Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 454: Phiên ngoại về Noãn Noãn (2)




Chuyện này rất nhanh liền bị Noãn Noãn ném ra sau đầu, còn việc sau đó song bào thai bị Lục Vân Khai gọi đi cảnh cáo nàng cũng không quan tâm, dù sao cha sẽ không hại bọn họ.
Sau Nguyên Tiêu không lâu liền tới tháng 2, tháng 2 mới vừa qua thi Hội, hoa đào Vân Sơn ngoài thành đã nở, hoa đào khắp núi đồi sáng lạn nhiều màu, các quý nữ trong thành liền tốp năm tốp ba hẹn đi ngắm hoa đào.
Vân Sơn cách kinh thành không xa, ra khỏi thành 40 dặm liền tới. Trước núi Vân Sơn có một chỗ chùa miếu, tên gọi là Vân Sơn tự.
Bọn họ ngồi xe ngựa đến chân núi đằng trước Vân Sơn, xe ngựa tới chân núi liền không thể lên nữa, chỉ có thể đi bộ lên dọc theo thềm đá, hoặc là ngồi cáng tre đi lên.
Có điều từ chân núi lên Vân Sơn tự cũng không xa, dọc theo thềm đá thứ mấy trăm mà thợ thủ công xếp lên liền có thể đến Vân Sơn tự giữa sườn núi, Vân Sơn tự thấp thoáng dưới một mảnh cổ mộc chọc trời, tùng bách dày đặc, một phái u tĩnh túc mục, đi qua rừng tùng bách sau liền có thể thấy được miếu thờ khí phách rộng rãi, trang nghiêm túc mục, làm người ta không dám làm càn.
Vòng qua Vân Sơn có thể đi rừng hoa đào ở phía sau này, cũng có thể trực tiếp ngồi xe ngựa đi vòng ra sau núi, nhưng đi vòng phải cần thời gian tới 2 canh giờ, cho nên mọi người đều thà đi tới đằng trước núi xuyên qua Vân Sơn tự lại đi đằng sau núi này ngắm hoa đào.
Noãn Noãn cùng các tiểu thư Giang gia vào trong miếu thờ, đi trước đại điện bái phật cầu bình an, sau đó lại đến sau núi ngắm hoa đào tháng hai đầy khắp núi đồi. Hương hỏa Vân Sơn tự rất vượng, trong chùa còn có không ít cao tăng giảng kinh dưới cây bồ đề, nhưng Lục gia chỉ có Lục mẫu thường hay tụng kinh chép kinh thư, những người còn lại đều không hiểu, cho nên Noãn Noãn không hiểu kinh văn, mọi người chỉ là bái lạy trong phật đường, liền trực tiếp vòng qua chùa đi sau núi.
Sau khi rời khỏi cổng Vân Sơn tự sau núi liền có thể nhìn thấy một chỗ sơn cốc, địa thế sơn cốc tương đối bằng phẳng so với trước núi, cả sơn cốc đủ loại hoa đào, hoa đào đầy khắp núi đồi đã nở, phấn bạch giao nhau, diễm lệ động người.
Trên cầu treo gỗ trong sơn cốc rất nhiều hương khách, lại thêm bởi vì mới qua thi Hội, các thư sinh cử tử du ngoạn ngoài thành nhiều không đếm xuể, mời người hẹn nhau ngâm thơ đối đáp, “Đào hoa ổ lý đào hoa am, đào hoa am lý đào hoa tiên, đào hoa tiên nhân loại đào hoa, lại hái hoa đào đổi tiền thưởng…”
“Oa, thơ này thật hay.” Có các cô nương thập phần cổ vũ vỗ tay.
Noãn Noãn không thích loại cảnh này, từ đường nhỏ của núi bò lên núi, một đường hoa rơi rực rỡ, nho nhỏ tinh mịn rải trên thềm đá, gió xuân vừa cuộn, cánh hoa đào hồng nhạt bay múa đầy trời, nhuộm dần khắp khe núi.
“Hằng năm đều ngắm rừng hoa đào giống nhau, nhưng sao cứ luôn ngắm không chán?” Tiểu thư Tạ gia đi đến thở hổn hển, nhưng lại không chịu thua, muốn tiếp tục bò lên đỉnh núi, muốn thể nghiệm thị giác ngắm nhìn mọi núi nhỏ.
“Có lẽ trong lòng thích đi.” Tiểu thư Giang gia đạm giọng nói.
“Nhưng cũng là thích.” Tạ gia dựa trên hàng rào gỗ ven đường, “Chỉ là đường núi xác thực khó leo, nếu như không cần bước đi thì hay.”
“Tạ tỷ tỷ, núi này vẫn là phải tự mình đi lên mới có ý nghĩa.” Thật ra Noãn Noãn không mệt, chỉ là cảm thấy mảnh rừng hoa đào này không có đẹp bằng Đào Hoa thôn, Đào Hoa thôn khắp núi đồi là hoa đào còn có thôn xóm lấp ló trong đó, còn có dòng suối khúc chiết trườn trong rừng, còn có tiếng đọc sách lanh lảnh trong tư thục, giống như thế ngoại đào nguyên vậy.
Ở đây chỉ có hoa đào, còn có vô số khách qua đường.
“A Noãn nhìn còn gầy yếu hơn ta, nhưng vì sao hình như một chút cũng không mệt.” Tiểu thư Tạ gia có chút tức giận, “Rõ ràng ta cũng thường cưỡi ngựa đi lại.”
