Tư Nhân Cảnh Khuyển

Chương 7: Bảy đôi giày da 1




Lăng Tranh mơ thấy một giấc mơ thật dài, trong mơ xuất hiện một người, hắn cũng không biết đây là mộng đẹp hay là ác mộng nữa. Khi hắn rốt cuộc cũng từ giấc mơ đi ra, mở mắt liền nhìn thấy tràn nhà xa lạ.
Hắn bất động phát ngốc vài giây, từ cổ tay, eo cũng phía sau đau đớn vô cùng khiến hắn nhận ra, giờ phút này đã không còn là nằm mơ nữa. Ký ức đêm như nước tràn bờ vọt đến, hắn hung hăng xoay đi, một khuôn mặt nam nhân anh tuấn đang nằm ngủ ngay bên hắn.
Trong mơ ngủ, Tần Vanh cảm nhận được có thứ gì đó băng lãnh chạm vào mi tâm mình, y chậm rãi mở mắt, đập vào mắt y chính là khuôn mặt phẫn nộ cực điểm của Lăng Tranh.
– Ngươi làm cái gì?- nhìn thấy tay đối phương bị thương, lạnh lùng hỏi.
Y nói tựa hồ như muốn khống chế Lăng Tranh đang muốn đem còng mở ra, tay trái Lăng Tranh dùng chút lực, mở ra khóa an toàn.
Lăng Tranh nhìn y như hận không thể đem y ăn tươi nuốt sống, hắn không chịu được khống chế mà thở hổn hển, tay phải bị thương kịch liệt run rẩy, cuối cùng bất đắc dĩ đành phải dùng đến tay trái. Nhưng rất nhanh hai tay liền phát run, họng súng nơi mi tâm đối phương lúc ẩn lúc hiện.
Tần Vanh trấn định Lăng Tranh.
– Ta không rõ.
Lăng Tranh mơ thấy một giấc mơ thật dài, trong mơ xuất hiện một người, hắn cũng không biết đây là mộng đẹp hay là ác mộng nữa. Khi hắn rốt cuộc cũng từ giấc mơ đi ra, mở mắt liền nhìn thấy tràn nhà xa lạ.
Hắn bất động phát ngốc vài giây, từ cổ tay, eo cũng phía sau đau đớn vô cùng khiến hắn nhận ra, giờ phút này đã không còn là nằm mơ nữa. Ký ức đêm như nước tràn bờ vọt đến, hắn hung hăng xoay đi, một khuôn mặt nam nhân anh tuấn đang nằm ngủ ngay bên hắn.
Trong mơ ngủ, Tần Vanh cảm nhận được có thứ gì đó băng lãnh chạm vào mi tâm mình, y chậm rãi mở mắt, đập vào mắt y chính là khuôn mặt phẫn nộ cực điểm của Lăng Tranh.
- Ngươi làm cái gì?- nhìn thấy tay đối phương bị thương, lạnh lùng hỏi.
Y nói tựa hồ như muốn khống chế Lăng Tranh đang muốn đem còng mở ra, tay trái Lăng Tranh dùng chút lực, mở ra khóa an toàn.
Lăng Tranh nhìn y như hận không thể đem y ăn tươi nuốt sống, hắn không chịu được khống chế mà thở hổn hển, tay phải bị thương kịch liệt run rẩy, cuối cùng bất đắc dĩ đành phải dùng đến tay trái. Nhưng rất nhanh hai tay liền phát run, họng súng nơi mi tâm đối phương lúc ẩn lúc hiện.
Tần Vanh trấn định Lăng Tranh.
- Ta không rõ.
Y nói xong một câu, súng trong tay Lăng Tranh lại tăng vài phần lực.
- Sau một đêm xuân ngươi liền trở mặt, ngươi là bọ ngựa cái sao? - Tần Vanh nói móc – Ngươi khi đó biểu tình gì, giống như ta đem ngươi cưỡng gian, thì cứ tính là cưỡng gian đi, nhưng ngươi cũng rất thích – Tần Vanh nhắc nhở hắn – Đừng quên, toàn bộ quá trình ta cũng không có bịt miệng ngươi, vậy người trên giường được ngươi ngọt ngào gọi tên không phải là ta đi……….
