Truyền Thuyết Phù Thủy

Chương 4:




Ký lai chi, tắc an chi, cả ngày cứ âu sầu không phải là cách hay. Lại nói cái gã đàn ông Văn Nặc Thánh kia căn bản không biết gì hết, mình cứ lo lắng làm gì? Không phải tự tìm phiền não à? Lúc này cho chỗ ăn chỗ ở không phải rất tốt sao? Bất quá… Văn Nặc Thánh cứu giúp hai cha con y khi họ gặp khó khăn thật sự chỉ là xuất phát từ lòng tốt ư? Thật khiến cho người ta nghi ngờ……rốt cục anh ta đang rắp tâm mưu tính chuyện gì? [ Tác giả: Đã theo người ta về nhà, giờ mới chịu nghĩ đến người ta có rắp tâm, tâm đề phòng của cậu không khỏi quá trì độn đi]
Hừm, đã một tuần nhưng cậu ta vẫn rất đề phòng mình. Văn Nặc Thánh nghiền ngẫm ngắm nhìn Thiên Thược Nghị đang thản nhiên gặm bánh mì nướng trước mặt mình.
Sau bữa sáng, Thiên Thược Nghị xách ba lô đến trường, trước khi ra khỏi cổng thì không quên dặn dò con trai mình: “Tiểu Tình Nhi, con còn nhớ ba đã dặn con thế nào không?”
“Dạ nhớ, Tiểu Tình Nhi sẽ ngoan ngoãn nghe lời!” Ba bắt bé không được chơi thân với cái chú mang hai cha con về nhà, không được để lộ bí mật của tộc với chú; còn có, mặc kệ xảy ra chuyện gì đều không được đem bí mật của ba tiết lộ cho bất kỳ ai. Những gì ‘không thể’ bé đều cố gắng ghi tạc vào trong đầu, nếu không thì ba sẽ mang bé vứt vào trường mầm non, bé không thèm đến cái chỗ chán muốn chết đó đâu.
“Nhất định phải nhớ rõ đấy.” Đứa con vừa đến trường được có một tuần vì hay gây sự mà bị cưỡng chế nghỉ học này khiến cho Thiên Thược Nghị rất lo lắng. Không phải là lo con mình không ai trông nom, người hầu trong nhà Văn Nặc Thánh quá nhiều, huống hồ trong biệt thự còn có một cái hoa viên có thể để cho Tiểu Tình Nhi tự do chơi đùa. Điều mà y lo lắng là Tiểu Tình Nhi sẽ bị dụ nói ra bí mật của y, như vậy mặt mũi của y biết để đâu bây giờ? Nếu như vậy y thà đập đầu vào tường chết cho rồi. Tiểu tổ tông của ba ơi, trăm ngàn lần đừng để lộ ra nhé!
Quay đầu lại liếc nhìn biệt thự phía sau, Thiên Thược Nghị chỉ có thể tự an ủi mình dù sao trước khi cha mẹ trở về không có chỗ nào để đi, tạm thời ở đây cũng tốt. Suy nghĩ thông, Thiên Thược Nghị mới thoải mái đi đến trường.
“Tiểu Tình Nhi hôm nay không đến trường mầm non à?” Văn Nặc Thánh đi đến gần Thiên Nhĩ Tình.
“Ba…… Không, anh bảo con hôm nay không cần đến trường, chú không đi làm ạ?”
“Chú quên đồ nên về lấy.” Văn Nặc Thánh mỉm cười. “Tiểu Tình Nhi có muốn đến công ty của chú chơi không?”
“Dạ muốn!” Không biết công ty chơi có vui không? Ba nói không nên đến gần chú nhưng mà chú tự đến gần bé thì đâu tính là bé nuốt lời được.

Vừa đến công ty, Văn Nặc Thánh đã ra lệnh cho thư ký đi mua kem về để chuẩn bị.
Thiên Nhĩ Tình ngồi trên ghế da, vừa đá chân vừa ăn kem.
“Tiểu Tình Nhi, kem ngon không?” Văn Nặc Thánh cười giảo hoạt.
“Dạ, ngon!” Thiên Nhĩ Tình vừa chăm chú ăn kem vừa dáp, bé biết ngay là chỉ cần ở chung với chú này thì sẽ không lo không có kem ăn. Vì vậy ngày đó trong công viên ba liều chết không chịu để cho chú này giúp, bé liền tự ý chạy theo chú, hại ba không thể không đi theo, thế là bất đắc dĩ phải dọn vào ở chung trong căn nhà xa hoa của chú. Phải nói trước nha, đây không phải là lỗi của bé, bé chẳng qua chỉ muốn có kem ăn thôi mà.
