Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 236:




Lúc này đã đầu giờ mẹo, phía đông nắng sớm le lói.
Lúc Tống Tân Đồng và Lục Vân Khai đi tới xưởng, bên ngoài nhà kho đã vây đầy người, ngay cả Thu bà bà và Vạn thôn trưởng bọn họ cũng kinh động đến, cũng đến đây sớm hơn các nàng.
Tống Tân Đòng vừa đi vào, Thu bà bà liền lớn tiếng nói: “Tân Đồng, chúng ta giúp ngươi bắt được kẻ phóng hỏa.”
Tống Tân Đồng nhìn sang theo tầm mắt Thu bà bà, thấy Tống Trường Viễn quần áo xốc xếch bị đặt ngồi trên ghế, vẻ mặt hắn ủy khuất phẫn hận trừng mắt nhìn Thu bà bà: “Ta không có, không phải ta, thật không phải ta, các ngươi oan uổng ta, ta muốn báo quan, ta muốn gặp quan.”
“Ngươi mới từ đại lao ra, lại muốn chạy đi gặp quan? Không sợ bị nhốt không thả ra được?” Thu bà bà chỉ vào mũi Tống Trường Viễn mắng to: “Mọi người đều thấy là ngươi, ngươi còn dám không thừa nhận.”
“Vậy các ngươi lấy chứng cứ đến a?” Tống Trường Viễn lớn tiếng trình bày chi tiết, mặt đều đỏ, “Các ngươi không thể như vậy với ta, ta vẫn là đồng sinh, ta có công danh, các ngươi đắc tội ta, ta sẽ nhớ kỹ các ngươi…”
Vạn thôn trưởng cũng trầm mặt: “Ngươi còn dám ngụy biện, đại trượng phu làm thì làm, còn không thừa nhận.”
“Ta không có làm.” Mặt Tống Trường Viễn trướng đến đỏ bừng.
“Các ngươi đồ chém ngàn đao nha, bắt nạt nhà chúng ta không một nam nhân a, vọt vào nhà bắt mất cháu ta đi, còn có vương pháp hay không, Vạn thôn trưởng ngươi thu bạc cũng không phân biệt phải trái, không sợ quỷ đến gõ cửa ngươi à…” Trương bà tử ngồi dưới đất khóc lại nháo, “Chúng ta đang ngủ êm đẹp ở nhà, thoáng cái liền bị bắt chạy, các ngươi vẫn chỉ là cái xưởng nhỏ mà dám vậy nếu là về sau có phải là đến giết chúng ta hay không a…”
Tống Tân Đồng và Lục Vân Khai đi vào, “Thu bà bà? Thực sự là hắn làm?”
“Sao không phải chứ.” Thu bà tử chỉ vào thôn dân bên cạnh: “Mọi người nhưng đều nhìn thấy.”
“Đúng vậy Tân Đồng, xế chiều qua ta thấy Tống Trường Viễn ở trong rừng sau núi, hắn có thể tìm góc chết hay không?” Thôn dân qua đây hỗ trợ nói.
“Đúng đúng đúng, ta cũng thấy.” Cả nhà Thôi Thiết Trụ dậy sớm qua đây làm việc cũng không ngừng phụ họa: “Nhất định là hắn, hôm qua ta hỏi hắn đi làm gì, hắn còn mắng chúng ta lo chuyện bao đồng.”
“Đúng vậy đúng vậy, nhất định là hắn đố kỵ Tân Đồng các ngươi, ta liền nói lúc trước vẫn luôn không dám ra khỏi cửa, sao hôm qua còn nghênh ngang đi ra, cũng không co đầu rụt cổ, thì ra là đánh cái chủ ý này a!” Tức phụ Thôi Thiết Trụ cùng mấy phụ nhân đến làm việc bên cạnh cao giọng nói: “Mọi người hôm qua nhưng đều nhìn thấy.”
Mặt Tống Trường Viễn đỏ bừng lên, “Ta thì không thể tùy tiện đi một chút, ta không có phóng hỏa.”
“Ngươi nói không có là không có à? Ai tin a?”
“Ta không có.”
“Vậy ngươi nói đi phía sau làm gì?”
Tống Trường Viễn ngạnh cổ nói: “Tùy tiện đi một chút còn không được? Phía sau đó cũng không phải chỗ tư nhân, là địa phương vô chủ, ta còn không thể đi.”
“Ngươi cứ nói dối đi.”
“Ta thật không có.” Tống Trường Viễn liều mạng giải thích: “Ta phóng hỏa thật, ta còn có thể ở nhà ngủ chờ các ngươi tới bắt ta à? Lúc các ngươi tới, ta thế nhưng đang ngon giấc.”
“Ai biết có phải ngươi đang giả bộ ngủ hay không.”
“Ta thật không có.” Tống Trường Viễn nhìn về phía Tống Tân Đồng, đem toàn bộ trí thông minh hắn đọc sách ra hết: “Ta thật không có, các ngươi mời quan phủ đến tra ta cũng không sợ, chỉ cần các ngươi không vu oan giá họa, tra thế nào cũng không sao.”
