Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 824: Ngân phát cố nhân





"Tốt lắm!" Bần đạo lạnh lùng nói: "Chuẩn bị cho ta một bữa ăn sáng thịnh soạn." Nói xong, ta thẳng hướng tầng cao nhất đi đến.
Chờ ta đi rồi. Thư ký vội vàng nhắc người quản lí :"Quản lí, ngài sẽ không thật sự đem tầng chót cho hắn thuê chữ? Như thế chúng ta ăn nói làm sao với công tước a? Nói không chừng một hồi nữa các hộ vệ sẽ kéo đến đây."
"Ngươi biết cái gì?" Quản lí mắng :"Công tước đại nhân sẽ không tới, hắn sẽ bão trì trầm mặc, đây là lựa chọn tốt nhất của hắn. Vì cái mạng nhỏ của mình, ngươi quên chuyện đã xây ra ngày hôm nay đi. người khác hôi tới thì nói công tước đại nhân chưa từng có đặt qua căn phòng nào cà."
"A!" Thư ký sửng sốt, khó hiểu nói :"Chuyện này công tước đại nhân sẽ bảo trì trầm mặc sao?"
" Ngu ngốc!" Quản lí hận không luyện sắt thành thép nói :"Ngươi không thấy người kia vừa rồi chỉ dùng một ngón tay đã đem tinh cương trường kiếm tràn ngập hoàng kim đấu khí chấn thành bột phấn sao? Trình độ khủng bố như vậy e là kiếm thánh cũng tuyệt đối không thể nào làm được, ngươi biết chưa?"
"A, chẳng lẽ người kia là... là kiếm thần?" Thư ký chấn động nói.
"Vô nghĩa!" Quản lí nói: "Công tước đại nhân tuy rằng thế lực lớn. nhưng mà còn không có gan đối kháng với kiếm thần. Hắn ngoại trừ tự nhân mình xui xẻo ra, làm sao còn dám lộn xộn a? Bất quá, nói đi cũng nói lại, trên đại lục chỉ có mấy kiếm thần, làm sao ta lại không có nghe nói về người có cách ăn mặc như thế này nhỉ?"
"Đúng vậy a, nào có kiếm thần làm quản gia cho người ta chứ?" Thư ký cũng kỳ quái nói.
"Chắc hẳn là hoàng thất của tiểu quốc nào đó đến chơi." Quản lí suy đoán nói, tiếp theo hắn điều chinh sắc mặt nói :"Được rồi. chuyện này không phải là chuyện chúng ta nên quan tâm, chúng ta chỉ cần tận tâm làm tốt chuyện của mình là được."
Dạ!" Thư ký vội vàng nói: "Ta sẽ lập tức an bài phục vụ tốt nhất cho bọn họ." Nói xong, hắn khom người thi lễ, sau đó xoay người rời đi.
Qua một lúc sau, đám người Vong Ưu cũng đi tới tòa tửu điếm này, tầng cao nhất chúng ta thuê không chỉ có diện tích lớn, trang trí xa hơn. mà còn có năm cái ban công lớn nối liền với nhau, dễ dàng cho mọi người chúng ta có thể thưởng thức cảnh sắc của suối phun.
Thời gian hoàng đế đi qua là khoảng mười giờ sáng, mà khi chúng ta đến đây mới là tám giờ hơn. cho nên chúng ta còn phải đợi một hồi. Trên thực tế, vào lúc này trên đường đã bất đầu giới nghiêm. Rất nhiều cảnh vệ xuất hiện ở trên đường, kể cả trong các gian phòng đối ở hai bên đối diện đường, cũng được an bài cảnh vệ, để phòng ngừa có phần từ phiến loạn phát động tập kích.
Đương nhiên, gian phòng của chúng ta cũng không có ngoại lệ, đến đầu tiên là mấy quan chức cảnh vụ cấp cao. Bởi vì người có thể thuê ở nơi này không phú thì cũng quỷ, dù sao khẳng định không phải là loại người mà mấy cảnh vụ quan này có thể trêu chọc, cho nên bọn hắn cũng rất khách khí thăm hôi chúng ta.
Bất quá, bần đạo không hề có tâm tư ứng phó bọn hắn. dù sao chúng ta đều là người xa lạ, trước mặt địa đầu xà bọn hắn. chỉ sợ không nói được mấy câu đã lộ chân tướng. Cho nên ta dứt khoát dùng tinh thần pháp thuật mê hoặc bọn hắn. làm cho bọn hắn nghĩ chúng ta chỉ là một đám người bình thường mà thòi.
