Từ Hôm Nay Trở Đi Nuôi Cổ

Chương 24: Nhường Cho Ta Thì Thế Nào





Editor: Kingofbattle"Ngươi có rất nhiều hạt giống sao ?" Tộc trưởng đột nhiên nhớ tới hắn đang làm việc ở chỗ Vương đan sư, nhất thời ánh mắt trở nên ý vị thâm trường.(ý vị thâm trường : ý nghĩa sâu xa)"Nếu như ngươi đã quyết định, vậy thì mảnh đất này thuộc về ngươi."Tộc trưởng đặt bút đánh dấu lên vị trí Phong Vân chọn, sau đó lấy ra một khối lệnh bài giao cho hắn.Linh dược rất đắt đỏ, vì để ngăn ngừa bị mất trộm, tất cả dược viên đều có cấm chế bảo vệ, người ngoài không thể tự tiện bước vào.Lệnh bài này là trận dẫn, nắm giữ trận dẫn sẽ không bị trận pháp công kích, chỉ có chủ Dược Viên mới có thể nắm giữ.Trên đường tới đây, hắn đã hỏi thăm Phong Vô Nguyệt chút tin tức.Sau khi tiếp nhận lệnh bài, Phong Vân liền xoay người chuẩn bị rời đi.Cũng vừa khéo, ngay lúc hắn chuẩn bị rời khỏi, có một thiếu niên hơi quen đi vào, dáng người cường tráng, trên mặt thở dốc, giống như là vừa chạy tới, vừa bước vào liền la lớn: "Tộc trưởng, ta đến chọn Dược Viên.

”Nghe thấy vậy, đầu tiên là Phong Vân hơi sửng sốt, người này hắn cũng quen, chính là Phong Lâm, thiên tài ngũ phẩm cùng lứa với hắn, có vẻ hiện tại hắn đến lãnh linh trùng.Chỉ là số hắn quá nhọ, hắn và Phong Lâm cùng đến, chỉ là mình nhanh hơn một bước thu được con Hành Trùng cuối cùng, hắn chỉ kém một bước liền mất đi cơ hội sở hữu Hành Trùng.Chẳng qua làm cho hắn kinh ngạc chính là Phong Lâm lại chọn Dược Viên trước, dựa theo suy nghĩ của người bình thường đều là trước chọn Linh Trùng sau chọn Dược Viên."Gấp gáp chọn dược viên như vậy? Xem ra ngươi đã sớm có mục tiêu rồi.
"Tộc trưởng dừng động tác gấp bản đồ, sau đó lại trải ra trên bàn rồi nhìn Phong Lâm nói."Tộc trưởng đúng là có ánh mắt tinh tường, vãn bối gặp được kỳ ngộ, lấy được rất nhiều hạt giống, dược viên có diện tích quá bé thì không thể trồng hết được, cho nên ta muốn dược viên ở Sơn Nam."Nghe thấy những lời quen tai như thế, Phong Vân như phát mộng, Sơn Nam không phải chính là dược viên mình vừa mới chọn sao? Vậy mà nói ra lý do giống với mình y hệt, có vẻ như hắn cũng không nói thật, từ lúc nào thì chỗ rách nát kia lại được nhiều người tranh giành như thế?Tộc trưởng cũng ngẩn ra, quay đầu nhìn Phong Vân một chút, rồi lại nhìn Phong Lâm, trên mặt lộ ra thần sắc quái dị.
Hai người cùng chọn một chỗ, lão không thể không hoài nghi nơi này có bí mật gì.Lúc này Phong Lâm mới nhìn thấy chỗ mình chọn có một dấu gạch chéo, nhất thời sắc mặt hắn trở nên xanh mét."Làm sao có thể? Chỗ rách nát này cũng có người chọn? Là tên ngu đần nào thế ? "Vừa nhìn thấy vậy, Phong Lâm lập tức la tớn.Bỗng nhiên hắn nhìn về phía Phong Vân, lúc này hắn mới thấy trong phòng còn có người, một người cùng tuổi xuất hiện ở chỗ này, làm sao hắn còn không hiểu đã xảy ra chuyện gì."Là ngươi à ? Thôi xong, Hoả Hành Trùng của ta.

Tộc trưởng, Hoả Hành Trùng của ta có còn không? " Tựa hồ nghĩ tới chuyện gì đó, Sắc mặt Phong Lâm tái mét, vội vàng nhìn về phía tộc trưởng.Rò ràng là hắn đã nghe được, ở chỗ tộc trưởng vẫn còn một con Hoả Hành Trùng trung phẩm, lúc này mới gấp rút chạy đến đây, sợ chậm một bước, không ngờ rằng cuối cùng vẫn chậm một bước.Hắn chỉ đến chậm một chút thôi, kết quả bất luận là dược viên hay là linh trùng mà hắn chọn đều bay mất.Phong Vân cũng cảm thấy xót xa thay hắn, bất quá muốn trách thì trách Phong Vô Nguyệt, nếu không phải bị Phong Vô Nguyệt lôi kéo, hôm nay hắn sẽ tuyệt đối không đến đây."vận khí của ngươi quá nhọ, Hỏa Hành Trùng và dược viên Nam Sơn vừa khéo bị người chọn trước, ngươi chỉ chậm một bước thôi, vẫn nên chọn cái khác đi." Thần sắc tộc trưởng hơi quái dị, nhắc nhở."Ta nhớ ngươi tên là Phong Vân đúng không? Hạt giống của ta rất nhiều, cần một dược viên rất lớn, nhường Sơn Nam cho ta thế nào? Phong Lâm quay đầu nhìn về phía Phong Vân, giọng điệu có chút không khách khí.Phong Vân hơi nhíu mày, bèn nói: "Thật có lỗi, hạt giống của ta cũng rất nhiều, cho nên càng cần dược viên này hơn, chỉ sợ không thể nhường cho ngươi.
”Vừa dứt lời, Phong Vân liền xoay người đi thẳng ra cửa, cũng không muốn hao phí nước bọt.Thật ra hắn không nhất định phải chọn Sơn Nam, dù sao chỉ dùng để che mắt người khác, chọn chỗ nào mà chẵng được.Nếu Phong Lâm nói chuyện dễ nghe một chút, mình cũng không ngại đổi cho hắn, đáng tiếc giọng điệu của hắn không tốt, đã như vậy thì hắn cũng không khách khí làm gì."Ngươi có bao nhiêu hạt giống mà cần dược viên lớn như Sơn Nam?" Tốt nhất là ngươi phải trồng đầy dược viên, đừng có nói mạnh miệng trước mặt tộc trưởng.

”Nhìn thấy bóng lưng Phong Vân rời đi, sắc mặt Phong Lâm càng thêm âm trầm.Chỉ có tộc trưởng vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế, ánh mắt lộ vẻ suy tư....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.