Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 127: Ngươi còn có thể đi săn?




Còn chưa tới đông chí thì đại tuyết đã xuống.
Tống Tân Đồng ngồi trong phòng khách, tay ôm trà nóng nhìn tuyết phủ đầy trên tường ngói, một mảnh sạch sẽ hoàn mỹ, làm cho nàng một người cơ hồ chưa từng thấy qua tuyết lớn vui vẻ không ngớt tận đáy lòng.
“Cô nương, tuyết bên ngoài đã dày một tấc, nếu như tuyết còn xuống mấy ngày nữa thì sợ là còn dày thêm một ít.” Đại Nha dọn tuyết đọng trong viện xong rồi đi vào trong phòng khách, hà nhiệt khí nói: “Cô nương, trong phòng này thật ấm áp.”
“Cũng không phải, vô cùng ấm áp.” Vương thị đang ở sát cửa sổ cũng không nhịn được đáp lời.
Tống Tân Đồng thả trà xuống, “Các ngươi đều tới từ kinh thành, bên kia không có phương thức sưởi ấm như vậy sao?”
Vương thị nói: “Nhà giàu trong kinh thành đều đốt ngân than, chỉ có nhà bách tính bình thường mới có thể đốt kháng, đại bộ phận người không nỡ mua than củi vẫn là dựa vào áo bông dày để sưởi ấm.”
“Phương thức sưởi ấm trong này của cô nương này thực là tốt, chỉ cần củi lửa trong phòng bếp không ngừng thì gian phòng này liền không lạnh xuống.”
Trong phòng bếp lớn đốt lửa là có thể làm ấm cho chính sảnh ngoại viện với hai bên chái nhà, còn có mấy nhà nhỏ phía sau nữa thì phải nhóm lửa riêng trong mỗi viện, có điều cũng không cần phải đốt quá lâu, sau khi phòng ấm rồi chỉ cần để thêm mấy khúc củi, từ từ đốt là có thể kéo dài đến bình minh.
Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn Tiểu Nguyệt đang ngồi trên ghế đầu thêu hoa ở một bên, lại hỏi: “Lúc các ngươi ở kinh thành có từng gặp qua đại tuyết như vậy không?”
“Gặp qua ạ, hằng năm sau khi vào đông liền bắt đầu có tuyết rơi, có mấy chỗ còn có thể dày tới một thước đâu.” Vương thị nói.
“Ngày tuyết rơi như vậy, nhiều động vật đều bị đông lạnh, bình thường đến lúc này đều có rất nhiều người sẽ vào trong núi đi săn.” Đại Nha hồi tưởng lại cuộc sống trước kia, “Trước đây lúc sư phó đang còn thì thường xuyên mang nô tỳ vào trong núi.”
“Ngươi còn có thể đi săn?” Tống Tân Đồng kinh ngạc vô cùng.
“Đúng vậy, nô tỳ biết múa thương cũng biết bắn tên.” Đại Nha trả lời.
Tống Tân Đồng nghe đặc biệt động tâm, “Vậy hôm nay trời thế này có thể đi săn không?”
“Có thể.” Đại nha nói.
Tống Tân Đồng đứng lên, thư giãn gân cốt một cái, “Vậy chúng ta đi núi một chút đi?”
Đại Nha cao hứng hỏng rồi, “Dạ.”
“Trời đang rất lạnh, gió thổi làm hay làm đau người, thân thể cô nương ngài mảnh mai, vẫn là đừng ra hóng gió.” Vương thị lo lắng khuyên nhủ.
Đã nhiều ngày không ra cửa, Tống Tân Đồng muốn đi ra ngoài một chút, “Không sao, ngươi ở nhà nấu chút canh gừng chờ chúng ta về.” Nói xong nâng nâng hàm dưới hướng về phía Đại Nha, “Đi.”
Trên núi trắng xóa một mảng, bao phủ bởi tuyết trắng.
