Tư Nhân Cảnh Khuyển

Chương 10: Mười đôi giày da 1




Tần cảnh.
- Tần cảnh hảo.
- Tần cảnh, đến đây.

Gặp người một đường hướng y chào hỏi, Tần Vanh gật đầu chào. Nhân viên cảnh vụ phụ trách hiện trường thấy y đến, lập tức chào đón, vì y dẫn đường.
- Tần cảnh gần đây thường xuyên đến hiện trường a.
Tần Vanh khóe miệng câu lên.
- Thị sát công tác nha.
Pháp y đang kiểm tra thi thể thấy y cũng đứng lên.
- Tần cảnh hảo.
- Ngươi cũng hảo.
Pháp y hướng người phía sau y.
- Người hầu của Tần cảnh hảo.
[Ape: đáng thương chưa =))))))))]
Lăng Tranh trợn mắt nhìn.
- Tần cảnh hảo, người hầu của Tần cảnh hảo.
Hai âm thanh liên tiếp, Tiểu Lưu cùng Tiểu Trương một trước một sau đến, Lăng Tranh giơ tay lên, làm bộ muốn đánh.
- Thế nào, có phát hiện gì không? – Tần Vanh mở miệng hỏi.
Pháp y đem tình huống của nạn nhân trình bày chi tiết một lần.
- Tạm thời có thể xác nhận bấy nhiêu, muốn chi tiết thì phải trở về giải phẫu mới biết được.
Tần Vanh gật đầu, lại chuyển hướng đến hai người của tổ trọng án.
- Còn các ngươi?
Hai người Lưu Trương cũng tự hiểu trong lòng, mặt ngoài là hướng Tần Vanh báo cáo, kỳ thực là nói cho Lăng Tranh nghe.
Mọi người trao đổi tin tức xong, Tần Vanh quay đầu.
- Tiểu Lăng, ngươi thấy thế nào?
[=)))))]
Tiểu Trương nhịn không được ‘phốc’ một tiếng, Tiểu Lưu ngầm cho gã một quyền, Lăng Tranh cũng liếc nhìn gã.
- Hiện trường án mạng, nghiêm túc một chút.
Tần Vanh vừa lên tiếng, mọi người ở đây mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, ai cũng không dám náo loạn nữa.
Lăng Tranh hơi suy tư.
- Giày của nạn nhân không thấy, quần áo nhiều chỗ có dấu vết quẹt rách. Chân cũng có nhiều vết thương, xem ra là bị đuổi theo một thời gian dài rồi mới bị giết chết. Ta cho rằng nên tiếp tục mở rộng phạm vi tìm kiếm, không lâu sẽ có phát hiện mới.
- Ân – Tần Vanh đồng ý quan điểm của giờ, ý bảo cấp dưới nghe theo.
Lăng Tranh quan sát dấu vết trên mặt cỏ, lựa chọn hướng Tây Bắc đi đến, không quá mười mét liền gặp Trần cảnh trưởng.
Phản ứng đầu tiên của Lăng Tranh là quay đầu đi, đáng tiếc đã muộn.
- Lăng đại đội trưởng. - Trần cảnh trưởng không chút khách khí gọi hắn lại - Ai cho ngươi đến?
Không đợi hắn trả lời, người phía sau bước lên trước một bước.
- Hắn là đi theo ta.
Tần Vanh cười lên đi lên trước.
- Trần cảnh trưởng, ngươi cũng đến thị sát?
- Ngươi lại mang theo tên tiểu tử này đến xem hiện trường? Ta đem hắn giao cho ngươi xử trí chứ không phải khiến ngươi chiều theo hắn.
- Đây cũng là một loại tôi luyện – Tần Vanh cười đáp – Trần cảnh trưởng yên tâm đi, ta sẽ thay ngươi hảo hảo giáo dục hắn.
[Ape: aigoo~ ngay cả Trần lão đại cũng nhìn ra Tần ca chiều ngươi ta kìa, húy húy =))) không biết ‘hảo hảo giáo dục’ hay ‘hảo hảo yêu thương, cưng chiều’ a~~~]
- Hừ – Trần cảnh trưởng khinh thường – Ta muốn ngươi ném hắn vào phòng hồ sơ làm vệ sinh quét tước.
