*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ta tên là Thích Diệc Thịnh, năm nay mười tuổi, hôm nay là một ngày vui vẻ, nhưng mà ta không vui.
Bởi vì hôm nay là ngày thành thân của Nguyệt Kiến tỷ tỷ và Huyền Vũ thúc thúc, nhưng nghe nói lúc trước Huyền Vũ thúc thúc làm Nguyệt Kiến tỷ tỷ không vui, vì thế phải theo đuổi nàng ba năm, mới rốt cục khiến nàng gật đầu đáp ứng, vừa nghe vậy, đúng là chuyện tình tốt a!
Nhưng mà ta cũng không vui vẻ, không phải bởi vì Huyền Vũ thúc thúc đoạt đi Nguyệt Kiến tỷ tỷ người mà ta và muội muội yêu quý, tuy đây cũng là một phần nguyên nhân, nhưng nguyên nhân lớn nhất vẫn là mẫu thân, đều do người!
Ba năm trước đây, khi người và phụ thân thành thân nói cái gì mà muốn tổ chức hôn lễ kết hợp giữa Trung Quốc và Phương Tây, có trời mới biết Trung Quốc và Phương Tây kết hợp a! Quên đi, từ lúc tiến vào căn phòng của Tử Di di mỗ, người liền luôn nói như vậy, nói làm cho mọi người nghe không hiểu, nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ.
Khẳng định là bởi vì người lần đầu tiến vào căn phòng xinh đẹp như vậy, nhớ lúc trước a Hành cũng thích học mẫu thân nói lung tung, đều là bởi vì bọn họ không có kiến thức, như mình và phụ thân đâu có như vậy!
Bất quá đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là cái Trung Quốc và Phương Tây kết hợp kia còn liên quan tới mình và a Hành, trang điểm cho bọn họ giống như bông hoa, kỳ thật cái gọi là hóa trang chỉ là dán một khỏa tròn màu đỏ ở giữa trán thôi, sau khi dán xong, mình còn chưa soi gương, mẫu thân đã cười nghiêng ngã không dậy nổi, mẫu thân tuyệt đối là cố ý, đúng là đáng ghét mà! Cố tình đứa ngốc a Hành kia lúc soi gương còn làm cái bộ nhìn thấy xinh đẹp, thật sự là tức chết hắn!
Lúc sau mẫu thân cho bọn họ một bộ quần áo kỳ quái, gọi là “Tây trang”, cổ đeo một cái cà- vạt nhỏ, hắn thừa nhận bộ dạng này có điểm tuấn, nhưng chủ yếu là do diện mạo của hắn, chứ không phải do quần áo mẫu thân cho.
Về phần a Hành…….
“Ca ca, huynh phát ngốc cái gì a, sao còn không thấy quần áo đi? Thực chậm!” Một tiểu nha đầu mặc bộ váy công chúa màu trắng, hai tay nắm nhẹ làn váy đung đưa trước mặt nam hài, giơ lên rồi lại hạ xuống, tới tới lui lui, không thấy phiền chút nào.
Kỳ thật lần nào mặc thành thế này tiểu nha đầu đều có động tác như vậy, cánh tay nhỏ bé trắng noãn lúc ẩn lúc hiện, thế này coi như còn được, mẫu thân kia mới là dọa người, bả vai và cánh tay đều lộ ra ngoài, cố tình phụ thân còn một lòng một dạ nhìn, chờ tới khi mẫu thân nói mặc như vậy ra ngoài, mặt phụ thân lúc đó mới thật khó coi, cuối cùng phải thỏa hiệp một hồi, mẫu thân đeo thêm một cái khăn mỏng, đem bả vai và cánh tay đều che lại.
Nhưng điều này chứng tỏ một chuyện, phụ thân hắn sợ mẫu thân, trước kia không rõ, sau này lại càng bộc lộ hơn, mẫu thân muốn cái gì hắn đều tìm đưa trước mặt nàng, thậm chí còn nguyện ý xuống bếp nấu cơm, đến bây giờ hắn cũng nghĩ không ra mẫu thân cho phụ thân loại mê dược gì!
Sau hắn hỏi qua Chu Tước bá, mới biết được phụ thân trước kia cũng giống như Huyền Vũ thúc thúc vậy, làm mẫu thân mất hứng, hiện tại sợ mẫu thân rời đi nên càng ngày càng đối tốt với nàng, ai……..
Nhớ lúc trước khi mẫu thân thành thân Chu Tước bá, di di, ngay cả Nguyệt Kiến tỷ tỷ đều cảm thấy phiền toái, phí tâm tư. Nhưng mẫu thân nói cái gì mà hôn lễ cả đời chỉ có một lần, nhất định phải oanh oanh liệt liệt! Cũng không biết là do mẫu thân thuyết phục bọn họ hay chính di di các nàng có suy nghĩ như vậy, sau đó mấy hôn lễ khác, di di cùng Vũ Văn thúc thúc, Chu Tước bá cùng Thương Lan thúc thúc đều là như vậy, Trung Quốc và Phương Tây kết hợp!
