Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 25: Lại Tam




Tống Tân Đồng dừng chân một chút, chẳng lẽ là dã chiến? Đang do dự có cần đi đường vòng qua giữa thôn khi về nhà hay không thì đột nhiên nghe thấy thanh âm nổi giận truyền từ phía trước tảng đá đến, “Ai là muội muội ngươi? Ngươi mau… tránh ra cho ta! Nương ta lập tức liền tới đây.”
Thanh âm lắp bắp này sao lại có chút quen tai đây? Tống Tân Đồng thầm nghĩ.
“Hà gia muội muội ngươi đừng gạt ta, ta xem xét đã lâu, ngươi chỉ có một mình ở đây, ngươi đừng lo lắng, ở đây không có người đến, ta liền cùng muội muội ngươi hảo hảo trò chuyện?” Giọng nam ngả ngớn lại lần nữa truyền ra.
Tiếng khóc nức nở mang theo sợ hãi lại lần nữa vang lên, “Ngươi tránh ra, ngươi tránh ra…”
Tống Tân Đồng cuối cùng nghĩ ra, là giọng của Hà Bạch Vân, lanh lảnh như chim hoàng oanh, cũng không chần chừ, trực tiếp tiện tay lượm một khúc cây trúc chạy đến tảng đá phía trước, vừa lúc thấy một nam nhân mặc thanh sam đang muốn kéo tay Hà Bạch Vân, lâp tức lên tiếng la lên: “Bạch Vân? Ngươi ở đây làm chi? Hà nhị thẩm đang tìm ngươi khắp nơi đấy.”
Tống Tân Đồng trước quan sát suy nghĩ nhìn nam nhân trẻ tuổi này, trái lại mặt nhìn như hoa đào, đáng tiếc mặt mày ngả ngớn, một bộ dạng miệt mài quá độ khí hư, thật sự rất đáng ghét.
Hà Bạch Vân vừa nhìn thấy Tống Tân Đồng tựa như thấy cứu tinh, vội vã chậu quần áo chạy tới chỗ Tống Tân Đồng, cảm kích kéo ống tay áo của nàng, “Nương ta đang tìm ta? Vậy chúng ta mau trở về một chút.”
“Thì ra là Tống gia muội muội a, ta còn tưởng là ai đó?” Lại Tam hứng thú nhìn Tống Tân Đồng một chút, ghét bỏ bĩu môi, sau đó lại đem tầm mắt dời trở lại trên khuôn ngực ngạo nghễ của Hà Bạch Vân, không ngăn cản nói: “Đã là Hà gia thẩm tìm, vậy Hà gia muội muội liền đi về trước đi, ngày khác ca ca lại đến tìm ngươi.”
Nói xong cẩn thận đi từng bước.
“Bạch Vân, sao ngươi lại gặp loại người này?” Tống Tân Đồng đối với người này thật sự là không có ấn tượng tốt, không chút nào ngăn cản cái bộ dáng xốn mắt đó đem đi trầm đường!
“Đi tới sông vừa giặt quần áo xong, còn muốn chạy trở lại dòng suối nhanh một chút, nào biết đi đến đây liền gặp hắn.” Hà Bạch Vân xoa xoa hai mắt ửng hồng, “Tân Đồng, hôm nay đa tạ ngươi, nếu không phải là ngươi…”
“Sau này cẩn thận một chút, vẫn là đi giữa thôn an toàn một chút.” Tống Tân Đồng nói.
Hà Bạch Vân và tên của nàng như nhau, nhìn đặc biệt trắng, còn là phơi thế nào cũng không đen, không biết sao ra một cái đột biến gen như vậy, hơn nữa đều nói một trắng che trăm xấu, đối với Hà Bạch Vân nhìn có chút dịu dàng thì lại càng đúng, vốn chỉ có ba phần tướng mạo liền trực tiếp biến thành tám phần.
Ở trong đại đa số hắc tiểu muội trong thôn nhỏ hẻo lánh này, Hà Bạch Vân tuyệt đối có thể coi là đại mỹ nữ.
