Ta có vài chuyện muốn hỏi các bạn:
1/ Truyện của ta ngày càng không hay sao?
2/ Có bạn nói muốn tạo vài tình tiết Bách hợp giữa nữ chính nhà ta với 'nữ chính' kia? Có bạn nào muốn nữa không? Hay để chị kia đơn phương thôi?
Hay là không có?
Cho xin cái bình luận nha.
___________________
Trong căn phòng hôn ám tại một biệt thự ở ngoại thành, bỗng bất thình lình
vang lên một giọng nói yêu kiều của một cô gái “ Ân, Đừng nhanh như vậy. Á đau quá, anh chậm thôi”, trả lời cô gái là một giọng nam lạnh nhạt
nhưng nghe kĩ sẽ phát hiện một tia sủng nịch “ Ngoan~ từ từ sẽ không
đau. Em kẹp anh chặt quá.”
Cô lạnh nhạt nhìn tình cảnh trước mặt : Tu La cầm lấy đôi chân ngọc ngà của Lạp Ảnh và dưới lòng bàn chân của
nhỏ thì có vô số mảnh vỡ thuỷ tinh, vì động tác gắp miếng vỡ hơi nhanh
nên làm nhỏ đau khiến nhỏ lấy tay kẹp cổ hắn lại, càng đau nhỏ càng kẹp
chặt cổ Tu La. Cô bình tĩnh nhìn hai người huy động trên sofa, ngồi
trong lòng Lcazh nhàm chán nói “ Các ngươi có cần thiết bắt ta phải mặc
mấy thứ này không?” , Lạp Ảnh nhìn cô như vậy liền nói “ Trên thế giới
của con người đều nghĩ tử thần ăn mặc như thế này cả. Dù sao lễ hội hoá
trang đó đều có án mạng xảy ra nếu người có xuất hiện ở hiện trường thì
lỡ đâu người ta tưởng có tử thần thiệt sao? Mặc dù trên đời nay thật sự
có. Á nhẹ tay lại Tu La” , cô gật đầu cho có lệ.
Nhìn mình khoát
một thân đồ 'tử thần' rồi nhìn sang Lcazh một thân áo chiến binh, còn
Lạp Ảnh và Tu La là một thân Bạch Y cổ trang thật không còn gì để nói.
Cô nhàm chán mở miệng “ Các ngươi nói sắp bắt đầu rồi mà sao vẫn còn
ngồi đây “ , Tu La ngồi lấy dược tề bôi lên vết thương trên chân nhỏ,
lấy với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy những vết thương bắt đầu
kép kín lại . Nhỏ hớn hở nhảy ra khỏi chỗ ngồi nhưng chưa được 30s nhỏ
phải ngồi lại chỗ cũ để Tu La lấy mảnh vỡ của thủy tinh tiếp.
Cô, Lcazh (-_-||||) thật bất đắc dĩ, nhiều khi hai người thầm mong tâm hồn
của Lạp Ảnh có thể lớn như số tuổi của nhỏ thì hay biết mấy .
----------------
Lễ hội được tổ chức tại sân viên của trường, rất nhiều thứ trang trí và có thật nhiều đồ ăn . Có thể nói bốn người các cô được coi là nổi bật nhất , đương nhiên trừ bỏ cô ra, tuy nhiên hôm nay thay vì thả tóc che dấu
đi khuôn mặt của mình, cô lại vén phần tóc mái đó ra phía sau nhưng cô
cũng lấy phần mũ đi liền với áo che đi lại sự thật là do Lcazh ép buộc
cô phải che lại.
Rất nhiều người đến bắt chuyện với bọn họ nhưng
điều bị sát khí của Tu La làm hoảng sợ, Tu La quả nhiên là mấy đuổi
'ruồi bọ' mà.
“ Ta đi ra ngoài một lát “ cô ẩn nhẫn nói, thấy cô
như vậy Lcazh lo lắng hỏi “ Agdel, không sao chứ? “ , cô gật đầu trịnh
trọng nói “ Thân thể con người phải cần đi đại tiện “ nói xong cô liền
thuấn thân đi đến WC liền .
Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh , một
tình cảnh ướt át đập vào mắt cô, nữ chính trong trang phục vu nữ bị Thần Ức Minh đè vào tường mà cường hôn, tay cũng không rảnh rỗi sờ sờ ngực
của nữ chính, cứ xoa rồi lại bóp bóp khiến nữ chính ngâm nga thành
tiếng.
.......
