Truyền Kiếm

Chương 377: Áp Đảo




Đường đường là đệ nhất lão tổ của Kiếm Tông Phúc Vân mà lại bị chọc tức tới hộc máu tại trận, có thể thấy rõ lửa giận của gã đã bốc cao tói cỡ nào, dường như tức giận tới mức râu tóc dựng đứng hết cả lên, gã thét lên một tiếng đầy vẻ căm tức: "Tiêu gia hỏa kia! Ngươi cho rằng ngươi là đệ tử đảo Thiên Diễn nên ta không dám giết hả? Hôm nay bổn tọa sẽ đánh chết ngươi ngay tại đây!"
Lưu Chấn Huyên vẫn cười cười: "Không hiểu mấy lão gia hỏa lấy đâu ra khẩu khí lớn như vậy nhỉ? Là do tuổi cao hay sao? Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi hả?"
Một cỗ sát ý âm lãnh ngập tràn trong lời nói của hắn, trong thoáng chốc lửa giận của gã đệ nhất Thái Thượng Trưởng Lão đã bị dập tắt, gã cũng đần khôi phục lại sự bình tĩnh và thoáng rùng mình một cái khi liếc nhìn về phía Lưu Chấn Huyên: Đối phương đứng là có khả năng giết chết mình, với thực lực mới hiển lộ ra thì đừng nói tới khả năng mình có thể giết được đối phương! Chỉ nhớ lại năng lực quỷ dị hồi nãy đối phương dùng để trấn trụ tư tưởng và linh hồn mình thì trong lòng đã run rẩy kinh sợ rồi!
"Tiểu quỷ thật càn rỡ!"
Gã đệ nhị Thái Thượng Trưởng Lão vốn nóng tính nên lúc này đang gầm lên và công thẳng tói Lưu Chấn Huyên. Gã không được trải qua cảm giác đáng sợ giống đại ca của mình nên không hề biết gã đệ nhất Thái Thượng Trưởng Lão kia lúc nãy đã tới sát Quỷ Môn Quan rồi, hiện thời gã vẫn cho rằng Lưu Chấn Huyên chỉ ăn tục nói phét thôi!
"Muốn chết!"
Hai mắt Lưu Chấn Huyên ngập tràn sát khí, hôm nay tuy hắn đã có vài biểu hiện sức mạnh kinh người nhưng như vậy vẫn chưa khiến đối phương sợ hãi. Sát cơ trong mắt hắn lập tức trỗi dậy, vốn dĩ từ đâu việc này là đòi lại công đạo cho Liễu Chân Nhi, nếu không có chút kiêng kỵ là đảo Vân Hà là linh đảo phụ thuộc của đảo Thiên Diễn thì hắn đã diệt môn toàn bộ Kiếm Tông Phúc Vân này mà trong lòng không chút lăn tăn nào. Mấy gã ngụy quân tử kia cho dù chết muôn lân cũng đáng đời!
Gã đệ nhất Thái Thượng Trưởng Lão đang lắp bắp từng chữ: "Nhị đệ không được..."
Nhưng mà mọi thứ đã chậm, Lưu Chấn Huyên đã niệm pháp quyết phát động cấm trận Tinh Huyễn Vi Trần, cả người hắn bỗng biến mất rồi chợt hiện ra ngay trước mặt gã đệ nhị Thái Thượng Trưởng Lão.
"Xin hạ thủ lưu tình!" Gã đệ nhất Thái Thượng Trưởng Lão không kịp có hành động ngăn cản mà chỉ có thể hô to một câu.
Lưu Chấn Huyên chỉ thẳng mũi kiếm vào mi tâm của gã đệ nhị Thái Thượng Trưởng Lão, bí pháp "Tố Quang" lại được phát động thêm lần nữa. Tâm thần gã kia ngay lập tức bị chấn nhiếp, ngay sau đó một đạo kiếm quang bỗng lóe lên, Lưu Chân Huyên đã bay trở về một khoảng cách hơn ngàn trượng.
Gã đệ nhị Thái Thượng Trưởng Lão lúc này mới hét lên một tiếng đau đớn, một cánh tay gã bị đứt lìa khỏi cơ thể, máu tươi đang phun ra từng vòi dài hơn thước, cánh tay phải của gã đã bị Lưu Chấn Huyên chém đứt!