Bọn hắn quả nhiên mắc mưu. ngoại trừ dựa theo quy củ, tùy tiện lưu hạ một người ra, rồi không xuất hiện nữa. về phần gia hỏa kia. hắn trực tiếp bị điểm huyệt ngủ, sau đó ném vào trong một góc.
Sau khi xử trí những phiền toái này, chúng nữ liền thoải mái đội ngũ diễu hành phía dưới. Dựa theo phong tục của nơi này, trước khi bệ hạ đi qua, sẽ có đội ngũ ca hát tạp kỹ đi qua nơi này, tạo ra không khí vui vẻ thoái mái.
Trong đội ngũ chen chúc phía dưới quả thật là rất náo nhiệt, đa số các tiết mục tạp kỹ ngay cả chúng nữ đều chưa từng có nhìn thấy qua, nhất là màn biểu diễn của mấy anh hề làm các nàng cười vui không ngừng. Thấy các nàng vui vẻ như thế, bần đạo cũng là cao hứng dị thường.
Chỉ bất quá, ở trong chúng nữ, tâm tư của Vong Ưu lại không đặt ở chỗ này. Nàng đang âm thầm dồn hết tâm trí toàn lực tìm kiếm địa điểm phụ tử Lý Nhĩ có thể ẩn núp, nhưng lại không có thành công. Cũng không phải Vong Ưu năng lực không đủ, thật sự là nàng không dám làm quá mức. sợ sẽ làm cho những cường giả khác chú ý, cho nên khi tìm tòi đặc biệt cẩn thận, hơn nữa đem trọng điểm đặt ở trong quảng trường này.
Bất quá, cho dù phạm vi nhỏ như thế, nhưng cũng làm cho Vong Ưu bắt đầu lo lắng. Nàng nhỏ giọng nói với ta :"VÌ cái gì ta không tìm được bóng dáng của phụ tử Lý Nhĩ chữ? Chẳng lẽ bọn hắn không tính phục kích ở chỗ này sao?"
" Phán đoán của Âu Dương Nhược Lan luôn luôn chuẩn xác, hẳn là sẽ không sai." Bần đạo lắc đầu nói :"Nàng không tìm được bọn hắn có lẽ là do bọn hắn còn chưa có đến."
"Chưa có tới?" Vong Ưu nhất thời tĩnh ngộ nói : "A! Đích xác, hẳn là như thế rồi. Nơi này điều tra chặt chè như thế, nếu sớm tới nói chừng sẽ bị lộ, chẳng thà trước giấu mình trong đội ngũ tuần hành, sau khi tới nơi này rồi lại tìm địa phương ẩn thân cũng không muộn."
"Không sai, lấy thân thủ của kiếm thần mà nói, muốn từ trong đám đòng tìm chỗ ẩn núp thật sự là rất đơn giản." Bần đạo cười nói, đột nhiên, trong lòng ta bất chợt có một cảm giác, tựa hồ có hai gia hỏa tương đối cường hãn hiện tại đang ở trong đội ngũ tuần hành, vội vàng nhắc Vong Ưu :"Bọn hắn đến đấy."
"Ta cũng đã nhận ra." Vong Ưu cười nói :"Ha ha, bất quá, màn tạp kỹ của bọn họ cũng thật chán."
Quả nhiên, bần đạo lúc này cũng nhìn thấy hai người kia. quần áo của bọn họ rất bình thường, đang không ngừng tung hứng mấy thứ, bộ dáng cũng không có gì buồn cười, hình như là tạm thời góp vô cho đủ số. khiến cho người ta vừa nhìn thì chán ghét.
Bần đạo cười lạnh một tiếng nói :"Đây là quỷ kế của bọn họ, bởi vì chỉ có như vậy khi bọn họ đột nhiên biến mất mới sẽ không làm người khác chú ý, chỉ là không biết bọn hắn sẽ trốn vào đâu đây?"
"Ta cũng rất chờ mong." Vong Ưu cười a a nói.
