Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 156:




Hai người ôm lễ lại mặt rất dày Lục mẫu đã  chuẩn bị, tiến vào cổng Tống gia.
“Tỷ, tỷ.” Cặp song sinh vây quanh Tống Tân Đồng gọi không ngừng: “Tỷ về rồi có phải không quay về nữa hay không?”
“Tỷ mau tới, đệ đã rửa lên, đặt trong viện tỷ.” Tiểu Bảo kéo Tống Tân Đồng liền muốn đi đến nội viện phía sau.
Chân Tống Tân Đồng vốn đã mềm, bị kéo thành ra có chút lảo đảo, vội nói: “Được rồi, được rồi, hai đệ trước đừng làm rộn, đi từ từ có được hay không.”
“Nga.” Cặp song sinh không cam không nguyện ủy khuất đáp.
“Cô nương, cô gia.” Vương thị nhận lấy quà tặng Lục Vân Khai ôm: “Đồ dùng tế tự đều đã chuẩn bị xong, cô nương cùng cô gia vào đi thôi.”
“Biết.” Tống Tân Đồng dẫn Lục Vân Khai đi vào gian phòng bày bài vị, hai người thắp hương xong liền lui ra.
Tống Tân Đồng dẫn hắn đi dạo phía sau nội viện: “Đây là sân của ta, bên kia là chỗ Đại Bảo bọn họ ở.” Dừng một chút lại đột nhiên nhớ lại hoa đào sau núi: “Đúng rồi, ta dẫn chàng đi rừng hoa đào phía sau nhìn một cái, ta cảm thấy rừng hoa đào nhà ta rất đẹp mắt.”
“Được.” Lục Vân Khai tự nhiên không có ý kiến.
“Tỷ.” Đại Bảo gọi Tống Tân Đồng một tiếng, lại không quá nhiệt tình gọi một tiếng tỷ phu: “Đệ ở phía trước dẫn đường.”
“Đệ cũng dẫn đường.” Tiểu Bảo cũng hướng ra chỗ cửa sau chạy trốn.
“Hai tiểu tử này một chút cũng không dừng được.” Tống Tân Đồng dẫn Lục Vân Khai đi đến chỗ rừng hoa đào: “Bọn họ ở học đường có phải cũng bộ dạng như vậy không? Có cho chàng thêm phiền phức hay không?”
“Không có, ở học đường rất ngoan.” Lục Vân Khai giơ tay lên đỡ một cành hoa đào đã nở: “Hoa đào xuân sắc ấm nở trước, tươi đẹp không ai nhìn đến.”
Tống Tân Đồng nghiêng đầu nhìn Lục Vân Khai, cười cười: “Ta cũng cảm thấy hoa đào này rất đẹp mắt, ta còn làm rượu hoa đào, chờ lúc tháng tư tháng năm là có thể uống.”
Mấy người đứng ở trong đình, dựa vào cửa sổ nhìn hoa đào từng mảnh từng mảnh hồng nhạt bên ngoài.
Tiểu Bảo tiện tay hái một cành hoa đào, đưa cho Tống Tân Đồng: “Tỷ, cho người.”
Tống Tân Đồng nhận lấy hoa đào: “Cảm ơn đệ Tiểu Bảo.”
“Tỷ, tỷ cài vào.” Tiểu Bảo lại nói.
Tống Tân Đồng nhìn hoa đào, ngồi ở một bên ghế trên: “Vậy đệ cài cho tỷ.”
“Được.” Tiểu Bảo cẩn thận từng li từng tí đem hoa đào gài vào trong tóc một bên tai Tống Tân Đồng, cười khanh khách: “Tỷ, tỷ đẹp mắt nhất.”
“Cảm ơn, Tiểu Bảo, đệ cũng đẹp.” Tống Tân Đồng không chút nào keo kiệt mà khen, quay đầu đi nhìn Lục Vân Khai đứng bên bàn học, hắn đỡ Đại Bảo nằm sấp trên bàn sách, hai người cầm bút lông chấm chu sa (mực đỏ) vẽ trên giấy tuyên thành, còn nghe được hắn chỉ bảo kỹ xảo vẽ tranh cho Đại Bảo.
Tống Tân Đồng đẩy Tiểu Bảo, để cậu cũng qua đó.
Tiểu Bảo cũng sấn qua một bên, tha thiết mong chờ hô: “Tỷ phu, ngươi vẽ thật là đẹp mắt, dạy dạy cho đệ đi.”
Nhìn Tiểu Bảo quấn lên, Tống Tân Đồng không khỏi cười cười, lui ra khỏi đình, về chính sảnh.
Dương Thụ bẩm báo nói: “Cô nương, cũng đã xới xong, tùy thời có thể trồng.”
Tống Tân Đồng gật gật đầu: “Mấy ngày nữa đi, xuân phân qua liền trồng.”
“Mấy loại cây khác cũng là phân đến vài mẫu trên mặt đất.” Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ: “Lều trên ruộng tôm có thể triệt bỏ.”
Dương Thụ nói: “Chính là muốn nói cùng cô nương, mấy ngày nay tiểu nhân trông coi ruộng tôm phát hiện tôm bên trong đặc biệt nhiều, chớp mắt một cái nhìn sáng có thể thấy không ít nhúc nhích ở bên trong, chẳng qua có chút tương đối nhỏ, đánh giá hai tháng nưa là có thể bán ra.”
Tống Tân Đồng gật gật đầu.
“Cô nương là tính toán tự mình làm sinh ý, hay vẫn là cung cấp cho Tạ phu nhân bọn họ?” Dương Thụ lại hỏi.