“Chú có thể hỏi Tiểu Tình Nhi vài chuyện không?”
“Dạ được.” Thiên Nhĩ Tình mải tập trung vào ly kem hoàn toàn không biết mình đã nhảy vào bẫy của Văn Nặc Thánh.
“Thiên Thược Nghị là ba của Tiểu Tình Nhi chứ không phải là anh đúng không?”
“Vâng!” Thiên Nhĩ Tình không suy nghĩ liền đáp. Ba chẳng qua không cho bé ở trước mặt người ngoài gọi ba là ba, bé chỉ trả lời thôi, vậy không phạm quy.
“Tiểu Tình Nhi có nhớ mẹ không?”
“Không nhớ!” Nghiêm túc trả lời, Thiên Nhĩ Tình khó hiểu hỏi lại:“Mẹ là cái gì?”
Văn Nặc Thánh kinh ngạc, làm gì có đứa bé nào lại không biết mẹ là gì? Dù cho từ khi sinh ra không có mẹ thì những đứa bé tầm này thường sẽ hỏi ‘Mẹ đang ở đâu?’‘Vì sao mẹ lại bỏ con?’ mấy câu như vậy mới đúng.
“Tiểu Tình Nhi không biết mẹ là gì à?” Văn Nặc Thánh khó tin nhìn bé. Thiên Nhĩ Tình chớp chớp đôi mắt to tròn thành thật gật đầu. “Mẹ chính là……” Văn Nặc Thánh dừng lại một chút.“Chính là người sinh ra Tiểu Tình Nhi.”
“A, thì ra là như vậy.”
“Tiểu Tình Nhi biết mẹ là gì rồi, vậy ba của Tiểu Tình Nhi có bao giờ nói cho con biết mẹ con ở đâu không?”
“Không ạ!”
“Tiểu Tình Nhi không hỏi ba của con à?”
“Tại sao lại phải hỏi ba ạ?”
“Tiểu Tình Nhi không muốn biết mẹ đang ở đâu sao?”
“Có ba ở bên cạnh Tiểu Tình Nhi rồi mà.”
“Có ba thì có ba chứ Tiểu Tình Nhi không muốn có mẹ à?”
“Tại sao con lại muốn có mẹ? Tiểu Tình Nhi có ba là được rồi ạ.”
Xem ra hỏi tiếp nữa cũng chỉ uổng công, Tiểu Tình Nhi hoàn toàn xem Thiên Thược Nghị là trung tâm, hoàn toàn không hiếu kì, không quan tâm gì đến mẹ. Văn Nặc Thánh không trông cậy có thể moi tiếp được tin gì từ Thiên Nhĩ Tình, đành phải tiếp tục nghĩ ra cách tra d được thân thế của Thiên Nhĩ Tình. Để Thiên Nhĩ Tình ngồi ăn kep một mình trong phòng, Văn Nặc Thánh quyết định đích thân ra ngoài tìm kiếm tư liệu.
Nhét nốt muỗng kem cuối cùng vào miệng, Thiên Nhĩ Tình nhảy xuống ghế, chạy lòng vòng trong công ty. Nhân viên trong công ty nhìn thấy đứa bé xinh xắn này đều vô cùng yêu thích, ai cũng nhét đồ ăn vặt vào trong tay bé. Mà đồng thời, trong công ty lan truyền tin tức ‘Văn quản lý quang minh chính đại đem con riêng đến công ty’.
Thiên Nhĩ Tình dạo quanh công ty một vòng lại quay trở về phòng của Văn Nặc Thánh. Thả đống đồ ăn vặt xuống bàn, đầu tiên bé xử lý kem là món mà bé thích nhất, tiếp theo là hamburger, còn những thứ khác thì bé không ưng lắm. Tiện tay cầm một cây kẹo cao su, bé nhảy xuống ghế tiếp tục chạy lòng vòng trong công ty. Lúc này mọi người đều bận rộn công việc không ai rảnh mà chơi với bé nữa. Thiên Nhĩ Tình vừa nhai kẹo cao su vừa nhảy nhót khắp nơi, đồng thời, bên trong công ty đều vang lên tiếng thét của tất cả mọi người.