Tống Tân Đồng hơi nhíu mày, Tống Trường Viễn thật đúng là không chột dạ.
“Tân Đồng, chúng ta ở sau nhà còn tìm được vết chân, bên dưới còn có ngói vỡ, nhất định là chúng xốc ngói nhà lên, đem hỏa phóng vào.”
“Ta không có, ta cũng không biết nhà kho các ngươi ở đâu, sao ta phóng hỏa? Nếu ta phóng hỏa khẳng định ném đuốc ở phía trước, sao có thể vụng trộm chạy ra sau đi?” Tống Trường Viên lớn tiếng nói: “Các ngươi nếu rõ, có thể kêu quan phủ đến tra.”
Thấy hắn một chút cũng không sợ, Tống Tân Đồng đã xác định không phải hắn, hắn không trải qua bao nhiêu từng trải, tâm tình gì đều biểu lộ ở trên mặt.
Chỉ là sẽ là ai chứ?
Còn có ai tâm sinh bất mãn với các nàng? Hay là những thôn dân khác? Hay là người đỏ mắt sinh ý các nàng? Vậy cũng không đúng, nếu như đỏ mắt sinh ý của nàng, nhất định là tìm mọi cách trộm công cụ cùng phương pháp làm miến cũng sẽ không phóng hỏa a? Dù sao hiện tại toàn bộ Lĩnh Nam thành chỉ nhà nàng sản xuất miến khoai lang.
Tống Tân Đồng khẽ nhíu mày, nhìn về phía Lục Vân Khai.
Lục Vân Khai liếc mắt nhìn bốn phía một cái, khẽ nói: “Hẳn không phải là hắn, để mọi người tản đi, ở đây gần nhà kho cùng khu chế tác phía sau, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, để cho ai vào liền không ổn.”
“Ân.” Tống Tân Đồng cũng nghĩ như vậy, nên lớn tiếng nói: “Chuyện này ta sẽ báo quan, còn có phải Tống Trường Viễn hay không, tự có quan phủ định đoạt, canh giờ cũng không còn sớm, mọi người tan trước đã, vừa mới bận đều về nhà bận đi.”
Dừng một chút lại nói với Dương Thụ: “Cho người hỗ trợ một chút miến gãy đem về.”
“Này sao không biết xấu hổ a?” Nhiều người qua đây lúc đã dập lửa, các nàng cũng là người đứng bên cạnh xem náo nhiệt.
“Có cái gì xấu hổ, mọi người lấy về cũng nếm thử, xem xem khoai lang chúng ta làm ra miến có ăn ngon không.” Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn Trương bà tử bọn họ một cái, sau đó nói với Dương Thụ: “Cũng cho bọn hắn một ít.”
Dương Thụ hiểu ý, biết hơn nửa là Tống Trường Viễn oan uổng, y theo tính khí cô nương là không nợ người cũng không thể đắc tội người, cho nên lấy hai cân miến trấn an một chút, coi như là bồi thường.
Chờ sau khi người trong phòng đi ra, trong viện nháy mắt trống trải.
Thu bà tử và Tạ Đại Ngưu còn đứng bên cạnh, “Tân Đồng, sao ngươi thả hắn, nhất định là bọn họ làm.”
“Thu bà bà yên tâm, trong lòng ta có chừng mực.” Tống Tân Đồng dừng một chút, “Hôm nay còn phải thu ớt, nói chung không nên bởi vì chút chuyện này làm chậm lại chính sự.”
Thu bà bà suy nghĩ một chút cũng phải: “Hôm nay Đại Ngưu thúc ngươi cũng qua giúp ngươi, còn gọi mấy nam nhân nhà lão Trần, đều là người tài giỏi, tranh thủ hai ngày này cùng nhau thu hết.” Dừng một chút lại nói: “Ta đi canh sân phơi cho ngươi, miễn cho mấy kẻ tay chân không sạch sẽ thuận tay trộm đi.”
Tống Tân Đồng nói: “Thu bà bà không cần đi, đợi lát nữa ta cũng cùng Đại Nha vời Tiểu Nguyệt các nàng cũng qua đó, thuận tiện lựa ớt.”
“Không có việc gì, vậy chúng ta đi cùng đi, gọi luôn Đại Nghĩa với tức phụ hắn, chúng ta tay chân nhanh nhẹn, rất nhanh liền lựa ra, ngươi cũng không cần lại mời mấy người khác, dùng nhiều tiền công không có lời.” Thu bà bà nói xong không đợi nàng mở miệng: “Vậy chúng ta liền đi về trước, ăn xong điểm tâm liền qua đó.”
Nói xong cũng đi.
Chờ các bà đi rồi Tống Tân Đồng mới quay người đi đến cửa nhà kho, nhìn một góc nhà kho bị thiêu cháy đến đen như mực, ngói phòng bên cạnh cũng đều hư rớt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.