Noãn Noãn cười trả lời: “Vậy khẳng định là Tạ tỷ tỷ không có đi nhiều như ta.”
Tiểu thư Tạ gia nói: “Không có khả năng, mỗi ngày ta luôn luôn đi ba khắc chung (45 phút).”
Noãn Noãn hé miệng cười: “Vậy ta đi nhiều hơn tỷ tỷ Tạ gia hai khắc chung. (nửa tiếng)”
“Thật?” Tiểu thư Tạ gia không dám tin nhìn Noãn Noãn, “Vậy ngày khác ta cũng thời gian xem.”
“Được, vậy tỷ tỷ Tạ gia phải sớm bắt kịp ta.” Noãn tươi cười chân thành, không lẫn một chút giả tạo.
Nữ tì bên cạnh thầm nghĩ trong lòng: Tiểu thư nhà chúng ta mỗi ngày trời chưa sáng đã dậy chạy mấy chục vòng trong sân, chạy xong rồi còn muốn luyện công, làm xong mấy cái này tổng cộng ước chừng cần một canh giờ rưỡi (3 tiếng), chờ làm xong sau đó lại dùng cơm sáng, lại đọc sách hoặc là làm công khóa khác. Nếu như Tạ tiểu thư thật muốn bắt kịp tiểu thư nhà mình, vậy thì bắt đầu từ chạy bộ trước đi.
Noãn Noãn liếc nhìn đám người Tạ tiểu thư mệt đến không được, lại nhìn về phía đỉnh núi một chút, có thể thấy vách núi đá lờ mờ, mây mù mênh mông, trong lòng khẽ động: “Giang tỷ tỷ, Tạ tỷ tỷ, nếu các ngươi mệt liền nghỉ ngơi ở đây, ta leo lên trước.”
“Được.” Tiểu thư Giang gia biết Noãn Noãn biết công phu, leo lên thềm đá không tính là cheo leo này là chuyện không đáng kể chút nào, cho nên liền để nàng lên trước, nói đợi lúc nữa liền đuổi theo.
Noãn Noãn bò lên núi trước một bước, leo lên thềm đá màu xanh, đi ước chừng gần nửa canh giờ, bầu trời hơi nổi mưa phùn.
“Tiểu thư, trời mưa.” Nữ tì chỉ vào đình nghỉ mát có thể che gió tránh mưa phía trước nói: “Tiểu thư, chúng ta đi trong đình phía trước tránh mưa chút đi.”
“Được.” Noãn Noãn đi về phía trong đình, vào đình mới phát hiện trong đình đã có một công tử áo trắng đứng ở trong đình, một đường nàng đi tới vẫn chưa thấy có bóng người, còn tưởng rằng chỉ một mình nàng bò lên núi.
“Vị công tử này xin quấy rầy, vì trời không chiều lòng người mưa nhỏ, tiểu thư nhà ta muốn tránh mưa ở chỗ này một chút.” Nữ tì vào đình sau liền nói với nam tử đưa lưng về phía người mà đứng.
Nam tử chậm rãi xoay người, “Không sao.”
Noãn Noãn hơi nhún người về phía nam tử, lễ nghi quy củ không thể soi mói, rất có phong thái đại gia, “Đa tạ công tử.”
Giọng nam tử lãnh đạm, lộ ra xa cách, “Không cần.”
Noãn Noãn rũ mắt nghe thấy tiếng nam tử, cảm thấy rất là đặc biệt, do dự một chút rồi liền ngẩng đầu, khi thấy rõ dung nhan nam tử rồi, lúc đó nàng sửng sốt.
Nam tử mặt mày tinh xảo xa cách, sống mũi thẳng, môi màu hồng phấn, toàn thân lộ ra cảm giác thanh quý cùng xa cách.
Là một mỹ nam tử tuấn tú.
Trong lòng Noãn Noãn thầm nghĩ: Con của trích tiên đại để cũng không hơn thế đi.
Có điều Noãn Noãn cũng chỉ nghĩ một chút trong lòng, vẫn chưa làm động tác thất lễ gì, yên tĩnh đứng ở bên kia đình, chờ đợi mưa tạnh.
Gió xuân hây hẩy, mưa phùn như tơ, trong đình nghỉ mát và ngoài đình nghỉ mát là hai thế giới bất đồng.
Noãn Noãn nhẹ nhàng vuốt vuốt sợi tóc bên tai, mặt mày dịu dàng nhìn mưa bụi mông lung ngoài đình, giống như đưa thân vào trong mây, mưa bụi Giang Nam đại để chính là thế đi.
Nam tử nhìn Noãn Noãn tướng mạo xinh đẹp, trong mắt mang theo một chút xem kỹ cùng hiếu kỳ, nếu không phải còn nhớ rõ tướng mạo nữ tử đó, có lẽ hắn đều sẽ cho rằng nữ tử lúc này cùng nữ tử ở hẻm sau trà lâu không phải cùng một người, ngàn mặt như thế, rốt cuộc một mặt nào mới thật là nàng?
Nhận thấy được tầm mắt nam tử, Noãn Noãn quay đầu nhìn về phía nam tử, đôi ngươi trong suốt lại sáng sủa: “Công tử, trên mặt ta có hoa à?”
Nam tử ngẩn ra, trong lòng hiện lên một từ: Xinh đẹp như hoa?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.