Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 130: Bàn của phu tử cũng có lê




Vào đêm, gió lạnh gào thét.
Tống Tân Đồng dẫn cặp song sinh vừa mới học bài xong ngâm chân, hai chân của ba người đều ngâm trong một cái chậu gỗ lớn, chân đạp chân, chơi đến bất diệc nhạc hồ.
“Tỷ gọt vỏ lê cho các đệ ăn nhé?” Tống Tân Đồng hỏi.
“Ăn ngon, đặc biệt ngọt.” Đại Bảo giòn tan nói, “Một quả thật lớn, đệ có chút không ăn nổi.”
“Đệ giúp ca ca ăn.” Tiểu Bảo xấu hổ cười cười, sau đó lấy chân giẫm lên chân Tống Tân Đồng, “Tỷ, hôm nay đệ phát hiện trên bàn sách của phu tử cũng có một quả lê to, giống như lê nhà ta vậy.”
Tống Tân Đồng vuốt vuốt sợi tóc bên tai, “Vậy phu tử ăn không?’
“Chắc là ăn đi.” Đại Bảo cũng không rõ lắm.
Tống Tân Đồng lại hỏi: “Vậy phu tử các đệ còn ho không?”
“Còn một chút, không nặng như lúc trước.” Tiểu Bảo nói.
Tống Tân Đồng gật gật đầu, đáy lòng không hiểu sao cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, cũng không biết vì sao, chẳng qua cũng lười suy nghĩ, “Ngày mai tỷ để hai nhi tử của Vương thẩm cùng các đệ đi học đường chung, các đệ phải chiếu cố bọn họ một chút, được chứ?”
“Bọn họ cũng phải đi đọc sách cùng bọn đệ?” Đại Bảo mở to hai mắt, “Vậy bọn họ ở ban giáp hay ban ất? Không ở ban giáp sao bọn đệ có thể chiếu cố bọn họ?”
Tống Tân Đồng nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Đại Bảo, “Cũng không phải là để đệ cầm tay chiếu cố, chỉ là chỉ dẫn họ một chút, đừng để bọn họ đi nhầm đường thôi.”
“Ân.” Đại Bảo gật gật đầu, “Đệ sẽ chiếu cố bọn họ thật tốt, chắc chắn không để cho bọn họ đi nhầm đường.”
Tiểu Bảo cũng phụ học, “Ban ất có tiểu mập mạp bọn họ, vạn nhất bọn họ đi chịu đòn thì sao? Đệ và ca ca lại không đánh thắng bọn họ.”
“Ai để các đệ đi đánh nhau?” Tống Tân Đồng tức giận nói: “Dương Cao bọn họ trước đây đã từng đi học đường, nói không chừng còn biết nhiều chữ hơn các đệ, viết chữ còn đẹp hơn các đệ đấy.”
“A?” Tiểu Bảo nghi hoặc không hiểu, hỏi: “Bọn họ đã đọc sách lợi hại như vậy thì vì sao còn có thể bị bán đến nhà chúng ta?”
Đại Bảo giơ tay, “Đệ biết, là bọn họ đắc tội chủ nhân trước đây nên mới bọ bán đến nhà của chúng ta, đúng không tỷ?”
Tống Tân Đồng gật gật đầu, “Đsung vậy, bọn họ nói với tỷ như vậy.”
“Vì sao lại hư như vậy?” Tiểu Bảo có chút hận đời hỏi.
Tống Tân Đồng cười cười, “Sao lại hư chứ?”
“Bán người còn không hư?” Tiểu Bảo nói.
Tống Tân Đồng gật gật đầu, “Có một loại người chuyên môn đi bắt tiểu hài đi bán thì là người xấu, còn có một loại nữa là không cách nào sống nổi nữa nên bị người nhà bán, hoặc là tự bán mình.”
Tiểu Bảo giơ hai tay nâng cằm, thở dài một hơi: “Trước đây bọn họ cũng muốn đem bán đệ với ca ca, có phải vì trước đây nhà chúng ta quá nghèo? Không sống nổi nữa?”
“Ờ …” Tống Tân Đồng không biết nên nói như thế nào, nói thâm sâu hai cậu cũng không hiểu, nói dễ hiểu một chút lại quá mất công, “Bọn họ không có quyền bán các đệ, các đệ và ta mới là người một nhà, bọn họ bán các đệ chính là lừa bán, phải bị bắt vào tù.”
Tiểu Bảo cái hiểu cái không ân một tiếng: “Vậy tỷ có thể bán bọn đệ?”
“Tỷ mới tiếc bán các đệ, tỷ không dễ dàng gì mới nuôi các đệ trắng trẻo mập mạp, bán cho kẻ khác làm đệ đệ, quá lỗ.” Tống Tân Đồng cố ý đùa hai cậu, hai tay ôm hai mã mũm mĩm thịt của Tiểu Bảo xoa xoa, “Ôi, thịt vù vù, có phải buổi tối ăn vụng thịt mới lớn như vậy hay không?”
Tiểu Bảo cười cười khanh khách, “Không ăn vụng, ca ca biết rõ.”
Đại Bảo che miệng cười trộm, không giúp cậu giải thích.
“Được rồi, lau chân đi ngủ.” Tống Tân Đồng lấy khăn lau sạch nước, sau đó đeo thêm giày vải bông, đứng dậy đưa hai tiểu tử lên giường, lại đem cái chăn vừa ấm áp lại mềm mại đắp lên cho hai cậu, “Buổi tối uống sữa dê chưa?”