“Ối, ai xóa mất dữ liệu trong máy của tôi?!”
“Á! Ai không cẩn thận đổ cà phê lên báo cáo của tôi?!”
“Ách xì! Ai……ách xì….. ai dám bỏ tiêu lên điện thoại thế này……a…… ách xì…..”
“Ối, máy photo hỏng rồi à? Sao cứ nhả giấy ra hoài thế……”
“Ai mở nước mà không tắt vậy? Nước tràn ra hết rồi!”
“A, mau lấy khăn lau!”…………
Tiêu Lịch Mộng ra khỏi phòng phó quản lý ngơ ngác không hiểu tại sao nhân viên kêu trời gọi đất, liếc nhìn một vòng thì thấy Thiên Nhĩ Tình đang đứng một bên tỏ vẻ mọi chuyện không liên quan gì đến mình. Chỉ cần liếc sơ qua anh cũng biết tám chín phần là do tên quỷ con này bày trò. Rơi vào đường cùng, anh đành xách cổ Thiên Nhĩ Tình vào phòng mình, nghiêm mặt cảnh cáo: “Ngoan ngoãn ngồi chơi ở đây, không được quậy phá nữa!”
Đều tại Văn Nặc Thánh mang phiền toái về, vô duyên vô cớ mang tên quỷ con này đến công ty làm gì?
Lúc này Thiên Nhĩ Tình trưng ánh mắt to tròn đầy ủy khuất nhìn Tiêu Lịch Mộng. Ôi! Anh không thể chịu nổi cái loại biểu cảm đáng thương này …. Nhất là còn được phối với một gương mặt bầu bĩnh đáng yêu……
“Rồi rồi……” Tiêu Lịch Mộng vội dịu giọng. “Con cứ ở trong này muốn chơi trò gì cũng được nhưng không được rời khỏi phòng của chú, đợi hết giờ làm rồi chú mang con về nhà.”
Sự thật chứng minh, chưa cần đợi đến giờ tan tầm, Tiêu Lịch Mộng đã vội vội vàng vàng tranh thủ giờ nghỉ trưa mà mang Thiên Nhĩ Tình về nhà của Văn Nặc Thánh. Trong lòng anh chỉ có một suy nghĩ đó là chỉ cần để Thiên Nhĩ Tình ở lại công ty thêm một phút nữa thì công ty sẽ có khả năng phải đóng cửa.
Chưa cần đến nửa ngày thì Thiên Nhĩ Tình đã khiến cho toàn thể máy tính trong công ty đều đình công, đường truyền điện thoại thì bị rối loạn. Không biết là nhóc con đã chạm trúng đường điện nào mà đường điện trong công ty bị đứt khiến cho công ty không thể hoạt động bình thường. Tóm lại, quỷ con này đúng là ngôi sao tai vạ!
Về đến nhà, Thiên Nhĩ Tình tiếp tục phát huy khả năng gây ra tai họa của bé khiến cho toàn bộ nhà cửa của Văn Nặc Thánh đều gà chó không yên. Khi Văn Nặc Thánh về đến nhà cũng không thể nhịn được mà rít gào:“Thiên, Nhĩ, Tình!”  rồi hung hăng xách cổ bé lên.
Thiên Nhĩ Tình mím môi như sắp khóc vô cùng đáng thương, ngay cả người hầu đứng bên cạnh nhìn thấy bé như vậy cũng thấy đau lòng, tuy vậy Văn Nặc Thánh ngoảnh mặt làm ngơ. “Không cần trưng ra cái mặt đó, chú sẽ không ăn thịt nhóc!”
Quỷ con này dám đem toàn bộ rượu vang nổi tiếng mà hắn vất vả sưu tập từ khắp nơi trên thế giới về coi như nước lã mà trút vào WC. Một người yêu rượu như hắn không phát điên mới là lạ!
Hừ, người này không bị vẻ đáng yêu của bé mê hoặc, đành phải xài chiêu khác thoát thân thôi! Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Thiên Nhĩ Tình há miệng cắn một cái khiến cho bàn tay to đang chộp cổ bé thả lòng, bé nhân cơ hội thành công đào thoát.
“Đứng lại!” Văn Nặc Thánh rượt theo.
Thiên Nhĩ Tình vừa chạy vừa phải quay đầu xem Văn Nặc Thánh đuổi tới nơi chưa, vì vậy mà bé không để ý mà đụng trúng một cơ thể mềm mại. Thiên Nhĩ Tình ngầng đầu lên thì kinh ngạc, oa! Là đại mỹ nhân nha! Bất quá… Thiên Nhĩ Tình lùi lại, lùi, lùi, lùi; không biết vì sao bé lại cảm thấy hơi sợ người đẹp kia.