Vì nhà vệ sinh ở cuối dãy nên muốn đi qua
chỉ có một con đường tuy nhiên đã bị hai nhân vật kia chiếm giữ , đành
phải thuấn thân lại thôi. Nhưng 'người ' tính không bằng trời tính vừa
định thuấn thân đi lại bị nữ chính và Thần Ức Minh phát hiện, mà nữ
chính nhân lúc Thần Ức Minh không tập trung đã giãy người chạy mất. Lấy
tay gãi đầu khụ coi như lần này cô có một phần lỗi đi, ai biểu hai người họ không lựa chỗ kín đáo mà ' vận động '.
Mà nữ chính đi rồi ,
cô cứ đường đường chính chính đi ra ngoài , bất quá đi được vài bước đã
bị Thần Ức Minh nắm lấy tay rồi ép cô lại trên tường. Hắn tà mị nói “ Cô không nên bồi thường cho tôi, cô.....” kéo dài âm cuối ra hắn lấy tay
giật đi mũ xuống , khuôn mặt yêu mị của cô dưới ánh nến càng trở nên
lung linh, hắn ta vô cùng kinh ngạc rồi lại cười nham hiểm nhìn cô, hắn
ta nhanh chóng hôn lên môi cô, vừa tiếp xúc với môi cô hắn như bị điện
giật, hạ thân nổi lên, nhưng hôm này có lẽ là ngày xui của hắn , dục
vọng chưa lan ra đã bị một cước của cô dập tắt.
Cô nhắm ngay hạ
thân của hắn mà đá rồi bắt lấy tay hắn rồi quật xuống đất, hắn thấy trời đất quay cuồng, hạ thân đau đớn. Hắn giận dữ nhìn nhưng người đã biến
mất, thầm rủa cô : Mẹ kiếp muốn tuyệt tôn luôn, cô gái đáng giận kia.
------ phân cách tuyến---- kẻ giết người-----------
Dương Tuấn Minh cố trấn an cô gái đang run sợ kia “ Bạn học này đã có việc
gì? Hãy bình tình một chút” , cô gái kia run rẩy bẩy giọng nói có phần
nghẹn ngào “ Học..... học .... học trưởng...... máu..... máu.....
giết...... giết.... giết... hắn... hắn” chưa nói hết câu cô ta đã bất
tỉnh nhân sự, mà sau đó một tiếng cười biến thái vang vọng khắp nơi,
điều này làm thần kinh mọi người căng thẳng lên.
Lạp Ảnh cười đến vui vẻ “ Đến rồi.... đến rồi... không uổng công rủ mọi người đến” , từ
đằng sau bụi cây một tên to lớn đang cầm trên tay cái súng lục, bên môi
còn lòng thòng mấy sợi nước miếng .
Nhìn khuôn mặt hoảng sợ của
mọi người xung quanh, hắn cười càng thêm đáng khinh “ Ha..ha hãy cho ta
xem khuôn mặt sợ hãi của các ngươi đi nào” , cô gật đầu, miệng thì lẩm
nhẩm “ Đúng vậy, ta cũng thật muốn xem”
Lcazh, Lạp Ảnh, Tu La : Biến thái gặp nhau (-'''-)
“ Tất cả các ngươi không được nhúc nhích, không thôi ta sẽ bắn chết “ hắn lên tiếng nói với mọi người xung quanh, rồi bắn hai phát súng thị uy.
Mọi người lập tức ôm tai ngồi xuống, có kẻ trực tiếp ngất xỉu. Quả thật
cô rất muốn vỗ tay tán thưởng hắn ghê.
Kẻ biến thái lấy ghế ngồi
xuống, lấy súng ngắm ngay tên cạnh đó “ Ngươi, lại đây” , tên đó lập tức bị dọa xỉu mất, “ !@#$, vô dụng” rồi nổ súng bắn chết tên đó. ' Á....
Á” tiếng gào thét vang lên, tên biến thái vẻ mặt mất kiên nhẫn hét “ Các ngươi câm mồm cho ta “, lập tức tiếng động im bặt thỉnh thoảng lại có
những tia đè nén.
Lần này tên biến thái mất kiên nhẫn nói “ Ngươi lên đây” , cô gái bị chỉ định hiển nhiên bị dọa nhưng vẫn từng bước đến gần hắn. Kẻ biến thái hỏi “ Trong trường học này ai là kẻ bị bắt nạt
nhiều nhất? “ , tưởng có kẻ thế thân cho mình cô gái lập tức hô to “ Là
Hàn Như Nhi “, rồi lập tức chỉ ngay vào cô. Đang quan sát vẻ mặt của mọi người xung quanh, cô nghi hoặc nói “ Kẻ nào đang gọi ta?”