Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 177: Bến tàu mở




Ngày hôm sau, Giang Minh Chiêu liền dẫn người đến kéo miến.
Không nhiều không ít, tổng cộng năm nghìn cân, 40 văn một cân chính là hai trăm lượng, bỏ tiền công cùng phí tổn thì còn có thể kiếm được chừng 150 lượng, quả thực là món lãi kếch sù.
Đương nhiên những thứ này đều là đáy lòng Tống Tân Đồng đang suy nghĩ, thu 200 lượng ngân phiếu rồi liền đưa 100 lượng cho Dương Thụ: “Trên sổ sách xưởng còn có bao nhiêu bạc?”
Dương Thụ nói: “Hồi cô nương, vốn chỉ có 6 lượng, cộng thêm 100 lượng này, tiếp đến lại trừ bạc mua khoai lang.”
“Ân, ngươi đem sổ sách ghi lại là được.” Tống Tân Đồng liếc nhìn người bận rộn bên ngoài: “Bọn họ làm được thế  nào? Có lười biếng không?”
“Không có, đều rất lưu loát chịu khó.”
“Vậy tới cuối tháng lúc phát tiền công phát thêm cho bọn họ chừng một trăm văn tiền thưởng, nếu có lười biếng dùng mánh lới sẽ không phát.” Tống Tân Đồng cảm thấy cơ phát thưởng là kích thích động lực làm việc của bọn họ: “Nếu như không đủ bạc liền đến tìm ta chi.”
“Dạ, cô nương.”
“Còn có nữa là lấy nhiều cối đá về chút, vừa nãy ngươi cũng nghe Giang công tử cần lượng hàng rất nhiều, còn có là lại mời nhiều thôn dân tới, nhưng phải là thành thật bổn phận, nếu ngươi không rõ ràng bản tính bọn họ lắm thì cùng nhau thương lượng với Thu bà bà bọn họ.”
“Dạ.”
Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, lại nói: “Ta để ngươi đặt làm bình rượu làm sao rồi?”
“Đang muốn nói cùng cô nương, lò sứ vừa mới đưa hàng mẫu tới.” Dương Thụ đem cái bình cất trong tráp đem ra: “Cô nương người thấy thế nào?”
Tống Tân Đồng nhận lấy bình sứ trắng nhìn nhìn, trơn bóng như trượt, lộ ra bạch quang, quay sang mặt khác, ký hiệu Đồng ký màu hồng phấn đồng hoa ấn ở phía trên, trên đó còn dùng hành thư viết ba chữ ‘Đào hoa nhưỡng’, dưới góc còn có hai chữ Đồng ký xinh xắn.
“Rất tốt.” Ngón tay Tống Tân Đồng lướt qua hai chữ Đồng ký, bộ dáng này vẫn là Lục Vân Khai họa đâu, không nghĩ đến nung ra đẹp như vậy. Trên giấy dầu đóng gói miến bên ngoài cũng cùng loại đồ án phương pháp sáng tác, có điều ba chữ ‘Đào hoa nhưỡng’ biến thành miến.
“Liền như vậy đi, nắp bình cũng phải làm tinh xảo một chút.”
“Cô nương yên tâm.”
“Cô nương, ba gian cửa hàng trên bến tài đã quét sạch sẽ, khế đất cùng khế ước mua bán nhà cũng đều phân biệt đặt dưới danh nghĩa cô nương cùng nhị vị công tử.” Dương Thụ lấy ra vài tờ khế ước đưa cho Tống Tân Đồng, Tống Tân Đồng nhận lấy nhìn nhìn, gật gật đầu: “Có nhìn tình huống mấy nhà khác không?”
“Cửa hàng hai bên đều làm sinh ý thức ăn. Dương Thụ dừng một chút: “Cả một con đường kia đều là khách điếm, hàng ăn hoặc là tưu lầu, còn lại tiệm vải hàng sắt các loại cũng không ở trên con đường chính.”
