Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 180:




Hứa Minh An nhìn bọn họ ký kết hợp ước xong rồi, đáy lòng thập phần không cam lòng: “Hôm nay được ăn món ăn ở tửu lầu Lục phu nhân làm tại hạ ngạc nhiên.”
“Phải không, cảm ơn đã khen.” Tống Tân Đồng đem cái tráp chứa đầy ngân phiếu chăm chú ôm trong tay: “Hứa công tử nếu thích, sau này có thể đến tửu lâu chúng ta nhiều để dùng cơm, dù sao tửu lầu hai nhà chúng ta đều rất gần.”
Sắc mặt Hứa Minh An có chút không dễ nhìn, nhưng xác thực lại không cách nào nói được cái gì, từ lúc được Tống Tân Đồng cung cấp chiết bên tai, tôm hùm các loại thức ăn thì một năm rồi Cát Tường tửu lâu bọn họ buôn bán nhiều hơn mấy chục vạn lượng so với năm kia, nhưng nghĩ đến những món ăn vô cùng cay làm người ta khó quên kia của tửu lầu Đồng ký thì làm đáy lòng hắn liền rất gièm pha.
Sớm biết bản lĩnh của Tống Tân Đồng lớn như thế thì nói cái gì hắn cũng muốn nạp về, sớm biết liền không báo trước chuyện tuyển tú, đáy lòng cực hối hận!
Tống Tân Đồng nhìn ra sắc mặt người này không tốt, hơn nửa là lại nhìn trúng đồ ăn nhà mình, có điều cũng không sợ hắn học được, đồ ăn của nàng vẫn có bí phương, tuy đại trù ký khế bán thân, nhưng phối liệu của nàng cũng là tự nàng phối rồi nghiền nát đem đi, dù đại trù có bản lĩnh thì cũng không có khả năng sao chép y chang chứ?
“Lục phu nhân, không bằng chúng ta nói chuyện hợp tác?”
Tống Tân Đồng: “Hợp tác cái gì?”
“Hai món đặc sắc trong tửu lầu của Lục phu nhân vị rất tốt, cho tới tửu lầu nhà ta đi, lời ra đều phân hai thành lợi tức cho Lục phu nhân.”
Lời này vừa ra, Tống Tân Đồng trong nháy mắt bị tức cười: “Không bằng Hứa công tử đem mấy món đặc sắc trong tửu lâu nhà ngươi đưa tới tửu lâu nhà chúng ta đi, ta phân cho Hứa công tử hai thành lợi tức?”
Giang Minh Chiêu cũng cười rộ lên: “Ta nói Hứa Minh An ngươi khi nào lại thành người lợi ích là trên hết vậy? Sao thủ đoạn bỉ ổi vậy?”
Hứa Minh An lắc cây quạt: “Nếu ta bỉ ổi thì đã không thương lượng cùng Lục phu nhân.”
“Hứa công tử không cần thương lượng với ta, chuyện này ta sẽ không đồng ý.” Tống Tân Đồng cũng chẳng tốt tính, cũng không rảnh lo có đắc tội người ta không, nói thẳng: “Hôm nay là sinh nhật tướng công nhà ta, liền không lưu Hứa công tử.”
Hứa Minh An thở gấp, nhưng ngại Giang Minh Chiêu đang nhìn chằm chằm, chỉ đành nói: “Đã như vậy, tại hạ cáo từ.”
“Đi thong thả, không tiễn.” Giang Minh Chiêu cười nhìn bóng lưng Hứa Minh An rời đi: “Đệ muội như vậy là đắc tội hắn nặng rồi.”
“Hiếp người quá đáng.” Tống Tân Đồng hừ lạnh một tiếng: “Giang công tử là người công chính, nếu là tửu lầu nhà ta xảy ra chuyện gì thì ngươi hãy nhớ đi làm chứng giúp ta.”
Giang Minh Chiêu cười cười: “Hứa Minh An còn không đến mức bỉ ổi như vậy, sau khi ta trở về nói với hắn cũng được, đệ muội yên tâm.”
Lục Vân Khai nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái: “Nhớ là tốt.”
Giang Minh Chiêu bị cái liếc mắt này cả kinh đến hắt hơi một cái, Lục Vân Khai này nhìn như không có bất kỳ uy hiếp gì, nhưng hắn vừa nghĩ tới cái mặt bị hủy đến không nỡ nhìn thẳng kia của đường đệ nhà mẹ đẻ đại tẩu, liền cảm thấy phía sau lưng tê dại.
Người đáng ghét đi rồi, Tống Tân Đồng chống thân thể đứng lên: “Được rồi, các ngươi trò chuyện đi, ta đi phòng bếp xem xem.”
Giờ dậu canh ba, sắc trời chưa tối.
Toàn gia liền vây quanh bàn ngồi xuống, không có người gánh hát đến ca hí khúc, chính là cả nhà ngồi cùng một chỗ yên tĩnh ăn một bữa cơm, đây cũng là yêu cầu của Lục Vân Khai, hắn không thích quá nhiều người ngoài.
Giang Minh Chiêu hỏi: “Vân Khai ngươi năm nay mười chín?”
Lục Vân Khai gật đầu.
“Sang năm hai mươi, năm sau nữa hai mươi mốt, tuổi tốt.”
Một câu nói không đầu không đuôi, làm Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn hai người thêm một cái, sau đó kéo cặp song sinh tiếp tục ăn cơm.