- Có đạo lý – Tần Vanh phụ họa – Trở về ta liền nghe theo.
Nói tới nói lui, Trần cảnh trưởng vẫn là nghiêm túc làm việc.
- Hiện tại cảnh sát hoài nghi, vụ án này cùng hai vụ án trước do một người gây nên, tính chất đã nâng lên thành giết người hàng loạt. Lãnh đạo đối với việc này phi thường coi trọng, yêu cầu cấp dưới nhanh chóng điều tra. Hiện tại toàn bộ cảnh lực đều có mặt tại đây, các ngươi không được làm ta thất vọng.
Tần Vanh chính sắc.
- Rõ.
Tần vanh giao tiếp rất rộng, đi chưa được mấy bước đã gặp người quen. Người nọ một thân rằn ri, bắt mắt nhất là trên tay nắm sợi xích của cảnh khuyển* to lớn uy vũ.
[*: chó cảnh sát, chó nghiệp vụ đấy bà con!]
- Tần cảnh, ngươi cũng đến đây?
Tần Vanh đi lên thân thiết vỗ vỗ vai anh ta, xoay người tiếp đón Lăng Tranh.
- Đến, giới thiệu một chút, đây là đội trưởng cảnh khuyển, Từ đội trưởng.
- Từ đội trưởng hảo.
- Vị này là…….
- Lăng đội trưởng của tổ trọng án.
Từ đội trưởng cười đánh gãy lời y.
- Nghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu.
Lăng Tranh bất đắc dĩ tiếp nhận lời lấy lòng của anh ta. Từ lần trước ‘lên’ truyền hình trực tiếp, Lăng Tranh cũng hiểu cảnh giới Hồ Sóc không người nào không biết đến hắn là nhân vật nổi danh, mỗi người gặp hắn đều cùng một loại phản ứng.
Cảnh khuyển bên chân Từ đội trưởng kích động đi tới đi lui không ngừng, Tần Vanh cúi người sờ sờ đầu của nó.
- Tiểu K, đã lâu không gặp.
Lăng Tranh đối với cảnh khuyển cảm thấy rất hứng thú, giờ phút này muốn làm theo, bị Tần Vanh ngăn lại.
- Khuyên ngươi tốt nhất vẫn không nên sờ, loại cẩu này đối với người lạ có tính đề phòng rất mạnh.
- Ha ha - Từ đội trưởng cười nói – Nhưng một khi đã huấn luyện tốt, tính phục tùng của chúng là số một.
Vì chứng minh lời nói của mình là thật, anh ta thân thủ sờ sờ đầu tiểu K, tiểu K cũng rất phối hợp.
- Vì cái gì ngươi có thể sờ? – Lăng Tranh không bằng lòng. Từ đội trưởng không nói, dựa vào cái gì hắn cùng Tần Vanh lại có sự phân biệt đối đãi kia?
[Ape: nghe có phần nũng nịu lại thoang thoảng vị dấm =)))))) cơ mà người ta vẫn là vì lo lắng cho Lăng ca thou~ ^3^]
- Tần khoa trước kia có đến chỗ chúng ta làm vài tiết mục tuyên truyền cảnh khuyển, tiểu K cùng hắn quen biết nhau - Từ đội trưởng thay y trả lời.
Tiểu K một khắc không ngừng đảo quanh chân Từ đội trưởng, Tần Vanh thấy liền hỏi.
- Bộ dáng tiểu K hôm nay giống như thực hưng phấn.
- Đoạn thời gian trước nhiệm vụ của nó không nhiều, làm nó nghẹn muốn hỏng. Nó cứ như vậy, một ngày không công tác, cả người liền khó chịu.
- Là thế – Tần Vanh khóe mắt mang theo ý cười, dùng dư quang nhìn Lăng Tranh – Ta cũng tràn đầy cảm xúc.
