Tu Dưỡng Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Thế Thân

Chương 1:




Mùa đông là mùa thích hợp để uống canh gà nóng hổi.
Lâm Miên nhịn hơn hai tiếng chờ canh gà hầm nấm trên bếp sôi sùng sục nổi lên bọt khí, cậu ngủ một giấc, trời đã tối rồi, canh gà vừa lúc có thể múc ra, bên ngoài tuyết lớn đầy trời, trong phòng lại ấm áp, chỗ nào cũng có mùi thơm, cậu thỏa mãn hít sâu một hơi, lỗ chân lông cũng thoải mái thư giãn.
Vừa mới múc canh gà ra, cậu đã nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, cậu đi chân trần ra ngoài xem, quả nhiên nhìn thấy Tạ Đình đang cởi giày ở huyền quan, người đàn ông mặc áo len lông dê màu nâu nhạt, áo khoác tùy tiện vắt trên tay, mái tóc dày còn dính chút hoa tuyết nhỏ tí xíu. Dường như nhận ra ánh mắt của Lâm Miên, hắn ngước cổ lên, để lộ khuôn mặt thâm tình tuấn lãng.
Bất kể có nhìn bao nhiêu lần, Lâm Miên đều cảm khái khuôn mặt này của Tạ Đình chính là kết quả của tạo hóa bất công, đây cũng là một trong những nguyên nhân cậu cam tâm tình nguyện đi theo Tạ Đình gần hai năm.
Cậu đi tới, làm tròn phận sự của một người vợ nhận lấy áo khoác trên tay Tạ Đình, dùng giọng điệu mềm mại nói:" Bên ngoài có lạnh không, em hầm canh gà, múc cho anh một bát nhé?"
Tạ Đình nói được, giữa hai hàng lông mày mang theo chút mệt mỏi, sau đó đi tới phòng khách ngồi xuống.
Lâm Miên là một tình nhân vô cùng tri kỷ, sợ canh gà nóng làm bỏng Tạ Đình còn lấy một quyển sách nhỏ khẽ phẩy phẩy, cậu cảm thấy làm vài chuyện vụn vặt cũng chẳng phiền toái gì, phục vụ kim chỉ chí cao vô thượng chính là tôn chỉ của cậu
Cậu không ngồi lên ghế salon mà co chân ngồi bên chân Tạ Đình, nhìn Tạ Đình uống canh, còn giương mắt như một chú chó con cầu chủ nhân khích lệ, cậu vừa thưởng thức hầu kết cùng hàm dưới khẽ chuyển động khi nuốt canh của Tạ Đình, vừa nở nụ cười hiền hòa, hỏi:" Uống ngon không?'
Tạ Đình hiển nhiên đã bị vẻ mặt này của cậu lấy lòng, bàn tay vừa bưng bát còn mang theo nhiệt độ áp lên má Lâm Miên, rất hào phóng mà khích lệ :" Rất không tệ."
Lâm Miên ngoài miệng bảo anh thích là tốt rồi, trong lòng lại thầm nói nhỏ, ninh hai giờ hai mươi lăm phút đồng hồ, còn có thể không ngon sao?
Uống canh xong, Lâm Miên đứng dậy vòng tới phía sau Tạ Đình, nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương cho hắn. Dạo gần đây công việc của Tạ Đình bề bộn, thường xuyên nói mình đau đầu, Lâm Miên liền chạy tới tiệm mát xa học vài chiêu, tuy rằng tay nghề còn non nhưng với Tạ Đình như vậy là đủ rồi.
Phí học mát xa là ba ngàn năm, nên bảo Tạ Đình mua cho cậu thứ gì thì được nhỉ?
Cậu còn đang suy nghĩ vẩn vơ xem nên chọn giá trị hay chọn bề ngoài thì đã nghe thấy Tạ Đình nói:" Tối mai Lý Viên về nước."
Động tác trên tay Lâm Miên hơi dừng lại, à lên một tiếng.
