Sau khi dùng
xong bữa sáng của mình, cô dự định đi xem xét ngôi nhà này thử. “ Tiểu
thư định đi đâu vậy?” giọng nói ôn nhu của Bạch Dật vang lên. Cô xoay
người nhìn hắn đang đeo trên người cái tạp dề tay còn đang cầm dĩa và xà phòng điển hình là mẫu đàn ông nội chợ, đảm đang; nữ chính cô tốt phước lắm mới rinh tên này vào hậu cung của mình. “Tiểu thư?” thấy cô không
trả lời hắn liền lên tiếng, cô tiểu thư này chung sống với cô 7 năm
nhưng hiểu biết về cô chỉ là ăn uống, sở thích và hoàn cảnh gia đình
thôi, luôn luôn che giấu đi khuôn mặt mình như che giấu đi một con người yếu đuối, mỗ tử thần nghe được lời này của hắn chắc chắc sẽ ném xuống
ngục quỷ cho Hắc Hoàng ( chó săn địa ngục chị ấy nuôi ý) vờn hắn chơi, ' yếu đuối' cô mới không có thứ tầm thường đó của con người.
“Ta
đi lanh quanh một chút” cô nhàn nhạt trả lời sao đó quay người đi ra
ngoài sân, hắn quen với tính cách quỷ dị này của cô nên cũng không để ý. Cô bước ra ngoài nhìn cảnh sắc bên ngoài, bầu trời trong xanh những tia nắng tinh nghịch, đã bao lâu rồi cô chưa cảm nhận thứ ánh sáng ấm áp
này rồi nhỉ? Chắc khoảng mấy nghìn năm đổ lại đi. Khẽ nâng cánh tay lên
không biết từ đâu một chú chim bay tời đậu lên tay cô, nâng phần tóc
trước lên để lộ khuôn mặt mang vẻ đẹp thiên sứ kết hợp với ác quỷ, khẽ
nhếch môi lên “ Một sinh vật nhỏ bé, chống chọi với thế giới rác rưởi”
cô nhẹ giọng nói sau đó ngước mặt lên nhắm mắt lại đón lấy những tia
nắng ấm áp kia. Khuôn mặt cô như nhiễm lấy một phần hào quanh giống như
thiên sứ lạc vào trần gian cũng giống như ác ma quyến rũ cướp mất đi
trái tim bao người. Từ xa có một người nhìn thấy cảnh đẹp trước mặt này
cũng không hiểu sao trái tim không theo quy luật của bản thân nữa. Cảm
giác thấy có người nhìn mình cô quay người lại, phút chóc bốn mắt nhìn
nhau. Thả mái tóc xuống che lấp biểu cảm trong khuôn mặt, cô không gợn
sóng lên tiếng “ Bạch quản gia, có việc?”, hắn lấy lại tinh thần mang
lại vẻ mặt ôn nhu vốn có “ À ngày mai bà chủ nói sẽ đến thăm cô“. “ Đã
biết” cô mất hứng bỏ đi về phòng bỏ lại đằng sau khuôn mặt đang suy nghĩ đâm chiêu của hắn.
-------------
Sáng hôm sau thức dậy,
thật ra là cô chưa bao giờ ngủ cả nhưng thân xác con người này thì khác
nên bây giờ trong nhà xuất hiện động vật cần được bảo vệ - một con gấu
mèo. Thay đồ đi học là một chiếc áo sơ mi với cái nơ ca rô màu xanh đỏ
và chiếc váy ca rô tương tự, chỉnh lại mái tóc để che đi hết khuôn mặt
của mình cô mới bước xuống dưới lầu.
Hắn nhìn thấy cô dần bước
xuống bỗng lại nhớ đến không mặt thiên sứ kết hợp ác ma kia của cô bỗng
trái tim gia tốc đập mạnh nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười chào cô “ Chào
buổi sáng, tiểu thư”, cô gật đầu có lệ. Rồi sau đó dùng phần ăn mà hắn
đã chuẩn bị cho cô. Ăn xong cô xách cặp đi học vì không dùng xe nên bây
giờ dẫn đến tình trạng: cô không biết ngôi trường đó ở đâu. Dùng thần
phép chỉ đường sau đó cô thuấn di đến trước cổng trường, trường Ruby.
Bước đi tới dãy phòng học hiện tại của cô, đi qua hành lang bao nhiêu
ánh mắt kinh bỉ nhìn vào cô. Cô nhìn tới những ánh mắt đó cảm giác rất
tuyệt, thật hoàn hảo những ánh mắt ; bỗng sau lưng bị ai xô ngã cô có
thể né được nhưng cô không vội muốn chơi đùa với con người một lát.
Giọng nói của mấy bà bán cá ngoài chợ xông vào tai cô “ Con hoang, hôm
nay mày lại dám đi học. Thứ rác rưởi như mày nên mau cút khỏi đây đi à
không nên chết đi mới phải” rồi hàng loạt tiếng cười mỉa mai vang lên.
Hừ Tô Nhược nữ phụ ngu xuẩn thứ như ngươi đúng là chỉ làm nền cho nữ
chính mà thôi, vừa nhắc tào tháo tào tháo đến, nữ chính - Tố Mai Nguyệt
xuất kích “ Nhược, cậu không nên quá đáng như vậy” giọng nói nhu nhược,
yếu mềm nhưng phản phất đó là tia kiên định mạnh mẽ. Bây giờ cô mới từ
từ đứng lên đánh giá người con gái trước mặt khuôn mặt thuần khiết không chút son phấn nào nhưng vẫn giữ một vẻ đẹp riêng cho mình, tạo cảm giác khiến người ta gần gũi thân cận. Rồi nhìn sang người con gái kia chục
kí phấn , chục kí son môi mới nặn ra được không mặt này quá. “ Mai
Nguyệt, tôi nên khuyên cô không nên đụng chạm vào việc người khác . Từng tưởng có hội trưởng chiếu cố là chúng tôi sợ cô” rối quay mặt trừng cô “ Con hoang, mày đứng nhìn cái gì?“. Thật tuyệt đây là từ cô hình dung
ngay lúc này, mặc dù cô đã vào thân xác nãy nhưng dĩ nhiên thân xác này
con sinh cảm giác sợ hãi với cô gái trước mặt. Cô ánh sáng lạnh nhìn cô
gái diêm dúa trước mặt, rồi từng bước từng bước đi đến gần, trước sự
ngạc nhiên của mọi người cô bóp cổ Tô Nhược rồi xách cô ta lên rồi lại
leo lên cho kệ hành lang ( xin lỗi ta không biết dùng từ) bóp chặt cổ cô ta rồi đưa ra phía ngoài, đây là tầng ba, chân cô ta loạn xạ ở khoảng
không ánh mắt trừng lớn nhìn cô, “ Chết? Được thôi nhưng trước khi chết
cũng nên kiếm người bầu bạn” cô lạnh nhạt lên tiếng. “ Khụ....
thả....t...a ... ra “ cô ta yếu ớt lên tiếng. Cô tiếu ý nhìn “ Được
thôi” tay cô dần buông lỏng “ Không xin đừng” cô ta òa khóc lên, là một
tiểu thư nuông chiều từ bé nên cảm xúc trước cái chết này thật quả là đả kích rất lớn cho cô ta. “ Ngươi biết thế nào là chết sao?” Giọng nói âm lãnh của cô vang lên làm mọi người không hẹn mà rùng mình. Bỗng một
giọng nói lành lạnh vang lên nhưng đối với mọi người nhất là Tô Nhược đó là giọng nói cứu sinh “ Có chuyện gì đang xảy ra?“.