Lăng Tranh hận đến mức hàm răng phát ngứa, vừa thoát khỏi phạm vi thính lực của Từ đội trưởng liền chất vấn y.
- Ngươi nói ta là cẩu, có ý tứ gì?
- Không biết là ai có được kỳ nghỉ dài hạn êm đẹp, suốt ngày quấn lấy ta muốn đi xem hiện trường – Tần Vanh hoàn toàn không để hắn vào mắt – Một ngày không công tác, cả người thấy khó chịu, ta có oan uổng gì ngươi sao?
- Ta tra án, là vì dân trừ hại – Lăng Tranh phản bác – So với loại cảnh khuyển chỉ biết chụp trailer*.
[*: từ tác giả dùng. Trong toàn bộ truyện, chỉ có từ ‘fan’ là Ape mạo muội dịch sang tiếng Anh cho gọn nhẹ, dễ hiểu, còn lại đều là từ của tác giả.]
- Như thế nào, ta trộm sờ đầu cẩu, ngươi ghen tị sao? – Tần Vanh thuận tay sờ soạng đỉnh đầu hắn một phen.
- Chớ có sờ!
- Xúc cảm không tệ a. – Tần Vanh càng sờ sờ thêm.
- Ta cắn ngươi nga!!
[Ape: giống rồi =))))]
Hai người đi được vài trăm mét.
- Ngươi xác định đi xa thế này có thể có phát hiện? – Tần Vanh hỏi.
- Nhánh cây bên đường đều có dấu vết bẻ gãy, bất quá quái dị là các góc độ bẻ gãy không giống nhau, lại có người từ đường cũ đi vòng vèo – Lăng Tranh cúi đầu bên đường nghiên cứu, đột nhiên ánh mắt lóe sáng.
- Đó là cái gì? – hắn chỉ vào chỗ cách đó không xa.
Tần Vanh bị hắn chặn, không có nhìn ra chỗ phản quang.
- Cái gì?
Lăng Tranh chạy lên vài bước, hạ thấp người cẩn thận xem xét, lập tức biến sắc. Từ trong túi áo lấy ra một cái khăn tay, cách khăn tay cẩn thận nắm lấy thứ gì đó cẩn thận nhấc nó lên.
Tần Vanh lúc này thấy rõ, đó là một thanh chủy thủ dính bùn đất cùng vết máu.
- Không sai a – Trần cảnh trưởng khoanh tay đứng một bên, nhìn chằm chằm vào chứng cứ Lăng Tranh mới phát hiện – Tiểu tử ngươi coi như có thể dùng.
Lăng Tranh có hi vọng, lá gan to, hỏi.
- Ta có thể phục chức sao?
- Chuyện này do Tần Vanh nói – Trần cảnh trưởng kiên quyết không thỏa hiệp.
Tâm tình Lăng Tranh khi phát hiện ra hung khí đang nhảy nhót thì bị câu này đánh rớt, hắn rầu rĩ không vui thì Từ đội trưởng đuổi tới khích lệ hắn.
- Lăng đội trưởng quả nhiên danh bất hư truyền, tốc độ tìm kiếm vật chứng đến cả cảnh khuyển được huấn luyện chuyên nghiệp còn không theo kịp.
- Không nên coi thường Lăng đội trưởng của chúng ta, hắn đối với tội phạm, khứu giác cực kỳ linh mẫn. – Tần Vanh nói xong còn thân thiết sờ sờ đầu hắn.
Lăng Tranh bị y sờ soạng suốt cũng lười quản. Nhìn thần tình ảm đạm đáng thương của hắn, Tiểu Lưu cảm thấy kì quái.
- Lăng đội trưởng, Trần cảnh trưởng đã nói như vậy thì sớm muộn gì ngươi cũng được phục chức, đừng khổ sở.
Nói xong bắt chước bộ dáng của Tần Vanh, đem bàn tay muốn sờ đầu đội trưởng nhà mình.
Còn chưa đụng tới sợi tóc, Lăng Tranh phát hiện động tác nhỏ của gã, mặt kéo dài, vươn móng vuốt đánh lên tay gã.
- Sờ cái gì mà sờ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.