Vừa lúc đó, khi hai người đi tới bên cạnh suối phun, đột nhiên tên hề đi cách rất xa bọn họ biểu diễn ra một pha rất tuyệt vời. người xung quanh hắn theo đó lập tức lớn tiếng hoan hô, tức thì hấp dẫn lực chú ý của toàn bộ người xem, đồng thời, tựa hồ để thêm phần không khí, có mười mấy tên hề cùng nhau thả ra một đống ma pháp lừa khói sáng ngời, lừa khói mỹ lệ bay vút lên trời cao, tất cả mọi người nhịn không được mà cùng ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ riêng bần đạo và Vong Ưu thì chàm chú đặt lên hai người kia. chỉ thấy hai người bọn họ thừa cơ hội này, đột nhiên cởi bò áo khoác rộng thùng thình, rồi sau đó xòng vào bên trong suối phun. Bọn họ sử dụng đấu khí rất cao minh, khiến cho bọn họ sau khi nhảy vào trong nước không có tạo nên một tia gợn sóng nào. Mà y phục trên người bọn họ không ngờ cùng màu với đáy hồ, tại dưới ánh nắng hòn ám, căn bản là nhìn không ra.
Bởi vì mọi người đều chú ý vào lửa khói kia. cộng với tốc độ của bọn họ quá nhanh, cho nên làm cho hành động của bọn họ không có làm cho bất kỳ người nào chú ý. về phần áo khoác bọn họ bò đi thì rất nhanh người phía sau đã thu lại giấu vào trong ngực. Cứ như vậy, hai thích khác đã khéo léo đi vào địa điểm phục kích tốt nhất mà không gây ra động tĩnh gì.
Phải biết rằng, hồ này sáng sớm đã được kiểm tra kỹ lưỡng, cho nên những hộ vệ kia theo bản nàng sẽ nghĩ đến nơi đó là an toàn nhất, do đó thả lỏng cảnh giác. Điều này khiến cho hành động ám sát của thích khách càng thêm dễ dàng thực hiện, về phần vấn đề thở dưới nước, hắc hắc, cao thủ cấp bậc kiếm thần nín thở cả một ngày rất dễ dàng, càng khôi nói đến thời gian chỉ mấy chục phút. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
"Cao minh!" Vong Ưu thở dài : "Hai gia hỏa này tâm tư thật cẩn mật, quả thật rất giống với thích khách chuyện nghiệp."
"Ân, trước mắt mà nói, kế hoạch của bọn họ phi thường hoàn mỹ, có thể thấy được người chủ trì tuyệt đối là nhân vật lợi hại." Bần đạo tương đối kỳ quái nói :"Chẳng qua là ta như thế nào cảm giác được một trong hai thích khách kia. tựa hồ có chút quen mắt thế nhĩ?"
"Đúng không thế?" Vong Ưu tò mò nói :"Chẳng lẽ tại cái địa phương tồi tàn này chàng còn có thể gặp được bạn cũ sao?"
"Hắc hắc, thế sự vô thường a." Bần đạo cười nói :"Nói không chừng là có thể đấy."
"Ha ha. chuyện này càng ngày càng thú vị." Vong Ưu hưng phấn nói.
Theo thời gian trôi qua, cuối cùng thời gian hoàng đế đi tuần đã tới, gia hỏa này hiển nhiên là một người thích khoa trương, chỉ riêng đội ngũ cấm vệ quân, tùy tùng cùng cung nữ của hắn tạo thành đã đi mất hơn nửa giờ, sau đó mới nhìn thấy một chiếc xe ngựa hoàng kia rất lớn vô cùng xa hoa chậm rãi chạy đến.
Xe ngựa cho mười sau con bạch mã kéo đi. mà thân xe lại càng hết sức xa hoa, cả chiếc xe ngựa là hình tứ phương, dài tám thước, rộng sáu thước, cao hơn ba thước, mặt trên dát vàng, còn được trang trí đại lượng bảo thạch, nhìn đặc biệt lộng lẫy. Chính giữa xe ngựa có một chiếc giường hình tròn cực lớn có đường kính gần bốn thước, cả giường đều bị một tầng vải tơ tằm phủ lên, ẩn ẩn trong đó có thể nhìn thấy một cái thân hình mập mạp đang nằm trên đó, xung quanh đó còn có rất nhiều thiếu nữ xinh đẹp ở trần thân trên đang hầu hạ.
'Ai!' Nhìn đến đây, bần đạo trong lòng thầm than, thật sự là một nhúm hoa nhài cắm bãi *** chó, mất hứng đến cực điểm a."