“Nhóc con, còn tính chạy đi… sao thế?” Sao nhóc con lại kích động trốn ra sau lưng mình nhỉ?
“Xem ra lời đồn là thật.” Một giọng nói không mặn không nhạt vang lên, lúc này Văn Nặc Thánh mới để ý đến người phụ nữ kia, hắn lập tức ngẩn người lắp bắp hỏi: “Chị…… chị về khi nào?”  Bà chị đột nhiên xuất hiện nhất định không có gì tốt.
Trưởng nữ Văn gia – Văn Oản Di hai tay khoanh trước ngực liếc nhìn đứa em trai nửa năm không gặp. “Chị nghe được lời đồn trong công ty nên mới cố ý chạy về xem thằng em ngốc nhà mình bị đứa con gái nào lừa.” Không bao giờ được phép xem nhẹ lời đồn, sáng nay vừa nghe tin cô liền gấp gáp trở về kiểm tra.
“Lời đồn gì?” Xem ra đương sự vẫn còn chưa biết, Văn Oản Di lườm Văn Nặc Thánh, sau đó liếc nhìn Thiên Nhĩ Tình đang trốn phía sau chân Văn Nặc Thánh rồi lại nhìn hắn. “Tại sao lần này lại không cẩn thận? Đừng nói là em nghe lời ông anh rể của em mà xài cái phòng hộ kia chứ? Chị đã nói là không hiệu nghiệm mà, xem đó, giờ xảy ra chuyện rồi?”
Hơ? Văn Nặc Thánh gãi đầu, sao hắn không hiểu bà chị mình đang nói gì hết thế nhỉ?
“Đừng giả ngốc nữa.” Một thằng đàn ông cao to mà dám làm không dám nhận. “ Con đã lớn thế này, chị không trách em nữa nhưng mà em chắc hẳn đã bị mẹ của đứa trẻ này moi một đống tiền rồi chứ gì?” Cô chỉ sợ em trai mình bị người đàn bà nào đó lợi dụng đứa bé này để gạt tiền nuôi dưỡng.
“Em trai của chị dễ bị người khác moi tiền vậy à?” Bà chị lúc nào cũng xem thường mình.
“Chị tin là em trai của Văn Oản Di này không phải là thằng ngốc.” Ánh mắt của cô lại chuyển xuống Thiên Nhĩ Tình. “Em tính xử lý đứa con rơi này như thế nào?”
“Con rơi?” Văn Nặc Thánh cau mày.“Con rơi của ai cơ?”
“Em chứ ai?”
“Em? Em làm gì có đứa con rơi nào?”
Văn Oản Di chỉ Thiên Nhĩ.“ Đừng nói với chị nó không phải là con của em.” Đánh chết cô cũng không tin.
“Nó đương nhiên không phải là con rơi của em!”
“Y một khuôn còn bảo không phải? Đứa bé này và em khi còn nhỏ giống nhau như đúc.” Nếu không thì cô cũng không tin đứa bé này chính là con rơi của thằng em mình nhanh như vậy.
Văn Nặc Thánh nghe vậy bèn đánh giá Thiên Nhĩ Tình một lúc. Được bà chị nhắc nhở, Tiểu Tình Nhi quả thật khá giống hắn hồi nhỏ một chút, không, rất là giống. Khó trách tại sao khi mới gặp hắn luôn có cảm giác đã gặp Thiên Nhĩ Tình ở đâu đó, hóa ra nhóc này là bản sao của mình hổi nhỏ… Khoan, chờ chút, hắn không bao giờ cho phép người đàn bà nào mình không yêu được quyền mang thai con của hắn. Dù là những người đàn bà hắn tìm đến để phát tiết thì hắn vẫn bảo đảm đủ các biện pháp an toàn, ngay cả những người đó cũng bị hắn buộc phải uống thuốc tránh thai, sao lại có Tiểu Tình Nhi được? Chẳng lẽ……đúng như bà chị mình nghi ngại, áo mưa hắn dùng bị người đàn bà nào đó làm thủng rồi lừa hắn lên giường…
Nhưng nếu như suy đoán kia là đúng… vậy tại sao Tiểu Tình Nhi lại trở thành con của Thiên Thược Nghị? Trong chuyện này nhất định còn có điều gì đó bí ẩn…
Văn Oản Di biết em trai mình không bị lừa tiền, hàn huyên thêm với Văn Nặc Thánh vài câu rồi vội vàng chạy về Thụy Sĩ chăm sóc mẹ chồng của cô. Đại mỹ nhân vừa đi thì Thiên Nhĩ Tình liền khôi phục bản tính, tiếp tục quậy phá.