Tống Tân Đồng: “Ngươi muốn nói cái gì?”
Dương Thụ nói: “Nếu như cô nương muốn làm ăn, vậy vẫn là sớm tính toán mới tốt, bình thường hơn nửa năm so với sáu tháng cuối năm sinh ý tốt, cửa hàng cũng dễ thuê.”
Tống Tân Đồng không có bao nhiêu ý nghĩ đi thị trấn làm ăn, nàng nghĩ đến mảnh đất bên kia đường sông kia, chỗ đó vẫn không có tin tức truyền đến, chẳng lẽ là thực sự vứt bỏ một khối đất bốn phương thông suốt kia?
“Không vội.” Tống Tân Đồng giải thích: “Cây ớt non còn chưa có trồng xuống, chờ tháng sáu tháng bảy thu hoạch xong chúng ta lại chậm rãi bắt đầu.”
Dương Thụ hiểu ý: “Cô nương nói phải, là tiểu nhân thiển cận.”
“Trong khoảng thời gian này, ngươi trước đem ớt trồng thỏa dáng, sáu tháng cuối năm chúng ta có thể kiếm tiền hay không liền dựa vào ớt này, ngoài ra còn nhìn chằm chằm chỗ đường sông bên kia, hỏi thăm một chút lúc nào thi công bến tàu.”
“Hiểu, cô nương.”
Tống Tân Đồng gật gật đầu: “Còn có một cái là rừng mai phía sau, ta vừa mới thấy đã kết quả, lúc mua phân mua nhiều một chút, cũng cho chúng nó phì nhiêu thêm một chút.”
Cây dương hiểu ý, nhất nhất ứng hạ.
Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ lại phân phó nói: “Hơn nửa năm cũng là mấy chuyện này, chính các ngươi tự có tính toán trong lòng là được, nếu có cái gì không thể quyết định liền đến Lục gia tìm ta.”
Mấy người Vương thị đồng thời đáp: “Cô nương, bọn nô tỳ sẽ chiếu cố tốt trong nhà.”
Đại Nha do dự một chút, tiến lên phía trước nói: “Cô nương, nô tỳ đến nhà cô gia chiếu cố người đi, nô tỳ có khí lực, có thể quét sân, còn có thể khiêng rương.”
Tống Tân Đồng khúc khích bật cười: “Yên tâm đi, lúc có rương để ngươi khiêng nhất định sẽ gọi ngươi.”
Đại Nha lại nói: “Nô tỳ đi làm hộ viện giữ nhà thay cô nương với cô gia.”
Lục Vân Khai bọn họ chuyện gì cũng tự thân tự lực, Tống Tân Đồng cảm thấy các nàng sẽ không gặp người ngoài, lắc lắc đầu: “Không cần, trong nhà này còn cần ngươi đâu.”
“Có tiểu hắc, tiểu hoàng ở đây, không dùng nô tỳ.” Đại Nha ủy khuất nói.
Gâu gâu _____
Tống Tân Đồng nhìn tiểu hắc, tiểu hoàng đã lớn lên cao cỡ nửa người, đang nhe răng trợn mắt lè lưỡi, cười hỏi: “Tiểu hắc cùng tiểu hoàng các ngươi cũng cho rằng là như vậy?”
Gâu gâu ——
Tống Tân Đồng phì một tiếng bật cười rộ lên.
“Cô nương, hai con chó này rất khôn khéo.” Vương thị nói.
Tống Tân Đồng ừ một tiếng: “Nếu hai đứa các ngươi biết trói người thì tốt rồi, đáng tiếc sẽ không, việc này vẫn là phải dựa vào Đại Nha.”
Dừng một chút lại nói cùng Vương thị: “Trong phòng bếp làm cái gì?”
“Hồi bẩm cô nương, đều là một chút món ăn bình thường cô nương thích ăn, thịt nấu cách thủy, bạch trảm kê này nọ.” Vương thị trả lời nói: “
Tống Tân Đồng gật gật đầu: “Vậy thêm một cá hấp, oa tháp đậu hủ, cô gia thích đậu hủ nấu cá.”
Vương thị cười ứng hạ: “Nô tỳ đây liền đi làm.”
“Cô nương, vậy nô tỳ lên núi đi săn, ngay tức khắc có hươu đem về làm đáp lễ.” Đại Nha vừa nói xong liền chạy lên núi, Tống Tân Đồng muốn kêu đều kêu không được: “Đại Nha này tổng sao vẫn hấp tấp như vậy đâu?”
Vương thị cười nói: “Hôm qua lúc bọn nô tỳ xin chỉ thị các công tử chuyện đáp lễ, Đại Nha liền nói đánh hươu về làm quà mừng, đến lúc đó để cô gia cùng cô nương hảo hảo tẩm bổ một chút, sáng sớm hôm nay nếu nàng không câu nệ thì sáng sớm đã vào núi.”
Tống Tân Đồng bất đắc dĩ thắt đai buộc đầu: “Ta xem Đại Nha trời sinh thích hợp làm thợ săn, nàng đánh một chuẩn một, chưa từng trật.”
“Cũng không phải.” Vương thị đáp lời: “Nô tỳ đi phòng bếp trước.”
“Đi đi, ta cùng Tiểu Nguyệt trò chuyện.” Tống Tân Đồng quay đầu nhìn Dương Tiểu Nguyệt, “Ta nhớ chỗ đó của ngươi có kim chỉ thêu hoa là có chỉ xanh đi? Cho ta một ít.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.