Truyền Thuyết Yêu Nghiệt

Chương 87: Cứ yêu đi




“Đạo trưởng xin dừng bước, Thiên Quân có lệnh, từ nay về sau không cho phép đạo trưởng bước qua Nam Thiên môn một bước!” Thị vệ mặc giáp mang thương dài ở Nam Thiên Môn nghiêm túc chặn lão đạo tóc trắng đang bước phăng phăng. Mặc dù lịch sự, nhưng hành động lại cực kì dứt khoát, không hề có vẻ yếu mềm.
“Không liên quan . . . . . .” Người tóc trắng bất giác nhíu mày, thuận tay gõ phất trần trên đầu người ta. Ặc, chính xác là gõ vào mũ an toàn của người ta: “Nếu bần đạo thật sự muốn đi vào, thì hai người các cậu có đem thêm con cháu muôn đời cùng tiến lên cũng không ngăn lại được.”
Vệ binh vẫn nghiêm túc như tượng sắt: “Xin đạo trưởng tự trọng. Thiên Quân đã có lệnh, nếu đạo chủ cứ quyết xông vào, thì sau đó thuế má của tam giới tăng thêm mười lần.”
Lão đạo tóc trắng: =.=
Anh biết rõ người này bây giờ đã nói là làm, đã nói ra thế rồi thì cũng không dám xông vào nữa. Lão đạo áo trắng bên cạnh nhìn anh với vẻ ranh mãnh: “Thế nào? Giờ thì ngay cả cửa cũng không cho cậu vào rồi.”
Lão đạo tóc trắng sờ sờ mũi: “Đạo hữu ông hiểu lầm ý của cô ấy rồi.”
“Hả?”
“Cô ấy không cho ta bước vào Nam Thiên môn một bước, đó là khuyến khích bần đạo leo tường.”
Lão đạo áo trắng: “. . . . . .”
Tại Dao Trì, Thiên Quân trên danh nghĩa hiện tại của tam giới đang cầm một ít thức ăn cho cá ăn. Lan Y đứng lặng yên bên cô. Mắt cô vẫn không nhìn thấy gì cả. Thật ra thì với tu vi hiện nay của cô, muốn chữa trị cũng không khó lắm. Nhưng không thấy gì đôi khi lại làm cho người ta an tĩnh hơn. Anh còn nhớ rõ cô đã từng nói: mắt mù, tâm lại có thể sáng hơn một chút.
“Xem ra lời của bổn quân chẳng có giá trị gì với đạo trưởng Thanh Dương Tử. Anh nghĩ là bổn quân nói không giữ lời sao.” Cô quay về phía ao nghe tiếng cá quẫy nước, hướng về phía những con cá đang giành nhau thức ăn. Tiếng của chúng cũng không quá lớn, nhưng lại có một loại khí thế khiếp người.
Bất quá người tóc trắng lại chẳng có cảm giác gì: “Bạn hữu, bần đạo sai rồi.”
“Hả?” Cô kéo dài thanh âm: “Đạo trưởng sai cái gì?”
“Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Bần đạo còn chưa tề gia đã nghĩ đến chuyện bình thiên hạ, đúng là sai lầm rồi.”
“Cho nên giờ không cần quan tâm chúng sinh của thiên hạ này nữa à?”
“Chúng sinh thì luôn có, mà bạn hữu chỉ có một.” Giọng nói của anh mang theo sự cô đơn. Bóng áo trắng đứng thẳng bên dao trì đẹp như một đóa hoa sen. Tóc bạc tung bay mang theo sự tang thương đau lòng: “Huống chi. . . . . . chúng sinh này nếu không có Mi Sênh cũng sẽ không tiêu vong. Mi Sênh ngộ đạo cả đời, mà lại không hiểu ra chuyện hồng trần thăng trầm, sinh tử tuần hoàn.”
“Không tệ, đúng là lời lời khẩn thiết, ” Thiên Quân vỗ nhẹ lên áo bào vàng, phủi nốt thức ăn cá trên tay. Người tóc trắng nghe vậy vui mừng cất giọng: “Tốt quá, vậy nàng cho bần đạo thêm một cơ hội đi.”
Thiên Quân mỉm cười: “Chỉ tiếc là lúc anh bịa đặt dối trá thì chẳng có nửa chữ khẩn thiết. Viên Tụ Nguyên Đan cứu sống Lệ Vô Quyết kia là từ đâu?”
Người tóc trắng chột dạ, nói nhỏ xíu: “Nói ra nàng sẽ tức giận. . . . . .”
Thất Diệp rửa bàn tay dính mồi. Lan Y vội vàng cầm khăn lụa lau khô tay giúp cô. Cô xoay người rời đi, chỉ lạnh lùng vứt lại một câu: “Mặc dù từ bi và nhẫn nại là phong cách của anh, đáng tiếc là lại thiếu mất sự quyết đoán của đàn ông.”