- Câm miệng!
Lăng Tranh rống lên, hai mắt đỏ bừng, ngực phập phồng kịch liệt. Chỉ một đốm lửa đều có thể châm ngòi, chỉ cần Tần Vanh nói thêm một chữ, hắn sẽ không do dự tặng cho đối phương một viên đạn.
Tần Vanh thức thời ngậm miệng, hai người lâm vào trầm mặc. Trong lúc này chỉ còn tiếng thở dốc của Lăng Tranh, hắn có một ảo tưởng muốn đem người dưới thân thiên đao vạn quả.
Một tiếng chuông thanh thúy cắt ngang cục diện bế tắc, thân mình Lăng Tranh nhất thời căng thẳng, giống như đang ở trong không trung mà bị kéo lại. Hai người duy trì tư thế hiện tại một lúc, tiếng chuông lại vang lên, giống như nhất định phải khiến cho vị chủ nhân của nó nghe máy thì thôi.
Lăng Tranh vẫn cầm súng chĩa về đối phương, từng bước lui về sau rồi xuống giường, đặt một chân xuống mới ý thức chính mình không mặc đồ, cuống quít túm lấy chăn quấn quanh mình. Thân thể xích lõa của Tần Vanh hiện ra, toàn thân y chỉ độc một chiếc quần lót, dáng người cùng những đường cong hoàn mỹ không bỏ sót một chỗ.
Tần Vanh không vì thế cảm thấy xấu hồ, ngược lại, mười ngón tay giao nhau đặt sau gối, thoải mái triển lãm bản thân, giống như sư tử đực đang thị uy.
Lăng Tranh không được tự nhiên cùng y bốn mắt nhìn nhau, tiếng chuông lại còn vang lên không ngừng, hắn luống cuống tay chân từ trong đống quần áo cầm lấy điện thoại, trên màn hình lóe lên cái tên Tiểu Lưu.
- Lăng đội trưởng, sao ngươi không tiếp điện thoại, có phải chưa tỉnh ngủ? – điện thoại vừa kết nối, âm thanh của Tiểu Lưu đầu dây vang lên.
- Có chuyện gì? – hắn vừa nói xong ba chữ này thì ý thức được âm thanh của mình thay đổi.
- ……. Lăng đội trưởng? Là ngươi sao? – Tiểu Lưu có chút không xác nhận được, hỏi lại.
Lăng Tranh nhanh chóng hít sâu hai cái, tận lực đè nén cảm xúc.
- Nói.
Lúc này mới nghe giống âm thanh của hắn, Lăng Tranh nói tiếp.
- Có người báo phát hiện thi thể, hoài nghi cùng vụ án trước có liên quan, ta đang đến đó.
Lăng Tranh nhìn Tần Vanh đang liếc mắt nhìn, đối phương vẫn không chuyển mắt nhìn hắn, Lăng Tranh hung hăng trừng mắt nhìn lại.
- Ta biết rồi.
Lăng Tranh xoay người lấy cảnh phục đã nhăn nhúm mặc lại, Tần Vanh từ phía sau mang theo ánh mắt như thị gian, vài lần khiến hắn nhìn không được muốn nhào đến moi hai con mắt của y ra. Hắn cố nén thân thể khó chịu đi ra cửa, quả nhiên nhìn lại thì thấy Tần Vanh vẫn đang nhìn hắn.
- Ta sẽ không đi theo ngươi.
Cánh cửa nặng nề mở ra, Tần Vanh vốn tưởng buổi sáng này thực khoái trá nhưng chuyện phát sinh lại phá hỏng khiến y thực khó hiểu.
Quay đầu vừa thấy di động ở đầu giường, mở ra, bình luận rất nhiều, vô số người tối qua xem weibo kia cứ ngao ngao ngao ngao, mãi cho đến sáng vẫn chưa dừng.
Rất nhiều người đang hỏi thành quả, Tần Vanh cũng không biết này có tính là thành quả không, đành phải bình luận bên dưới trạng thái weibo ngày hôm qua:
Bác chủ: Ta quả nhiên không phải thân sĩ. // Bác chủ: Tiểu cảnh sát hôm nay ngủ ở nhà ta, làm thân sĩ thật đúng là không dễ dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.