Tiểu hắc cùng tiểu hoàng ở trong rừng chạy rất nhanh, thoáng chốc liền biến mất giữa một mảnh trắng xóa.
Tống Tân Đồng đeo đôi ủng da hươu nhỏ mấy ngày trước mới mua về, giẫm trên tuyết phát ra mấy tiếng vang tí tách.
Lại có Đại Nha cao tráng đi ở phía trước, nhìn dấu chân liên tiếp ở trên đường, “Cô nương, trong rừng còn có những người khác đến đi săn nữa.”
“Bọn họ đánh của bọn họ, chúng ta đi của chúng ta.” Tống Tân Đồng thở hồng hộc đi tới bên người Đại Nha, đứng dựa vào một cây thông duy nhất, “Ta còn tưởng rằng đi săn vào lúc thời tiết lạnh như vậy rất đơn giản, mấy con gà rừng, thỏ rừng gì gì đó tùy chỗ là nhặt được đâu.”
“Cô nương, cái đó sao có thể a? Mùa đông thỏ rừng cùng gà rừng đều trốn ở trong động, càng khó bắt hơn.” Đại Nha nói.
“Phải không?” Tống Tân Đồng thở hổn hển một hơi dài, đều tại tiểu thuyết hại người, trong mấy tiểu thuyết ấy không phải nữ chủ đều một khi đuổi theo đã bắt được một con gà rừng béo mập sao?
“Cô nương có thể đi sao? Nếu là không được thì chúng ta xuống núi trước.” Đại Nha đề nghị.
“Thời gian còn sớm đâu, chúng ta lại nhìn nhìn xung quanh một chút.” Tống Tân Đồng đặc biệt muốn thể nghiệm cảm giác làm thợ săn một chút: “Ngươi xem xét xung quanh một chút, vạn nhất có thể tìm được, buổi tối chúng ta liền thêm món.”
Hai người đi về phía trước vài bước, đột nhiên Đại Nha nói: “Cô nương, nô tỳ thấy bên kia có dấu chân, hẳn là hươu bào hoặc là sơn dương gì đó, nô tỳ đuổi theo xem xem.”
“Ngươi đi đi ta từ từ đuổi theo.” Tống Tân Đồng dựa vào một cây thông, chống nạnh nói.
“Vậy nô tỳ đi xem.” Bản thân Đại Nha chính là người học công phu ấy lọa chuyện đánh nhau săn bắt này đặc biệt có sức lực, vừa được phê chuẩn, người lập tức liền vọt ra ngoài, rất nhanh tan biến trong tầm mắt Tống Tân Đồng.
Tống Tân Đồng nhìn một mạt tàn ảnh màu xanh kia, bất đắc dĩ lắc đầu. Tuy Đại Nha đã mười tám nhưng vẫn có cảm giác như chỉ có mười bốn, mười lăm, hơn nữa nói chuyện có chút cảm giác cộc lốc, càng làm người ta cảm thấy đau lòng, nàng ấy có chút giống một người bạn cùng bàn trong trường kiếp trước.
Nhìn cũng là một người cao to, nhưng phản ứng có chút chậm chạp, nhưng người cũng không phải là đồ ngốc, hơn nữa cũng có sở trường.
Tống Tân Đồng cảm thấy trời cao đúng là công bằng, đóng một cánh cửa vẫn có thể mở cánh cửa sổ khác cho ngươi, sẽ không thực thiên vị đến đã đóng cửa chính rồi còn đóng luôn cửa sổ.
Tống Tân Đồng nghỉ ngơi đủ rồi mới chạy theo chỗ Đại Nha biến mất, đi không bao xa liền nghe thấy mấy tiếng dê kêu.
Nàng vội vàng chạy tới, chờ lúc chạy tới gần rồi thì phát hiện đã có một con dê thoi thóp một hơi nằm trên mặt đất, mà Đại Nha còn đem một con dê nữa vững vàng đè xuống đất, con dê kia ‘be be’ gọi mãi không ngừng.