Tạ Đình dường như đã phát hiện cậu đang thất thần, nghiêng đầu nhìn biểu tình của Lâm Miên, thấy đôi mắt có mấy phần giống Lý Viên của cậu hơi rũ xuống, tựa như chua chó con không được ăn xương, cười như không cười nói:" Không muốn anh đi gặp y?"
"Không phải." Lâm Miên lắc đầu, cậu biết Tạ Đình muốn nhìn thấy vẻ mặt gì của cậu, cố ý nháy mắt, hơi rưng rưng nở nụ cười uất ức :" Anh đi đi, em ở nhà chờ anh."
Tạ Đình mặc dù có chút lãnh đạm, mấy năm nay Lâm Miên đã thăm dò được tính tình chả hắn, thật ra người này chính là mạnh miệng nhẹ dạ, chỉ cần cậu lộ ra vẻ mặt cầu xin tha thứ, Tạ Đình nhất định sẽ mềm lòng, cho dù cậu chỉ là một thế thân có dung mạo giống Lý Viên, Tạ Đình cũng chưa từng bạc đãi cậu.
Quả nhiên, Tạ Đình nghe thấy vậy, vỗ vỗ đùi mình, Lâm Miên lập tức vòng qua ngồi lên đùi hắn, không nói một lời chờ Tạ Đình mở miệng, biểu tình vừa vô tội vừa đáng thương.
"Nếu em không vui có thể nói thằng."
Lâm Miên lắc đầu:" Em không có gì không vui cả."
Cậu thật sự không buồn, chỉ là đang suy nghĩ chính chủ đã trở lại, hàng nhái cậu đây có thể được trả bao nhiêu, ít nhất Tạ Đình cũng phải hào phóng cho cậu một một khoản phí chia tay chứ nhỉ.
Tạ Đình nhiều của, hai mươi sáu tuổi đã là giám đốc của hai công ty cổ phần lớn, muốn lên giường với hắn, tối thiểu cũng phải có cái mặt đẹp, huống hồ mình đã theo hắn hai năm, phòng ở, nhà, xe cái gì cũng không thiếu, nếu cậu giả bộ đáng thương hơn chút nữa, có lẽ Tạ Đình cũng sẽ mềm lòng, còn có thể cho cậu nhiều hơn.
Nghĩ đến đây, biểu tình khó chịu chả Lâm Miên suýt chút nữa không duy trì nổi mà cười ra tiếng, cậu vội vã vùi đầu vào gáy Tạ Đình, ngửi hương nước hoa nhàn nhạt trên người hắn, che dấu sung sướng của bản thân.
Tạ Đình lại cho rằng cậu thật sự khó chịu, hai năm qua, với tư cách là một tình nhân một chút tật xấu cũng không có, trên giường đủ khéo léo, dưới giường càng cẩn thận tỉ mỉ, chưa bao giờ nóng nảy ồn ào với hắn, tay nghề nấu ăn còn rất tuyệt, mà vừa ý hắn nhất vẫn là gương mặt xinh đẹp của cậu, tất nhiên hắn cũng dung túng cho Lâm Miên mấy phần.
Hắn xoa xoa gáy Lâm Miên, thân mật hôn lên mặt cậu, giọng điệu từ xưa đến nay vẫn luôn lạnh lẽo có mấy phần mềm mại khó phát hiện :" Mỗi tháng tôi thêm 50 ngàn vào thẻ của em, thích gì thì tự mua nhé."
Lâm Miên lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng đến dị thường, chỉ mím môi thuần thục lộ ra một nụ cười cong cong, đây là cậu nhìn bức ảnh của Lý Viên rồi bắt chước, khi cậu cười như vậy nhìn giống Lý Viên nhất, Tạ Đình yêu thích vô cùng, cậu mừng thầm nhẹ mổ lên môi Tạ Đình một cái.
Tạ Đình bị cậu câu dẫn trong lòng ngứa ngáy, nhưng Lâm Miên đã đạt được mục đích của mình, rên lên một tiếng như chú cún con được ăn xương lộc cộc chạy vào phòng bếp uống canh.