“Thiên, Nhĩ, Tình!”
Còn chưa bước chân qua cửa thì một tiếng sư tử rống đã vang lên khiến cho hai lỗ tai của Thiên Thược Nghị ong ong. Cửa vừa mở ra, một thân hình be bé đã bổ nhào đến ôm chân Thiên Thược Nghị, ngẩng lên gương mặt thiên sứ đáng yêu, cười đến ngọt ngào:“Ba về rồi.”
Nhìn thấy Văn Nặc Thánh đang đen mặt đứng sau lưng con trai, Thiên Thược Nghị hạ giọng hỏi:“Con lại làm ‘chuyện tốt’ gì?”
Thiên Nhĩ Tình ngượng ngùng gãi đầu cười hắc hắc, giống như là Thiên Thược Nghị vừa khen bé.
“Không phải ba đã bảo con thu lại một chút rồi à?” Mặc dù đang rầy con nhưng trong lòng Thiên Thược Nghị lại rất vui vẻ, tuôn ra một hơi. “Rất xin lỗi Văn tiên sinh, Tiểu Tình Nhi có hơi hiếu động, quen thì tốt rồi.”Miệng thì giải thích nhưng nụ cười bên khóe môi y… thật gian xảo!
Văn Nặc Thánh trợn mắt nhìn Thiên Thược Nghị một lúc rồi xoay người về thư phòng cứu chỗ sách vở tài liệu đã bị Thiên Nhĩ Tình lôi ra gấp máy bay. Cả buổi chiều bị hỗn thế ma vương chọc tức đến giận sôi, sớm biết như vậy thì hắn thà về công ty xử lý cả núi văn kiện còn hơn là ở chung với Thiên Nhĩ Tình.
Giờ cơm chiều, hai cha con Thiên Nhược Nghị vô cùng ăn ý mà buông bát cùng lúc, kêu một tiếng ‘No rồi’ liền chạy tuốt lên trên lầu. Đối với việc này Văn Nặc Thánh chả buồn để ý, hắn chỉ thấy lạ là sao chỉ mới một tuần Thiên Nhược Nghị đã buông lỏng phòng bị với hắn, khi ăn cơm còn chủ động nói chuyện chứ không giống như cả tuần trước đều căng thẳng đề phòng. Rốt cục thì vì lý do gì mà cậu ta lại thay đổi nhỉ? Nhất định có trá!
Thật ra là do Văn Nặc Thánh đã suy nghĩ nhiều! Chẳng qua là Thiên Nhược Nghị đã nghĩ thông suốt, y tự nhủ nếu như đã quyết định ở lại đây thì hẳn nên xem nơi này là nhà, mà đã là ở trong nhà mình thì không nên câu nệ điều gì.
Sau khi đã quyết định vậy rồi, Thiên Nhược Nghị liền bộc lộ hết bản tính của mình. Ăn cơm chiều xong, Thiên Nhược Nghị và Tiểu Tình Nhi hai cha con đi ngâm nước nóng, ở trong phòng tắm chơi trò tạt nước, hi hi ha ha đùa giỡn cả một buổi. Tắm xong, hai cha con mặc áo ngủ, không buồn lau khô tóc mà ngồi chơi trò đại chiến hành tinh, bang bang bàng bàng quậy phá đến mười hai giờ đêm vẫn còn chưa chịu ngủ. Nhóm người hầu dù có nằm đếm cừu đến hàng ngàn mà vẫn bị ồn đến mức ngủ không nổi.
Cửa phòng ngủ của Thiên Thược Nghị bị đạp tung, Văn Nặc Thánh gân xanh nổi đầy trên trán tức giận hét: “Các người quậy đủ chưa!!?” khiến cho hai cha con cứng người nhìn ra ngoài cửa. Thiên Thược Nghị hồi hồn nhìn đồng hồ không biết văng xuống dưới đất từ khi nào, lại nhìn hai mắt bốc lửa của Văn Nặc Thánh, sau đó cười gượng: “Ha ha, thì ra đã muộn vậy rồi, ngủ thôi.” Quay đầu nhìn căn phòng chẳng khác gì bãi chiến trường, ngay cả tấm đệm cũng rời ra khỏi khung giường, Thiên Thược Nghị lại cười gượng rồi cùng con trai thu dọn chăn đệm vứt lung tung dưới đất.