“Tiểu nhân thấy ba gian cửa hàng Giang công tử cấp cô nương vị trí đều không tệ lắm, mặc dù không phải tốt nhất, cũng không lệch, ở vị trí chính giữa, chỗ cũng lớn, trên dưới hai tầng ra thì phía sau còn có một tiểu viện, cũng có thể làm tửu lầu.”
Tống Tân Đồng gật đầu: “Giang công tử là người thật thà.”
“Tiểu nhân nhìn bên cạnh bến tàu đã có không ít thuyền đậu lại, nhà kho cạnh bến tàu đã thuê hơn phân nửa, cửa hàng Phúc Hưng nhà Giang công tử liền chiếm mấy cái lớn nhất, bên trên đã treo bảng hiệu rồi.”
“Ngay cả Cát Tường tửu lâu nhà Hứa đông gia đã vào trên bến tàu.” Dương Thụ nhìn Tống Tân Đồng: “Cô nương tính toán lấy cửa hàng đến làm thức ăn gì?”
“Để ta ngẫm một chút.” Tống Tân Đồng than nhẹ: “Để ngươi đào địa đạo đã đào được rồi?”
“Đào xong rồi, đào đường ba dặm, vừa lúc thông đến ngoại vi cánh rừng trên bờ sông.”
“Vậy thì tốt, đừng tiết lộ.” Tống Tân Đồng dặn dò.
“Tiểu nhân minh bạch.”
Tống Tân Đồng nghe Lục Vân Khai nói có mấy bến tàu dễ chiêu thủy phỉ, nàng cảm thấy vẫn là đào mất đường lui mới tốt.
Thời gian nháy mắt đã liền tới mùng năm tháng năm, là ngày sinh nhật của Lục Vân Khai, cũng là ngày đường thủy vận Thanh Giang mở tuyến, sáng sớm, Tống Tân Đồng liền mang theo cặp song sinh đi cửa hàng nhà mình, chờ buổi trưa lại về nhà mừng sinh nhật cùng Lục Vân Khai.
“Tỷ, nhiều người như vậy.” Cặp song sinh nằm sấp trên lầu hai cửa hàng nhà mình ngắm nhìn chỗ bến tàu, bên kia đang khua chiêng gõ trống, múa sư tử: “Ca ca sư tử thật lớn, thật là lợi hại.”
Tống Tân Đồng vốn nghĩ để cặp song sinh dạo quảng trường nhỏ trên bờ sông, thế nhưng quá nhiều người, Lục Vân Khai cũng sợ chen lấn bụng, cho nên cũng chỉ có thể ở lầu hai cửa hàng nhà mình nhìn một chút.
“Mệt mỏi sao?” Lục Vân Khai ngồi trên bàn mép giường, ôn nhu hỏi.
Tống Tân Đồng lắc đầu, sờ sờ cái bụng đã lớn thêm một chút: “Không mệt, không nghĩ đến hôm nay nhiều người sẽ đến như vậy.”
“Mấy thôn sát gần đây, còn có người trong thị trấn qua đây xem náo nhiệt, còn có các quan viên châu phủ.” Lục Vân Khai đưa tới cho Tống Tân Đồng một ly trà: “Cộng lại sợ rằng phải có mấy ngàn người.”
“Nhiều người tốt, cũng không biết cửa hàng nhà chúng ta hôm nay có thể bán ra bao nhiêu.” Tống Tân Đồng nhìn biển người cả đường cái dưới lầu: “Nghe mùi của món kho, ta rất muốn ăn.”
“Tỷ, đệ cũng muốn ăn, đệ đi lấy hai phần lên” Tiểu Bảo nhảy xuống khỏi cửa sổ, sau đó chạy thình thịch xuống dưới lầu.
“Cẩn thận một chút.” Tống Tân Đồng hô to nhắc nhở.
“Tiểu Bảo lớn rồi, biết đúng mực, nàng đừng bận tâm.”
