[Truyện Ngắn] Nơi Cuối Cầu Vồng

Chương 9: Sau cơn mưa trời lại sáng




Rối rắm suốt một buổi chiều, Cố Thư Noãn vẫn không cách nào kiềm chế được tâm tình đang nhảy nhót của mình, cô quyết định lấy di động ra nhắn tin cho Ôn Trạm.
“Chúng mình quen lại đi.”
Tin nhắn đã được gửi đi hơn mười phút mà vẫn không có hồi âm làm Cố Thư Noãn chỉ có thể gọi điện, thế nhưng vẫn không có ai nghe máy.
Cố Thư Noãn thầm nghĩ, chắn anh đang bận làm phẫu thuật.
Rò ràng biết sau khi anh làm phẫu thuật xong sẽ trả lời tin nhắn của mình nhưng Cô Thư Noãn vẫn không nhịn được mà chống nạng chạy đến bệnh viện.
Vừa đến cửa văn phòng của Ôn Trạm thì cô liền nhìn thấy có một đám người đang tụ tập ở đó, có bác sĩ, có y tá, còn có cả bệnh nhân đứng vây xem.
Cố Thư Noãn đến gần thì mới biết hoá ra là kia bạn trai của cô gái vừa làm phẫu thuật xong. Nghe nói có khả năng bạn gái mình sẽ bị cắt chân nên mới tức giận đến Chỗ của Ôn Trạm mà làm loạn.
Ôn Trạm vừa mới trải qua một ca phẫu thuật, trên mặt còn mang theo vẻ mệt mỏi làm cho Cố Thư Noãn thấy mà đau lòng.
Đối diện với người đàn ông đang hung hăng quấy phá nhưng Ôn Trạm vẫn không rên lấy một tiếng, chỉ có thể im lặng chịu đựng. Người kia thấy Ôn Trạm không hề phản kháng thì còn định động tay động chân với anh, nhìn thấy cảnh này rốt cuộc Cố Thư Noãn cũng không thể đứng yên bên ngoài nữa, cô chống nạng lách vào trong đám người. Thừa dịp người kia không chú ý đến mình liền cầm nạng đánh vào đùi hắn ta.
Ôn Trạm cũng không ngờ đột nhiên Cố Thư Noãn lại đến đây nên có chút ngẩn người, sau đó lại thấy tên đàn ông bị Cố Thư Noãn đánh cho lùi lại, bị đánh bất ngờ làm cho tên đàn ông nọ tức giận chuyển hướng nắm đấm lên người Cố Thư. Trong nháy mắt ấy, Ôn Trạm không chút nghĩ ngợi kéo Cố Thư Noãn về phía mình rồi xoay người ôm cô vào trong ngực, nắm đấm kia cứ như thế mà nện lên lưng Ôn Trạm.
Cũng đúng lúc này bảo vệ của bệnh viện cũng kịp thời kéo đến khống chế người đàn ông kia lại. Chính vì cú đánh của tên kia không hề nhẹ chút nào, làm cho Ôn Trạm phải kêu lên đau đớn nên mới thật sự chọc điên Cố Thư Noãn, cô thò đầu ra khỏi ngực của Ôn Trạm và quát lớn người kia.
“Anh một vừa hai phải cho tôi! Anh quan tâm bạn gái mình mà sốt ruột như vậy là không sai. Nhưng mà anh đừng có đem sự tức giận của mình trút hết lên người người khác, càng không nên đem sự tức giận ấy trút hết lên người của bạn trai tôi. Chúng tôi xa cách nhau nhiều năm, trải qua nhiều khó khăn mới có thể quay về bên nhau, thế nhưng anh ấy lại vì ca phẫu thuật của bạn gái anh mà không có cả thời gian để trả lời tin nhắn của tôi. Tại sao chứ, tại sao người tôi yêu đến tôi còn không dám bắt nạt mà lại phải ở đây chịu đựng sự giày vò của anh chứ….”
Cố Thư Noãn vẫn chưa nói hết câu thì đã bắt đầu nghẹn ngào, người đàn ông kia lúc này đã bị bảo vệ khống chế cũng trở nên yên tĩnh. Cố Thư Noãn cứ thế mà ấm ức túm lấy áo blouse trắng của Ôn Trạm rồi oà khóc trước mặt bao người.
Ôn Trạm thấy cô khóc càng lúc càng lớn nên đã nửa ôm cô vào văn phòng mình. Y tá bên ngoài cũng vô cùng hiểu chuyện nhanh chóng giải tán đám người vây xem.
Mà bên trong văn phòng lúc này, Cố Thư Noãn đều trút hết những ấm ức của bản thân ra, vừa khóc liền không dừng lại được nên cứ níu chặt áo của Ôm Trạm để...chùi nước mắt.
Cô ngồi trên ghế còn Ôm Trạm thì nửa ngồi trước mặt cô, anh nhìn cô nói: “Xin lỗi em, mặc áo blouse nên không thể thay em đánh người, chỉ có thể thay em chắn nắm đấm mà thôi.”
Cố Thư Noãn vẫn cứ khóc sướt mướt, sau một lúc lâu mới ngừng khóc lại rồi nói với Ôn Trạm: “Em nhắn tin cho anh đấy, mau xem đi!”
Ôn Trạm ‘ừ’ một tiếng rồi nhanh chóng mở điện thoại lên xem, quả nhiên nhìn thấy tin nhắn chấp nhận quay lại của cô. Khoé miệng Ôn Trạm khẽ cong lên, nâng mặt cô lên và đặt một nụ hôn.
Sau một lúc lâu mới chịu thả cô ra, anh tiến gần lại thì thầm vào tai cô, giọng nói của anh trầm ấm như có thể thôi miên tâm hồn cô.
“Được, chúng ta yêu lại từ đầu, sau này có thế nào cũng không xa rời.”
Cố Thư Noãn hỏi với giọng nức nở: “Vậy anh còn muốn đánh gãy chân em không?”
Ôn Trạm lắc đầu lia lịa; “Không, không dám. Sau này anh có làm gì sai thì em cứ việc đánh gãy chân anh, anh tuyệt đối sẽ không phản kháng.”
Người ta thường nói, sau mỗi cơn mưa đều sẽ có cầu vồng. Cũng may, sau khi hai người trải qua giông tố lại một lần nữa tìm được nhau ở phía cuối cầu vồng.
Từ nay về sau cuộc đời chúng ta còn một quãng đường dài mấy mươi năm, lúc ấy chúng ta sẽ cùng nhau đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.