"Á! Cánh tay của ta! Tại sao có thể như vậy?" Gã đệ nhị Thái Thượng Trưởng Lão đang điên cuồng gào lên, căn bản là gã không hiểu tại sao cánh tay mình lại đứt lìa khỏi cơ thể như vậy!
Bọn đệ tử Kiếm Tông Phúc Vân đứng dưới thì đã sợ đến vỡ cả mật rồi, bọn chúng không hiểu tại sao ba vị lão tổ vô địch trong mắt chứng lại không thể làm gì nổi đối phương: Một vị thì bị người ta bắt sống trong một chiêu, một vị thì bị chém cụt một tay ngay tại trận, còn vị mạnh nhất thì đã bị người ra cạo sạch cả chòm râu! Đúng là điên cuồng tới mức không thể tưởng tượng nổi, rõ ràng đối phương chi là Kiếm Nguyên sơ kỳ thôi mà!
Đám Linh Kiếm Sư đang coi náo nhiệt cũng bị chẩn động mạnh trong lòng, ba vị lão tổ Kiếm Nguyên lại bị một tiểu bối Kiếm Nguyên sơ kỳ đánh cho bầm dập như vậy, đứng là ngoài sức tưởng tượng! Đây chính là đẳng cấp của Linh đảo cấp bốn hả? Chỉ một tên đệ tử trẻ tuổi đã khủng đến mức đó rồi sao?
Ánh mắt Lưu Chẩn Huyên lập lòe như lôi diện, hắn đang nhìn thẳng vào mặt gã đệ nhất Thái Thượng Trưởng Lão: "Tề Nguyên Hồng! Sự kiên nhẫn của ta chỉ có giới hạn thôi, đừng tưởng ta không dám giết sạch bọn ngươi!"
Gã đệ nhất Thái Thượng Trưởng Lão như đang liên tục suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng gã thở ra một hơi dài, sắc mặt như già đi hàng chục tuổi, một vẻ già nua mệt mỏi bao trùm toàn bộ cơ thể gã, gã khẽ lắc đâu một cái: "Thôi được, thôi được rồi! Cũng là nhân quả tuần hoàn, gieo gió thì gặp bão thôi! Kiếm Tông Phúc Vân gây ra nghiệp chướng nên hôm nay phải lãnh hậu quả này cũng đứng. Lưu tiểu hữu à, về sự việc của Kiếm Tông Ẩn Nguyệt đúng là trước đây ta và hai sư đệ không biết gì cả, toàn bộ do mấy tên nghiệt đồ làm ra chuyện, bấy lâu nay ta vẫn cảm thấy áy nãy vô cùng. Để đền bù tổn thất ta sẽ giao nộp toàn bộ đám hung thủ gây án cho tiểu hữu, bao nhiêu thứ cướp đoạt được cũng xin trả lại toàn bộ, những thứ tiêu hữu yêu cầu bồi thường thêm thì Kiếm Tông Phúc Vân cũng xin tuân theo. Chi có một điều là khoản bồi thường quá lớn nên tiêu hữu cho ta thời gian ba ngày để thu xếp."
"Hừ! Đã sớm biết kết cục hôm nay thì sao lúc trước còn làm!" Lưu Chấn Huyên khẽ hừ lạnh, hắn không hề có chút khách khí nào cho dù đối phương đã chịu thua. Gã đệ nhất Thái Thượng Trưởng Lão kia toàn nói lời ngụy biện, đường đường là những lão tổ của tông môn mà lại dám nói không biết những việc lớn tày trời như thế. Nếu không phải chính do mấy gã này dung túng thì làm sao đám đệ tử dám đi diệt môn cả một tông môn khác? Cho dù chi là một Kiếm Tông cấp ba đã bị xuống dốc!
Nhung hôm nay mấy gã này cũng coi như đã phải gánh chịu hậu quả, đối với mấy gã lão tổ của Kiếm Tông thì sự việc ngày hôm nay còn nhục nhã hơn là chết, mục đích của Lưu Chấn Huyên đã đạt được nên hắn cũng không cưỡng ép gì thêm mà đồng ý nhận lời gã kia.