Không giống như nàng Tống Tân Đồng, nhìn trái lại thật cao gầy, thế nhưng trước ngực còn chưa tới hai lạng thịt, còn bị phơi đen đến không chịu nổi, mặc dù mấy ngày đều chú ý tránh phơi nắng nhưng vẫn như muối bỏ biển, cũng không biết lúc nào có thể trắng trở lại.
Tống Tân Đồng càng nghĩ càng đau đầu, nếu là có chanh thì tốt rồi.
“Tân Đồng, chúng ta trở về đi.” Hà Bạch Vân nhỏ giọng nói.
“Được.” Tống Tân Đồng vứt thân trúc trong tay xuống, mang theo giỏ trúc chậm rãi dọc theo tiểu đạo xanh ấm bên dòng suối đi.
Hà Bạch Vân nhỏ giọng nói: “Tân Đồng, chuyện này ngươi đừng tìm nương ta kể được không?”
Tống Tân Đồng dừng bước, nhìn Hà Bạch Vân, “Ta xem người nọ có thể lại tìm ngươi, ngươi xác định sẽ không nói cho nương ngươi?”
Hà Bạch Vân lắc lắc đầu, “Người nọ gọi Lại Tam, là người trong thôn, nghe nói cùng một số người trong thị trấn lẫn lộn rất được, nếu như đắc tội hắn, ta sợ…”
Tống Tân Đồng nhìn bộ dáng Lại Tam cà lơ phất phơ chính là tên lưu manh, không phải người tốt, bằng hữu hơn nửa cũng là đủ loại hạng người, người như vậy khó đối phó nhất, “Vậy cũng không thể cái gì cũng không làm.”
Hà Bạch Vân lo lắng sợ sệt nói: “Một năm trước, hắn đùa giỡn nữ nhi một gia đình, sau đó người nhà kia đánh hắn một trận, chờ hắn được rồi sau này liền đem chân người nhà kia đánh gãy, hiện tại vẫn không thể xuống đất. Nếu như ta nói cho nương, nương bọn họ khẳng định không thể nhẫn nhịn, vạn nhất… Trái phải chẳng qua chỉ là đùa giỡn hai câu, ta … dù sao cũng không có chuyện gì.”
Nghe lời Hà Bạch Vân, Tống Tân Đồng cũng biết là mình nghĩ đơn giản, lúc ở hiện đại dân chúng bình thường cũng không dám trêu chọc những hạng người ấy, mà ở thời đại này càng là như thế, dân chúng bình thường vẫn chưa có pháp luật đảm bảo cũng chỉ có ép dạ cầu toàn cẩn thận từng li từng tí, rất sợ chọc phải mầm tai vạ.
“Vậy sau này ngươi cẩn thận một chút, ngàn vạn đừng một mình đến loại địa phương hẻo lánh này.” Tống Tân Đồng chỉ có thể nói như vậy.
“Ở giữa thôn có rất nhiều thẩm tử ngồi dưới cây đa lớn, mỗi lần đi qua chỗ ấy đều hỏi việc hôn nhân của ta, ta không muốn nghe mới đi ở đây, không nghĩ đến…” Hà Bạch Vân thở dài một hơi, thập phần phiền não.
Tống Tân Đông cầm rổ tiếp tục đi về phía trước, ” Làm mai?”
“Không có đâu.” Gương mặt trắng nõn của Hà Bạch Vân ửng đỏ lên, đỏ bừng như quả táo, thoáng chốc kiều diễm xinh đẹp.
Tống Tân Đồng vạch trần nàng không chút lưu tình, “Mới là lạ, mặt đã hồng thành như vậy rồi.”
Hà Bạch Vân ngượng ngùng cúi đầu.
“Ai, không nói thì không nói đi, đến lúc đó cũng đừng quên mời ta uống rượu mừng a.” Hà Bạch Vân đối với nguyên chủ rất tốt, cũng là bằng hữu tốt duy nhất của nguyên chủ trong thôn, yêu ai yêu cả đường đi, Tống Tân Đồng cũng sẽ đối tốt với Hà Bạch Vân.