Hai cha con sức lực yếu ớt, dù cho cố gắng chiến đấu hăng hái nhưng tấm nệm nặng trịch vẫn lỳ lợm không nhúc nhích. Văn Nặc Thánh không nhìn nổi nữa, đành vươn tay ra thoải mái mà nâng tấm nệm lên trả về vị trí cũ khiến cho hai cha con nhà kia mở to đôi mắt kính nể nhìn hắn. Văn Nặc Thánh mất tự nhiên gãi đầu, khẽ mắng: “Đừng quậy phá nữa, mau ngủ đi.”
Cả hai cha con rất ăn ý mà trèo lên giường, đang muốn ngã đầu ngủ thì hai người đồng thời bị một cánh tay dài ngăn lại. “Tóc còn chưa khô kìa.”
Văn Nặc Thánh cau mày, không biết Thiên Thược Nghị này làm cha cái kiểu gì, tóc của mình chưa khô thì thôi, không lau đầu cho Tiểu Tình Nhi mà để cho nó đi ngủ, rất dễ bị đau đầu.
Thế là Văn Nặc Thánh đành phải sấy khô tóc cho Thiên Nhĩ Tình, sau đó cho bé ngủ rồi mới đến Thiên Thược Nghị. Loay hoay cả buổi, đến khi hắn lên được giường thì đã là hơn một giờ sáng. Ai, hắn hình như đã biến thành cha của hai đứa trẻ rồi……
“A –” “A –” “A –” Trời ơi! Lại có chuyện gì nữa? Văn Nặc Thánh đã ngủ muộn mà còn bị một tiếng hét thất thanh lôi tỉnh dậy. Hắn nhìn lên đồng hồ trên đầu giường, chỉ mới sáu giờ bốn mươi lăm phút! Tên điên nào mới sáng sớm đã làm ồn?!
Văn Nặc Thánh mà ngủ không đủ rất dễ nổi điên, hắn hằm hằm như muốn giết người lao ra phòng khách, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì không khỏi bị dọa đến trợn mắt há hốc mồm đồng thời toàn thân nổi da gà. Rốt cục đây là…… chuyện gì? Người ngoài hành tinh đến địa cầu xâm lược à?……
“Ồn chết đi! Hiếm có một hôm không phải đi học sớm, đang muốn ngủ nướng mà!” Thiên Thược Nghị cào mái tóc rối ngái ngủ đi ra ngoài thì thấy toàn bộ người hầu đều nơm nớp lo sợ đứng nép vào góc tường, mà con y — Tiểu Tình Nhi đang đứng trên ghế, cầm hai cái bánh ngọt kiểu Tây, trên bánh ngọt bu đầy ‘sinh vật nhỏ’. Có mấy con còn đậu lên trên người Tiểu Tình Nhi, cả trên đầu, trên mặt đều có mà Tiểu Tình Nhi thì đang cười khanh khách. Thiên Thược Nghị hai tay chống nạnh, quát: “Ba đã nói bao nhiêu lần là không cho nuôi gián, con ăn còn chưa no mà đã cho gián ăn, cẩn thận mấy con đó được đằng chân lân đằng đầu.”
“Ba an tâm đi, bọn nó ngoan lắm.” Thiên Nhĩ Tình nói tốt cho lũ gián. Thiên Thược Nghị trợn mắt, lười tính toán với Tiểu Tình Nhi, định quay về phòng ngủ tiếp thì bỗng dưng lại bị một bàn tay tóm chặt, đồng thời mặt của Văn Nặc Thánh ghé lại gần, cười đầy ái muội thổi khí vào lỗ tai y hại y rợn cả người.
“Anh –” Thiên Thược Nghị chưa kịp mở miệng ra mắng người thì bị những lời tiếp theo của Văn Nặc Thánh dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
“Thiên Nhĩ Tình là con trai của tôi.”
Thiên Thược Nghị cứng người, trong lòng thì vừa hoảng sợ vừa rối như tơ vò. Văn Nặc Thánh mím môi cười, theo phản ứng của Thiên Thược Nghị thì xem ra đây là sự thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.