Cuối cùng mọi chuyện đã tói hồi kết, dù rằng diễn biến câu chuyện vượt quá sự tưởng tượng của nhiều người nhưng câu chuyện về một vị thanh niên anh hùng một mình bức bách ba vị Kiếm Nguyên lão tổ và bắt họ cúi đâu để đòi lại công đạo ngày hôm nay chắc chắn cũng sẽ là một đề tài nóng bỏng trong những cuộc luận bàn khắp cùng Thiên Tinh Hải!
Sau khi đám đệ tử Kiếm Tông Phúc Vân bỏ đi, đám người coi náo nhiệt cũng dần giải tán, quán rượu lại khôi phục vẻ ban đầu.
"Mạc huynh đi một chuyến tới Kiếm Tông Ẩn Nguyệt nhé!" Lưu Chấn Huyên nói với Mạc Vấn.
Mạc Vấn khẽ gật đâu, hắn cũng đang tò mò về cái Kiếm Tông Ẩn Nguyệt kia, bởi vì hắn từng học được mấy thức kiếm rất thần bí từ các tàn linh, mà mấy thức kiếm này lại có phần khá giống với những thức kiếm của Liễu Chân Nhi, có khi chứng lại có chung một gốc cũng nên!
Trên đường di, dù Mạc Vấn không hỏi nhưng Lưu Chấn Huyên cũng kể hết mọi ân oán của Liễu Chân Nhi và Kiếm Tông Phúc Vân: Sự tình cũng chả có gì quá phức tạp, Liễu Chân Nhi vốn là giọt máu cuối cùng của một vị lão tổ Kiếm Tông Ẩn Nguyệt. Theo bối phận thông thường thì nàng ta là cháu ngoại của vị kia, cơ thể nàng là Tiên Thiên Kim Linh nên ngay từ nhỏ đã là niềm hi vọng của tông môn. Tuy nhiên thời thế thay đổi rất nhanh, lão tổ Ẩn Nguyệt không chờ được tới lúc Liễu Chân Nhi tu luyện thành công, lão mắc sai lâm trong tu luyện và chết đi. Kiếm Tông Ẩn Nguyệt chưa có người kế tục lại không còn lão tổ Kiếm Nguyên tọa chấn nên đương nhiên bị người ngoài nhòm ngó. Kiếm Tông Phúc Vân vốn là hàng xóm nên đã ra tay trước tiên, chỉ trong vòng một đêm đã nhanh chóng diệt môn Kiếm Tông Ẩn Nguyệt. Đại đa số đệ tử Kiếm Tông Ẩn Nguyệt bị giết chết, chỉ còn vài tên tép riu được sống để làm con rối cho Kiếm Tông Phúc Vân điều khiên, bọn chúng liền tuyên bố phụ thuộc vào Kiếm Tông Phúc Vân. Tuy người ngoài có thể dễ dàng nhận ra chân tướng sự việc, nhưng mà không có chứng có gì để buộc tội Kiếm Tông Phúc Vân, hơn nữa mấy kẻ được dựng lên nắm giữ tông môn kia cho dù đã phản bội nhưng bề ngoài vẫn là đệ tử của Kiếm Tông Ẩn Nguyệt. Với tư cách là niềm hi vọng của cả tông môn nên Liễu Chân Nhi được các cường giả trong tông dốc sức liều chết đưa đi trốn chạy, lúc đó nàng mới chỉ tám tuổi. Sau đó cuộc đời nàng liên tiếp là những chuỗi ngày bị đuổi giết, sau vài năm những cường giả hộ vệ cho nàng cũng bị giết hết chỉ còn một mình nàng lẻ loi. Không còn nơi dưng thân nữa nên nàng càng phải mai danh ẩn tích, không có chỗ ở cố định, không dám dừng lại bất kỳ đâu quá ba ngày. Trong hoàn cảnh khó khăn như vậy nhưng nàng vẫn miễn cưỡng đột phá tu vi Kiếm Mạch và ngưng tụ thành công Kiếm khí, tuy nhiên với trình độ tép riu như vậy thì chuyện báo thù là tuyệt đối hoang đường. Chính vì thế nên Liễu Chân Nhi mới quyết định rèn luyện trong Chiến Trường Biển Sâu, chỉ có sống trong hoàn cảnh khó khăn nhất mói có thế hi vọng phát triển nhanh nhất! Hơn nữa lại có thể nhờ vào tài nguyên ở đó để tu luyện và điều quan trọng nhất là tránh được kẻ thù đuổi giết...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.