Đáng thương hắn và a Hành, không đúng, chỉ có hắn, a Hành ngốc kia thì rất thích thú, đáng thương hắn lần nào cũng mặc thành như vậy, còn điểm đỏ xấu xí trên trán nữa chứ, một đời anh danh của hắn a, liền bị hủy vì cái điểm kia, còn không phải vì mẫu thân tìm người vẽ tranh, nói gì mà phải lưu lại thời khắc tốt đẹp, sao mà tốt đẹp đây? Thật là rất đáng giận!
Còn nhớ lúc diễn ra hôn lễ, là ngoại công dắt mẫu thân vào, mình cùng a Hành như đứa ngốc đi ở phía sau rải hoa, nhìn qua giống như tiểu cô nương, a Hành cười đến vui vẻ, còn hắn lại xấu hổ đến nỗi hận không thể tìm cái động mà chui vào. Hắn thật sự không thích, sau đó thái gia gia đứng ở trên đài đọc một đoạn dài, còn hỏi mẫu thân và phụ thân có nguyện ý hay không, thật khờ, nghe nói đoạn văn kia là tự mẫu thân viết ra, vậy càng choáng váng!
Như vậy, sao có người không thích chứ, cho dù không thích, còn có thể làm gì sao! Mẫu thân suốt ngày thích làm mấy việc dư thừa này!
Bất quá có một điểm tốt, người làm bánh điểm tâm cho phụ thân rất ngon, ngọt, mềm nhũn, nghĩ đến làm cho hắn chảy nước miếng, bất quá cũng không biết vì sao vẫn kém hơn bát trân chúc ngọt ngào mà Quân phụ thân làm.
Nhớ tới Quân phụ thân, mình và a Hành từ lần đó cũng chưa gặp lại lần nào, cũng không biết hắn thế nào, hồi còn nhỏ hắn đối xử với bọn họ rất tốt, tuy không cùng huyết thống, nhưng phụ thân đối với bọn họ cũng tốt lắm!
“Ca ca, huynh nghĩ cái gì thế?” Tiểu nha đầu kề sát khuôn mặt phấn nộn vào mặt nam hài, cái điểm đỏ trên trán kia nhìn hết sức tiên diễm.
Thích Diệc Thịnh nhìn thấy lại một trận buồn khổ, khoảnh khắc cúi đầu, nam hài đột nhiên liếc thấy một thân ảnh quen thuộc ngoài cửa sổ, liền vội vàng chạy ra ngoài.
Chắc không nhìn lầm, bộ dáng kia rõ ràng là Quân phụ thân đã rời đi thật lâu, hắn sao lại xuất hiện ở đây!
“Ca ca, làm sao vậy?” Tiểu nha đầu cũng đuổi tới.
“Ta nhìn thấy…….” Nam hài tìm tìm chung quanh, nhưng ngay cả một tia bóng người cũng không thấy, sau đó thấy cha mẹ mình nhặt một cái hộp làm tử gỗ tử đàn từ dưới đất lên, mở ra thì chính là một đôi ngọc bội long phượng.
“Hắn đến đây sao?” Thích Vô Thương nhẹ giọng hỏi.
“Ân……” Tiết Mật gật gật đầu, đậy hòm lại, “Hẳn là vì Nguyệt Kiến……”
Nói xong nữ tử quay đầu nhìn Thích Diệc Thịnh đứng ở một bên, chút cảm khái trên mặt lúc trước giờ biến thành ác ý, “Thịnh nhi, sao còn không thay quần áo? Nhanh đi, đổi xong nương họa cho con bức tranh thật xinh đẹp, lần này nhớ đánh má hồng lên mặt nha!”
“Không cần!” Đối lập với vẻ mặt hoảng sợ của nam hài, nữ hài lại tràn đầy chờ mong.
“Mật nhi, chỉ cần tương đối là được…….”
“Ân, yên tâm, Thịnh nhi, mau tới đây!”
“Con không cần!”
“Mẫu thân, trước họa cho con đi!”
Chờ giày vò đứa con của mình xong, Tiết Mật cảm thấy mỹ mãn nở nụ cười, lập tức nhìn về phía Thích Vô Thương, “Nguyệt Kiến thành thân, Cảnh Trung Lưu……. Hắn không đến xem?” Cho dù đến bây giờ Tiết Mật cũng không rõ tâm tình của nam tử kia, ai.
“Ân, hắn nhờ Thương Lan truyền lời, cả đời này sẽ sống trong Lung Nguyệt cốc, ở lại Tu Chân Giới.” Thích Vô Thương hồi đáp.
“Hắn đối với Nguyệt Kiến…….” Tiết Mật phân vân không biết có nên hỏi không.
“Ân, còn không có buông.” Thích Vô Thương thở dài.
“Phải không?” Tiết Mật không nói gì, “Giờ lành sắp tới, chúng ta vẫn nên nhanh đi qua, Thịnh nhi, con còn phụng phịu bao lâu a? Cùng lắm tí trở về nương họa cho con bức tranh thật đẹp!”
“Hừ!” Nam hài đi lẹp xẹp tới, nắm chặt tay Thích Vô Thương, tiểu cô nương bên kia cũng nắm tay Tiết Mật, bốn người cứ như vậy đi ra ngoài, từ xa nhìn lại, giống như một bức tranh ấm áp, thời khắc như dừng lại tại hình ảnh hạnh phúc này.