“Sao ta có thể không bận tâm a, vẫn chưa tới bảy tuổi đâu.” Tống Tân Đồng sờ sờ bụng: “May mắn đứa nhỏ này ngoan, một chút phản ứng ta cũng không có.”
Trước đây nàng thấy các đồng nghiệp, bạn bè mang thai, sau đó nếu không nôn mửa đến hỏng, thì phải ăn không ngon, bây giờ nàng đã sắp ba tháng rồi, một chút phản ứng cũng không có, ăn đến thơm ngon.
“Ân, là một đứa bé nghe lời.” Lục Vân Khai nhìn chằm chằm bụng Tống Tân Đồng: “Nếu như không nghe lời, ra ta thu thập hắn.”
“Đâu có làm cha như chàng vậy.” Tống Tân Đồng vui vẻ khanh khách cười rộ lên: “Cũng không sợ đứa nhỏ lớn lên mang thù.”
“Hắn không nhớ được.” Lục Vân Khai gọt táo cho Tống Tân Đồng.”
Tống Tân Đồng nhìn táo cảm thấy ê răng: “Bây giờ ta không muốn ăn.”
“Con ta muốn ăn đâu, mau ăn.” Lục Vân Khai nghiêm trang nói.
“…” Tống Tân Đồng căm giận nhận lấy táo, cắn một ngụm lớn, mồm miệng không rõ nói: “Con à, cha con bắt nạt nương.”
Lục Vân Khai cúi đầu hôn môi Tống Tân Đồng, ngăn chặn cái miệng nói chuyện mơ hồ không rõ của nàng.
“Tỷ, đệ lấy hai móng heo kho, bốn vịt giá(?)…” Đại Bảo bưng khay vội vã chạy tới thì liền nhìn thấy một màn như vậy, vội che mắt.
Tống Tân Đồng đẩy Lục Vân Khai ra, lau miệng quay đầu nhìn nhìn về phía Đại Bảo và Tiểu Bảo che hai mắt: “Mau bưng qua đây, tỷ có thể tưởng tượng ăn.”
Đại Bảo xấu hổ đem khay bỏ lên bàn: “Tỷ, Trang đại thúc bận không kịp, phía dưới thật là nhiều người mua món kho.”
Ba gian cửa hàng này, Tống Tân Đồng đem hai gian dưới danh nghĩa cặp song sinh cho thuê, gian cửa hàng thức ăn này chủ yếu làm các loại món kho cùng tôm hùm, ốc nước ngọt, kiền oa, cá nướng cùng với một ít món xào, đều là món ăn hiện đại, rất mới mẻ độc đáo.
Tửu lầu tên là Đồng ký tửu lầu.
“Có người vào dùng cơm hay không?”
Đại Bảo nói: “Còn chưa có, đều cầm món kho qua bên kia xem múa sư tử.”
“Tỷ, đệ muốn đi xem múa sư tử.” Tiểu Bảo cực kỳ hâm mộ đoàn người dưới lầu.
Tống Tân Đồng: “Không được, không có người dẫn các đệ, ta không yên lòng.”
“Tỷ, đệ để Đại Nha tỷ tỷ mang đệ đi.” Tiểu Bảo nói.
“Đại Nha đâu?”
Vừa vặn Đại Nha vừa lên lầu lập tức trả lờI: “Cô nương, có nô tỳ đây.”
Tống Tân Đồng gật đầu: “Vậy để Đại Nha mang các đệ đi, có điều cũng đừng chạy loạn khắp nới, bên ngoài nhiều quải tử*, chuyên môn thích bắt mấy tiểu tử nhìn trắng trắng nộn nộn như các đệ vậy.”
[*: kẻ bắt cóc, chữ ‘quải’ này nghĩa là bắt đi, lấy đi.]
“A dạ.” Cặp song sinh lập tức chạy xuống dưới lầu, vừa đi vừa nói: “Tỷ thật đáng thương, tỷ phu không cho tỷ đi xem múa sư tử.”
Đại Bảo biết điều nói: “Trong bụng tỷ có em bé, bị chen sẽ không tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.