngào vuốt ve chiếc gối thêu hoa bên cạnh, dường như vẫn còn mang theo hơi ấm và mùi hương trên cơ thể Lan U. Hắn… đã nửa tháng chưa về đây rồi, mình đã làm gì không đúng, chọc giận hắn sao? Nhưng ngoài việc ban đêm ngủ khác giường, thì chẳng có gì có thay đổi, hắn đối với y vẫn trước sau như một nhường nhịn, trước sau như một yêu thương, nhưng gần đây luôn có phiền muộn, nỗi lo sợ bất an không biết từ đâu tới. Dường như có chuyện gì đó đã xảy ra, nhưng lại chẳng thấy rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.