Chiếc xe ngựa đi đến đâu. người ở hai bên đường nhất tề quỳ rạp xuống đất, cho dù là những người đứng ở trên ban công cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà khi xe ngựa của hoàng đế đi qua suối phun, dị biến nổi lên. hai nhân ảnh đột nhiên từ trong suối phun bay vọt ra, đánh thẳng đến xe ngựa. Khi thân người bọn hắn còn trên không trung, liền phân nhau ra giơ kiếm chém xuống một phát, chỉ thấy hai đạo kiếm khí sắc bén một lớn một nhỏ trong giây lát từ trên tay bọn hắn bắn ra, hung hăng chém về phía xe ngựa.
Chỉ nhìn trình độ hoa lệ của hai đạo kiếm khí này thôi liền hoàn toàn có thể đoán ra lực sát thương khủng bố của chúng nó. Cho dù đạo kiếm khí nhỏ nhất cũng rộng chừng mấy thước, mà đạo lớn nhất thì rộng đến vài chục thước, dài mấy trăm thước, không có bất kỳ người nào hoài nghi, bọn hắn có thể đem một kích này đem hoàng đế bệ hạ bao gồm cả xe ngựa chém thành phấn vụn.
Nhưng mà, trong nháy mắt khi thích khách xuất hiện, giường lớn mà hoàng đế kia đang nằm đột nhiên vờ ra, từ bên trong phóng ta hai hắc y nhân. Bọn hắn sau khi xuất hiện lập tức tiếp đón hai thích khách, bão kiếm trên tay cũng chém ra hai đạo kiếm khí sắc bén. Kích thước hai đạo kiếm khí này cơ hồ hoàn toàn giống nhau, so với kiếm khí của thích khách, vừa vặn nhỏ hơn kiếm khí lớn nhất một chút và lớn hơn kiếm khí nhỏ nhất một chút. Hiển nhiên, hai người này cũng là cao thủ cấp bậc kiếm thần.
Nói thì chậm xây ra thì nhanh, kiếm khí trong chớp mắt ở giữa không trung đụng vào nhau. Theo hai tiếng nổ mạnh ầm ầm vang lên, sóng xung kích sinh ra từ vụ nổ liền bạo phát ra xung quanh. Lấy thực lực của bốn kiếm thần mà nói, vụ nổ này ít nhất cũng có thể đem kiến trúc trong phạm vi mấy trăm thước trực tiếp san bằng bình địa. đương nhiên cũng bao gồm cả hoàng đế béo mập kia.
Hiển nhiên, đối với chuyện này bên phía hoàng đế đã sớm chuẩn bị, chuyện như vậy là không thể nào phát sinh, cho nên, không đợi sóng xung kích của vụ nổ tàn ra, một vòng bảo hộ vô hình đột nhiên đem bốn người bay vây lại, uy lực của nổ mạnh tuy rằng cương mãnh, nhưng lại không thể đột phá được vòng bảo hộ này, chỉ có thể ở trong hộ tráo tàn phá không ngừng, làm cho bênừong chướng khí mù mịt, cái gì cũng không nhìn thấy rõ.
Sau khi nổ mạnh qua đi, vòng bảo hộ cũng lập tức biến mất, khói bụi bên trong cũng rất nhanh tán đi. Lúc này, mọi người đã có thể thấy rõ tình cảnh bên trong, chỉ thấy bốn vị kiếm thần đứng thẳng giữa không trung, trong đó, một thích khách diện mạo trẻ tuổi anh tuấn là chật vật nhất, đây hẳn là Lý Nhĩ. cả người hắn dính không ít bụi đất, thậm chí cả quần áo cũng bị kiếm khí của đối thủ cắt qua. Mà hai gã hắc y bảo tiêu của hoàng đế cũng chỉ tốt hơn so với Lý Nhĩ một chút. Tuy rằng bọn hắn che mặt, nhìn không ra diễn cảm, nhưng mà mọi người vẫn có thể Từ trong ánh mắt khiếp sợ của bọn hắn nhìn ra một chút đầu mối.
Từ trong ánh mắt của hai người, mọi người có thể thấy một vị trung niên anh tuấn đầu đầy tóc bạc ngạo nghễ đứng giữa không trung lạnh lùng nhìn chẳm chằm vào hoàng đế phía dưới, tựa hồ hai hắc y kiếm thần kia căn bản là không để vào mắt. Trên thực tế, chỉ từ trên khuôn mặt thoải mái cùng quần áo sạch sẽ của hắn. mọi người hoàn toàn có thể nhận ra, hắn quả thật có tư cách cuồng vọng như vậy.