Hà Bạch Vân nhăn nhó gật gật đầu, sau đó chỉ vào trứng gà trong rổ Tống Tân Đồng cứng nhắc dời đề tài, ” Ngươi đi mua trứng gà sao?”
“Đúng vậy, hai đứa Đại Bảo gầy lợi hại, mua mấy cái trứng gà tẩm bổ cho bọn hắn một chút.” Tống Tân Đồng nói.
Hà Bạch Vân nói: “Ngươi đây là tốn mười văn tiền đi? Qúa không biết tính toán, không bằng nuôi mấy con gà đi?”
“Thế nhưng ta không biết nuôi gà a.” Tống Tân Đồng rất là bất đắc dĩ lắc đầu, nàng xem qua nhiều sách như vậy nhưng không có xem qua sách về kĩ thuật nuôi trồng.
“Nuôi gà rất đơn giản, tùy tiện cho ăn là được.” Hà Bạch Vân nhiệt tâm đề nghị, “Mẹ ta hôm nay còn muốn đi thôn kế bên mua mấy con gà con vịt con về, nếu không cũng cùng mua cho ngươi mấy con đi? Gà con vịt con đều là sáu văn tiền một con, mua nhiều còn rẻ hơn chút.”
Tống Tân Đông không quá không cân nhắc, trái lại đối với nuôi gà có chút động tâm, “Gà con nuôi bao lâu mới có thể đẻ trứng a?”
Hà Bạch Vân suy nghĩ một chút, “Khoảng năm tháng đi.”
Thời gian cũng quá dài, Tống Tân Đồng lắc lắc đầu, nàng không có nhiều thời gian để chờ đợi, hơn nữa vạn nhất nuôi chết thì sao bây giờ? “Bạch Vân, cũng không thể trực tiếp nuôi gà mái đẻ trứng đi?”
“Gà mái đẻ trứng?” Hà Bạch Vân kinh ngạc nhìn Tống Tân Đồng, “Gà mái bán rất đắt, một con được một hai trăm văn, rất không tính toán.”
“Nếu là có thể sớm đẻ trứng, sớm một chút là có thể ăn cũng không sai, như vậy cũng là tính toán.” Tống Tân Đồng giải thích.
Hà Bạch Vân cũng không biết rõ giá thị trường, cho nên nói: “Vậy ta để nương hỏi giúp ngươi một câu?”
“Đi, nếu có thể mua hai con thì tốt hơn, lại thêm mấy con gà con, chậm rãi nuôi cũng được.” Tống Tân Đồng tính toán một chút thời gian, như thế này đến lúc mùa đông gà cũng liền có thể đẻ trứng, ăn một ném một cũng được.
“Vậy cũng được, ta trở lại liền nói cùng nương.”
Hai người dọc theo tiểu đạo lại đi vài bước về phía trước thì đâm đầu vào người một tiểu cô nương rất gầy, mặt tiểu cô nương sưng cao cao lên, thần sắc khiếp nhược đi qua bên cạnh hai người.
Chờ tiểu cô nương đi xam Tống Tân Đồng vẫn nhìn theo bóng lưng thon gầy của nàng, bị đánh đến thật thảm.
“Đừng nhìn.” Hà Bạch Vân kéo Tống Tân Đồng đi về phía trước, “Tân Đồng ngươi đã quên Vạn A Cúc có một người nương hung dữ muốn chết sao?”
Tống Tân Đồng ngây ra một lúc mới nghĩ đến Vạn A Cúc là ai, nàng là tan nữ nhi của Diệp Quế Hoa, toàn gia đều trọng nam khinh nữ, ba nữ nhi ở Vạn gia ngày qua cũng không quá dễ chịu.
“Ai.” Tống Tân Đồng nhịn không được thở dài một hơi, tuy đồng tình lại cũng không thể nói cái gì, loại tính huống này ở Đào Hoa thôn đâu cũng có, trừ số ít mấy nhà bên ngoài thì đều là loại tình huống này.
Lúc này Tống Tân Đồng đặc biệt vui mừng vì cha chưa từng trọng nam khinh nữ qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.