Tống Tân Đồng hô: “Đại nha, này…”
“Cô nương, người đừng tới đây, nô tỳ lập tức liền bóp chết nó.”
Tống Tân Đồng nhìn bụng con dê, phát hiện bụng quá lớn, “Đại Nha, trước đừng bóp chết.”
Đại Nha rất nghe lời buông tay, chẳng qua không có thả con dê ra, không hiểu hỏi: “Cô nương, vì sao?”
“Trong bụng nó có phải có con non hay không?” Tống Tân Đồng lại gần sát nhìn vào cái bụng to to của dê, hỏi.
Đại Nha sờ sờ bụng dê, “Là có.”
Tống Tân Đồng nhìn con dê mẹ ‘be be’ kêu mãi, đáy lòng than một tiếng: “Thả đi.”
“A?” Đại Nha ngốc một chút, “Thả đi thật đáng tiếc.”
Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn con dê bên cạnh thoi thóp một hơi, “Chỗ này có một con, đủ rồi.”
Đại Nha sờ sờ bụng dê mẹ, “Cô nương, nếu không bắt về nuôi đi? Còn có thể lấy sữa dê.”
Sữa dê? Tống Tân Đồng nhìn chỗ ** dê mẹ trướng lên rất to, nhẹ nhàng rít một hơi khí lạnh, nàng không thích uống sữa tươi, cho nên cũng không nghĩ đến kỳ thực sữa dê có dinh dưỡng rất tốt, đến lúc đó có thể vắt lấy cho cặp song sinh uống a, “Bắt nó mang về.”
“Dạ cô nương.” Đại Nha lập tức đứng dậy, lấy dây thừng cột vào cổ dê mẹ, sau đó vác một con dê khác khiêng lên vai, “Vừa nãy có chừng mười con dê, kết quả chỉ đè lại được hai, thật sự là đáng tiếc.”
“Đủ rồi, đủ rồi, quá nhiều cũng không ăn hết.” Tống Tân Đồng cầm lấy dây thừng, dắt dê mẹ trở về, “Đại Nha ngươi còn thật là lợi hại, chưa tới nửa canh giờ đã được hai con dê.”
Đại Nha xấu hổ cười cười, “Trong núi này động vật nhiều, chỉ cần người biết một chút công phu cũng rất dễ dàng bắt được.”
Tống Tân Đồng suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, “Trong thôn tuy có mấy nhà là thợ săn nhưng cũng chỉ giới hạn ở đào bẫy với bắn tên, thường ngày cũng chỉ bắt được chút thỏ gì đó, bắt được dê cùng lộc đều là vận khí tốt.”
“Đại Nha gật gật đầu, “Vừa rồi nô tỳ nghe thấy bên kia cánh rừng có động tĩnh đuổi theo vật sống đấy, đoán chừng hôm nay mấy thợ săn phải phí sức lắc lư mới có thể bắt được.”
“Đại Nha, ta cảm thấy ngươi thật là một khối bảo.” Tống Tân Đồng không nhịn được nói: “Người khác không phát hiện được, may mắn ta phát hiện được.”
“Đa tạ cô nương không chê nô tỳ ăn nhiều.” Đại Nha ngượng ngùng nói.
“Ăn được nhiều khí lực lớn a, một người cân ba bốn người.” Tống Tân Đồng mới không phải cái loại người lòng dạ hẹp hòi đó, “Hôm nay ngươi là đại công thần, buổi tối ta làm tôm cho các ngươi ăn.”
“Nô tỳ không dám.”
“Có gì mà không dám, ta nhàn rỗi vô sự làm mấy món còn không được?”
Về nhà, Đại Nha liền đi xử lý con dê đực kia, Tống Tân Đồng nhốt con dê mẹ kia vào chuồng, lại thả một chút cỏ khô vào, lúc này mới đến phòng bếp, xử lý tôm hùm hôm qua mới bắt từ trong ruộng tôm về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.