Sau khi ăn xong, lại ăn bánh ngọt Tống Tân Đồng tự tay làm, tiệc sinh nhật này liền trôi qua vô cùng đơn giản như vậy.
Giang Minh Chiêu ăn xong bánh ngọt mắt sáng lên, cảm thấy khẩu vị rất tốt: “Đệ muội có còn cái khác?”
“Sẽ không, chỉ làm một cái này.” Tống Tân Đồng đích xác chỉ làm một cái này, bởi vì cái này đơn giản nhất.
“Vậy thì thật đáng tiếc.” Giang Minh Chiêu xin cách làm đó cảm tạ không ngừng mới rời đi.
Ban đêm, Tống Tân Đồng nằm ở trên giường: “Buổi tối chàng nói với Giang Minh Chiêu cái gì?”
“Chuyện năm sau khoa khảo.”
“Chàng có thể nghĩ thông?” Tống Tân Đồng kinh ngạc hỏi.
Lục Vân Khai nói đến đặc biệt tùy ý: “Thử một lần đi, thi cái cử nhân cũng tốt.”
“Vậy ta kiếm nhiều bạc một chút, mở đường cho chàng.” Lúc trước Tống Tân Đồng nghe ngóng, giống như Lục Vân Khai thì trừ bảo đảm ra còn cần giao số bạc nhất định mới có thể lại lần nữa tham gia khoa khảo, đây là quy định cứng nhắc, chẳng sợ lại có quan hệ cũng phải giao bạc.
“May có nương tử.”
“Đã nói là ta kiếm tiền nuôi gia đình rồi mà.” Tống Tân Đồng cười nói.
“Ân, nương tử vất vả.” Lục Vân Khai cúi đầu hôn môi Tống Tân Đồng, hai người sớm đã tâm ý tương thông, hôn một cái như vậy, thậm chí có chút không ngừng được.
“Đại phu nói không được.” Tống Tân Đồng đẩy Lục Vân Khai ra, thở phì phò nói: “Vẫn chưa tới ba tháng đâu.”
“Ân, ta không đi vào.” Lục Vân Khai nhẹ nhàng cọ xát, giây lát sau than nhẹ một tiếng: “Ta đi tịnh thất.”
Tống Tân Đồng ‘ai’ một tiếng, kéo Lục Vân Khai: “Ta giúp chàng.” Nói xong tay liền hướng dưới thân cực nóng của Lục Vân Khai sờ soạng.
“Không cần…” Còn chưa nói hết, Lục Vân Khai hừ nhẹ một tiếng, dửng dưng mạnh mẽ che giấu trong nháy mắt liền thành **.
Rất lâu sau, Tống Tân Đồng đỡ tay mỏi nhừ, nhìn Lục Vân Khai thỏa mãn, vẻ mặt phiền muộn, bởi vì hình như nàng đã mở ra đại lục mới cho Lục Vân Khai, bằng chứng là hắn lại đến.
Lục Vân Khai hôn hôn Tống Tân Đồng: “Mau ngủ một chút.”
Ngày hôm sau.
Tống Tân Đồng đứng dậy sau liền đi Tống gia.
“Cô nương, đã ấn theo phân phó của người đem rượu hoa đào này đều bỏ vào bình, đều đặt trong rương gỗ như vậy, thêm vỏ trấu, bảo đảm sẽ không đụng vỡ.” Dương Thụ bẩm báo nói.
Tống Tân Đồng nhìn rương trong viện gật gật đầu, một rương 12 bình, tổng cộng 1000 rương. Một lọ một lượng, một vạn hai nghìn lượng, bỏ tiền vốn còn có thể kiếm sáu, bảy ngàn lượng, còn được còn được.
Hiện tại nàng muốn kiếm tiền khoa khảo cho Lục Vân Khai, còn muốn kiếm tiền sữa cho em bé, còn muốn kiếm gia nghiệp cho cặp song sinh, Tống Tân Đồng cảm thấy áp lực thật lớn.
“Dương Thụ, ngươi đi thông tri lò sứ, lần này bình rượu thanh mai cũng phải làm đẹp một chút, trong tháng sáu này nhóm rượu này cũng nên xuất ra.”
“Cô nương yên tâm, lò sứ đã chạy hàng.” Dương Thụ tiếp tục hồi báo: “Cô nương, khoai lang mười mấy thôn xung quanh cũng đã thu mua gần hết rồi, mà cách lúc thu hoạch khoai lang còn phải mấy tháng, hiện tại chỉ có thể đi huyện khác thu mua.”
Tống Tân Đồng gật đầu: “Ngươi để Hà Đông bọn họ đi thu là được, có điều hiện tại phải đem phí chuyên chở tính vào trong.”
“Cô nương, kỳ thật giá khoai lang một văn một cân khá cao, đi chỗ khác thu không bằng một văn năm cân, có thể tiết kiệm được không ít phí chuyên chở.” Dương Thụ nói.
“Ngươi xem rồi làm cũng được, hiện nay cửa hàng Phúc Hưng lại thêm hàng, chúng ta còn phải mua về nhiều một chút, còn phải tìm mấy người làm công nhiều chút.” Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ lại nói: “Trong xưởng chỉ có 5 đài công cụ nghiền nát, không bằng lại thêm hai bộ, bây giờ chủ yếu là nơi này không đuổi kịp tiến độ.”
“Minh bạch, tiểu nhân này liền đi làm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.