Tạ Đình nhìn bóng lưng gầy gò của cậu, càng ngày càng vừa lòng đẹp ý, hắn nghĩ, thế cũng rất tốt, hắn nghĩ hắn và Lâm Miên có thể tiếp tục sống cùng nhau như vậy.
Nhưng người mà ngài Tạ nghĩ cậu sẽ luôn một lòng một dạ với mình thậm chí sẽ vì hắn mà ăn dấm hiện giờ đang ngồi trong nhà bếp, sự thận trọng trên mặt bị tràng cười toàn răng với lợi thay thế, nếu không phải Tạ Đình vẫn còn đang ở phòng khách, Lâm Miên e rằng cậu sẽ không kiềm chế được mà mừng rỡ cười to lên.
Trong lòng cậu cảm ơn Lý Viên 180 lần, sau đó lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho thám tử tư. Tạ Đình đối với cậu tốt như vậy, là một thế thân hợp lệ, cậu phải cho Tạ Đình một niềm vui bất ngờ, để báo đáp tiền tài của hắn.
Trong lòng cậu đã lên kế hoạch sẵn sàng, chỉ cần Tạ Đình đề nghị kết thúc quan hệ bao dưỡng với cậu, cậu sẽ diễn một tiết mục khiến người phải rơi lệ, khóc lóc kể lể với Tạ Đình, bày tỏ tấm lòng, sau đó lấy tiền phủi mông bỏ đi, càng nghĩ càng vui vẻ, canh gà trong miệng cũng ngon hơn nhiều.
Ngày hôm sau, thám tử tư gửi tấm ảnh ở sân bay đến điện thoại của Lâm Miên, lúc đó cạu đng ở ngân hàng giải quyết công việc, vừa mở bức hình ra nhìn đã thấy Tạ Đình và Lý Viên cùng nhau sóng vai bước đi, trong mắt hắn mang ý cười nhàn nhạt, Lâm Miên chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi lại dời tâm nhìn đến trên người Lý Viên.
Thật ra dung mạo của cậu và Lý Viên phải giống nhau đến năm phần mười, cậu so với Lý Viên thì thanh tú hơn một chút, cũng không cao được như y, cậu mải suy nghĩ áo gió quần bò mà y đang mặc khoác lên người mình sẽ thành cái dạng gì, ngay cả lời giám đốc ngân hàng nói cũng không thèm để ý.
Thời gian không còn nhiều, cậu sợ kế hoạch không kịp, vội vã nói với giám đốc lần sau bàn bạc tiếp, sau đó lái xe đến gần trung tâm thương mại.
Trên người Lý Viên đều mặc hàng cao cấp, ở cửa hàng hạng hai này tất nhiên không mua được quần áo giống trăm phần trăm, nhưng chỉ làm thế thân thôi mà, yêu cầu của Lâm Miên đối với bản thân cũng không cao nhue vậy, tiện tay lấy vài món không khác lắm mặc lên người mình, thoạt nhìn có mấy phần tương tự.
Cậu không cần nhân viên cửa hàng đóng gói, trực tiếp mặc đi, vòng tới siêu thị dưới lòng đất mua một cái va li nhìn qua rất giống, chọn qua chọn lại, cuối cùng vẫn mua một cái khá đắt tiền, dù sao thì rất nhanh thôi cậu có thể sẽ bị đuổi ra khỏi cửa, đến lúc đó cái vali này cũng được phát huy tác dụng.
Làm xong tất cả những thứ này, Lâm Miên còn tranh thủ đi xem một bộ phim, không nhanh không chậm trở về căn hộ mà Tạ Đình dùng để kim ốc tàng kiều.
Tầng hai căn hộ đã sáng đèn, nói cho cậu biết Tạ Đình đã về nhà.
Cậu ngược lại có chút kinh ngạc. Tạ Đình vậy mà lại không ở cùng Lý Viên, về sớm như vậy,  cái này thật sự không nằm trong dự tính của cậu, cậu tiện tay cào cào tóc, kéo vali nhấn chuông cửa.