“Tối hôm qua, con dê mẹ đưa về sinh hai con dê nhỏ, sữa dê sung túc, cho nên Tống Tân Đồng không chút khách khí vắt hai chén ra, đi nấu kỹ sau đó cho hai tiểu tử uống.
Thai song sinh cùng kêu lên nói: “Uống.”
“Thật sao? Hôm qua còn có người nháo là cho hắn uống hắn liền trốn nhà đi đấy?”
Tiểu Bảo thẹn thùng bụm mặt, “Tỷ, tỷ ngửi ngửi đi, có vị sữa này.”
“Vậy tỷ ngửi ngửi.” Tống Tân Đồng kề sát vào ngửi ngửi, “Quả thật là có, vậy tối nay có uống rồi.”
Tiểu Bảo lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, “Không lừa tỷ đi.”
“Không gạt tỷ.” Tống Tân Đồng hôn hôn trán hai cậu, “Được rồi, ngủ đi, chúc ngủ ngon.”
“Tỷ, chúc ngủ ngon.” Cặp song sinh đồng thời nói.
Tống Tân Đồng tắt đèn, sau đó đóng cửa lại, lúc này mới rời khỏi sân, đi qua hành lang gió lùa, về sân của mình.
Cởi quần áo rồi bò lên giường, đắp cái chăn mềm mại, rất nhanh liền ngủ.
Đêm dài đằng đẵng, nhiều mộng đáng ghét.
Lúc Tống Tân Đồng lại mở mắt ra lần nữa thì ngoài cửa sổ đã sáng rồi, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, thật sự là không muốn rời giường, rời khỏi cái giường ấm áp này.
Đêm qua nửa đêm nằm mộng, trong mộng mơ thấy…
Ai, thật sự là có chút không nói nên lời.
Nàng mơ thấy Lục tú tài, tuy trong mộng cái gì không phát sinh, chỉ là một chút hình ảnh vô cùng bình thường, nhưng là vẫn làm Tống Tân Đồng cảm thấy bất an, sao nàng có thể mơ tới Lục tú tài người ta chứ?”
Nàng một linh hồn đã hai mươi mấy tuổi, vậy mà mơ thấy một tiểu thịt tươi mười tám tuổi, thực sự tội lỗi mà.
Tống Tân Đồng mặc niệm một câu ‘A di đà Phật’ lúc này mới nhắm hai mắt lại, ngáp một cái, nàng còn muốn ngủ thêm một lát nha.
Sau một nén nhang, ngoài cửa truyền đến tiếng của Đại Nha: “Cô nương, tỉnh chưa?”
Tống Tân Đồng mở mắt ra, lười nhác trả lời: “Tỉnh.”
“Cô nương, người hôm qua đưa thịt dê qua đây lại tới nữa, còn mang theo một chưởng quỹ trung niên qua đây, nói là có việc thương lượng cùng cô nương.” Đại Nha nói.
“Ân, vậy bảo bọn họ chờ một chút, ta rửa mặt chải đầu một phen liền qua đó.” Tống Tân Đồng xoay người bò dậy, lấy tay cào tóc rối tung trên vai, sau đó vén chăn xuống giường.
Trong phòng vẫn là rất ấm áp, hẳn là nửa đêm về sáng Vương thẩm lại đi vào thêm củi cho bọn họ.
Tống Tân Đồng vệ sinh xong liền đi tiền sảnh, hành lễ với Tống chưởng quỹ, “Tống chưởng quỹ ngươi hôm nay sao lại qua đây?”
Tống chưởng quỹ hồi lễ, “Vội vội vàng vàng qua dây, làm phiền Tống cô nương, còn thỉnh Tống cô nương thứ lỗi.”
Tống Tân Đồng ngồi vào cái ghế đối diện, “Tống chưởng quỹ có thể tới là vinh hạnh của nhà chúng ta.”
Tống chưởng quỹ cười cười, “Không dối gạt Tống cô nương, hôm qua ăn lạp xưởng cùng thịt khô Chu Tam Nhi mang về, cảm thấy vị rất tốt.”
“Chưởng quỹ thích là tốt.”
“Không dối gạt cô nương, tửu lâu chúng ta cũng làm một ít thịt khô, chẳng qua mùi vị cùng cái cô nương đưa không giống nhau, cũng không ăn ngon như cô nương làm.” Tống chưởng quỹ dừng một chút, “Cô nương có thể đem bí phương bán cho ta hay không? Ta nguyện ra một ngàn lượng mua bí phương trong tay cô nương.”
Tống Tân Đồng gật đầu, “Có thể a.”
Nàng khá lười, không nghĩ tự làm cửa sinh ý thức ăn này, vả lại là làm mấy cái phối liệu đó, chỉ cần đại trù có kinh nghiệm cẩn thận suy nghĩ một chút là có thể làm ra, cho nên nàng cũng không làm bộ làm tịch, trực tiếp thu bạc cho nó tiện là xong.
“Tống cô nương sảng khoái.” Tống chưởng quỹ lập tức lấy ngân phiếu ra, “Còn thỉnh Tống cô nương xem qua.”
Tống Tân Đồng nhận lấy, hai mắt nhìn ngân phiếu, sau đó liền trực tiếp đem cách làm cơ bản tóm tắt lại cho Tống chưởng quỹ, đồ gia vị trong đó đều là phổ thông, thêm một chút tương thù du, không có vũ khí bí mật là ớt này.
“Đa tạ Tống cô nương.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.