Anh không đuổi theo nữa. Kịch bản đi đến tập này mới phát hiện lòng đã nguội lạnh. Sự thê lương không thể nào vãn hồi. Chuyện cũ đã thành tro tàn, ngay cả đau cũng không cần đến. Chỉ còn lại một chút phế tích, không thể gây dựng lại nữa.
Thất Diệp đi thẳng qua Dao Trì, mùi hương thơm ngát dần dần tản đi. Một lão đạo áo trắng đứng trước mặt cô, ánh mắt cũng có vẻ thương cảm. Dường như là qua vô số năm tháng, nhìn thấu hết mọi buồn vui: “Đâm dao vào lòng người khác, lại lưu lại vết thương trong lòng mình, cần gì phải vậy? Không phải sẽ rất cô đơn sao?”
Nhưng Thất Dạ Thiên Quân chỉ cười lạnh: “Đạo Đức Chân Quân ở Cửu Trọng Thiên vài ngàn năm, sao lại tới hỏi tôi có cô đơn không?”
Ý thương hại trong mắt lão đạo áo trắng lại càng sâu sắc hơn: “Bởi vì trong lòng tôi có yêu, có mong nhớ, còn cô?”
Sau đó Thiên Quân không nói gì.
“Mộng Cơ, có một số việc đã qua thì cho nó qua đi. Tha thứ, không phải là tha thứ thương tổn. Nếu như thiên hạ này đã không còn có người có thể làm cho Thất Dạ Thiên Quân hạnh phúc, ” Có lẽ nhiều … năm tháng sau này, chỉ có một mình một người sống ở Cửu Trọng Thiên mới là thanh tĩnh nhất : “Cho cậu ấy thêm một cơ hội, cứ yêu đi, giống như chưa từng bị tổn thương.”
Không lâu sau khi Thất Dạ Thiên Quân thống nhất tam giới, kết giới của lò Phần Thiên ở Vô Hận Thiên vỡ nát, thiên viêm rỉ ra ngoài, tuyết trì bị hòa tan, thiên thủy tràn ra, khắp tam giới đều là hồng tai (nạn lụt).
Lúc này Thất Diệp mới nhớ tới lúc cứu Lan Y chỉ lo mở kết giới ra, lại quên sửa lại. Mạc Hồ đề nghị tập hợp mọi người cùng làm phép để tu bổ, Lệ Vô Quyết lo lắng: “Thiên viêm dù sao cũng là lửa thiêu trụi tội nghiệt của tam giới. Chỉ sợ là dù có thân thể của thượng thần cũng không chống lại được lửa này trong chốc lát.” Cũng có người hiến kế: “Việc cấp bách, tốt nhất là đào thông tuyết trì với Thiên Hà, tạm thời dẫn nước tuyết trì vào Thiên Hà.”
Cái này tất cả mọi người đều lắc đầu: “Một khi tuyết trì cạn khô, thiên viêm nhất định sẽ phá ra, hậu quả không thể chịu được.”
Bàn bạc một hồi vẫn không có kết quả. Ánh mắt chúng thần đều nhìn về phía Thất Diệp. Cô im lặng thật lâu, đột nhiên nói: “Bổn quân nhớ là rất nhiều năm trước, kết giới của Vô Hận Thiên cũng từng bị tổn hại, lúc ấy Thiên giới đã tế máu một vị thượng thần?”
Chúng thần đều lui về sau. Huyết tế ở tuyết trì không phải là trò đùa. Cho dù là có bao nhiêu năm tu vi cũng sẽ hồn bay phách tán. Lệ Vô Quyết cất giọng trầm trầm: “Huyết tế tất nhiên cần có thân thể của thượng thần. Nhưng bây giờ thượng thần của thiên giới còn lại quá ít, địa vị cũng cao.” Thất Diệp muốn lên tiếng, anh lại không khách sáo ngắt lời: “Đừng có nói là để nàng tự đi, nàng bây giờ là cửu ngũ chí tôn của tam giới, làm sao mạo hiểm như thế được.”
Thất Diệp không đối chọi gay gắt với anh, cô chỉ vừa mở miệng, liền có khí thế lạnh thấu xương: “Ái khanh, ít nhất khanh cũng phải có chút lòng tin với Thiên Quân của mình chứ.”
Lời vừa nói ra, chính cô cũng cười thầm trong lòng. Thực sự là dây dưa quá lâu với Thanh Dương Tử, ngay cả giọng nói cũng giống anh mất rồi. Chúng thần vội vàng quỳ trên mặt đất, cả đại điện chỉ nghe thấy một tiếng: “Bệ hạ không thể, không thể, ngài là thân thể ngàn vàng, không thể mạo hiểm như thế được. . . . . .”
Cô không cho bọn họ bình thân. Khi đó cô cứ kiêu ngạo lạnh lùng vô cùng: “Yên tâm đi, nếu bổn quân tiếp nhận trời đất này, tất nhiên có năng lực giữ được nó an bình!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.