Tạ Đình vừa tắm xong, nghe thấy chuông cửa, liếc mắt nhìn camera chống trộm có chút hoảng hốt, sau khi định thần lại, nhíu nhíu lông mày.
Hắn xuống lầu mở cửa, còn chưa kịp nói gì đã bị đối phương nhào vào lòng, gương mặt bị gió đông thổi đến đỏ bừng của Lâm Miên phóng to trước mặt hắn, âm thanh mang theo oán giận, giống như thật sự mệt mỏi sau một chuyến đi dài:" Thân ái, em về rồi đây, ngồi máy bay mười mấy tiếng, mệt quá đi."
Tạ Đình duy trì khoảng cách giữa hai người, kinh ngạc nhìn cậu hóa trang giống y hệt Lý Viên hôm nay, đến cả vali cũng giống, nhất thời không biết nên giận hay cười:" Em làm gì vậy?"
Lâm Miên như động vật không xương dựa vào người hắn, dùng kĩ năng diễn xuất cả đời cố làm cho khóe mắt ướt nhẹp:" Hai năm không gặp, rất nhớ anh."
Lý Viên ra nước ngoài thật sự đã được hai năm.
Tạ Đình dở khóc dở cười:" Em không cần làm như vậy... "
"Anh không nhớ em sao?" Cho dù không cần người đối diễn, Lâm Miên cũng tự mình chuẩn bị lời thoại:" Khi còn ở Paris, mỗi ngày em đều nhớ anh, hận không thể bay về gặp anh, vậy mà anh lại lạnh nhạt."
Tạ Đình bị tố cáo nheo mắt:" Vậy sao, em nhớ  gì của tôi?"
Lâm Miên theo sở trường ôm lấy cổ hắn, cả người dán lên, ghé vào bên tai hắn nhẹ giọng thổi khí:" Nhớ anh... XXX em."
Cậu vừa dứt lời liền bị Tạ Đình bế ngang người lên, Lâm Miên bất đắc dĩ đành ôm lấy hắn, cậu bị Tạ Đình trực tiếp lôi lên phòng ngủ, ném lên giường, làm cậu thất điên bát đảo.
Tạ Đình đè người lên, ánh mắt hung ác:" Sau này đừng làm thế nữa."
Lâm Miên bị hắn dọa đến rụt cổ lại, vẫn đánh bạo nói:" Em nghĩ anh sẽ thích."
Tạ Đình mạnh mẽ hôn môi cậu, hàm hồ nói:" Em không phải y."
Lâm Miên kiềm chế kích động phát ra lời thô tục, Tạ Đình, con mẹ anh, tôi mà là Lý Viên tôi còn cần phải mất công quan tâm chăm sóc anh à? Thế nhưng trên mặt vẫn là dáng vẻ của một bé ngoan, vừa chịu đựng nụ hôn thô bạo của Tạ Đình, vừa ướt át nói:" Sau này sẽ không thế nữa, nhưng hôm nay em đã nhìn thấy Lý tiên sinh, thật đẹp trai!"
Chân dài eo nhỏ, mặc quần áo nhất định sẽ rát dễ nhìn.
Cậu khen Lý Viên chắc cũng không sai đâu nhỉ, ai ngờ Tạ Đình lại âm thầm chăm chú nhìn cậu hồi lâu, lâu đến mức Lâm Miên tưởng mình lại nói sai cái gì, vô tội nháy mắt, đảm bảo sau này sẽ không làm ra chuyện như vậy nữa.
Cậu là một kẻ thế thân giả mạo, đối xử với kim chủ như Tạ Đình không được một trăm thì cũng phải chín mươi điểm, nỗi khổ tâm lại không được Tạ Đình thông cảm, oan ức muốn chết rồi.
Xem ra ngày cậu cuốn gói ra đã đi ngày càng gần, Lâm Miên rên hừ hừ tiếp nhận va chạm của Tạ Đình, tâm tư bị đánh bay, không cho phép cậu phân tâm suy nghĩ những chuyện khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.