Hiển nhiên, người này chính là ngân phát kiếm thần, vào mười mấy năm trước sau khi đánh bại đại lục đệ nhất kiếm thần, hắn liền được công nhận là đại lục đệ nhất cao thủ. Mãi đến hiện tại, chưa có người nào hướng hắn khiêu chiến, sự xuất hiện đột ngột của hắn lập tức đưa tới một sự náo động cùng khiếp sợ của mọi người, mọi người đều là sùng kính nhìn vị tuyệt thể cao thủ này, thật lâu không hề có người nói chuyện.
Trên thực tế, sự xuất hiện của người này. kinh hãi nhất trái lại không phái những người đó mà là đám người bần đạo. Vì gia hỏa đó, chúng ta thật sự nhận biết, hắn chính là Tây Á đột nhiên biến mất vài chục năm trước.
Lúc ấy, lão Giáo Hoàng chết trận, tân Giáo hoàng lên ngòi, nhưng mà thực quyền của Giáo Đình toàn bộ rơi vào trong tay Tiên Nhã, tuy rằng chúng ta cũng không có tính toán đuổi tận giết tuyệt Tây Á, dù sao trong đó còn liên lụy đến điều kiện của Tây Tư Nhĩ thân vương làm đồng minh lúc đó. Bất quá Tây Á mất tích, tìm hết cả Thánh Quang đại lục cũng không tìm được hắn. nguyên lai là hắn trốn đến nơi này. Ha ha. thật là có ý tứ a! Bần đạo, Vong Ưu cùng Tiên Nhã mỉm cười nhìn nhau, đều từ trong ánh mắt của đối phương thấy được sự thú vị.
Kể từ đây, ta cũng liền biết được thần minh sau lưng Tây Á và Lý Nhĩ là ai, ngoại trừ Tây Tư Nhĩ thân vương ra, ai còn sẽ quan tâm đến phụ tử lưu vong bọn hắn đây a? Tây Tư Nhĩ thân vương lúc này không còn như xưa. khi tử giới chúng ta liên thủ công phạt Da Cáp Đức. bởi vì hắn chỉ huy lập nhiều công lớn nhận được sự tán thường của Minh thần, sử dụng bí pháp tăng lên thực lực của hắn. giúp hắn miễn cường đạt được cấp bậc thứ thần.
Sau đó, Minh thần phản bội ta, bị ta tiêu diệt, Minh giới của hắn cũng nằm trong sự quản lý thống tri của ta. Tây Tư Nhĩ thân vương là người đầu tiên đầu phục ta, cũng nhờ vào giao tình với cha ta mà đạt được một phần quyền hạn quản lý Minh giới. Cho nên hắn hiện tại có thể xem như là thổ hoàng đế của Minh giới, tự tay giúp cháu mình thành kiếm thần, đó là chuyện rất dễ dàng.
Bất quá, ta lại không ngờ hắn lại đem Tây Á cùng cháu của mình giấu đi. xem ra. gia hỏa này đối với ta vẫn là có ngờ vực, sợ ta sẽ ữảm thảo trừ càn, cho nên mới an bài như vậy. Hắc hắc, chỉ tiếc, hắn là thòng minh bị thòng minh hại a, chỉ sợ hắn tuyệt đối không nghĩ được rằng, trong vị diện nhân gian giới này. đứa con cùng đứa cháu có cấp bậc kiếm thần của hắn không ngờ cũng có thể gặp phải nguy hiểm. Lần này, nếu không phải bần đạo vừa khéo gặp được, hắc hắc, Tây Tư Nhĩ thân vương các hạ chỉ sợ là bị tuyệt hậu.
Đừng nhìn hiện tại ngân phát kiếm thần vẻ mặt trấn tĩnh, nhưng mà kỳ thật trong lòng hắn cũng đang rất lo lắng. Cũng không có gì là kỳ quái, bởi vì xung quanh bốn phía bọn hắn đang bị nhân thủ mạnh mẽ bao vây. Nguyên lai. khi phụ tử bọn hắn xuất hiện, ngoại trừ hai tên hắc y kiếm thần ngăn cản bọn hắn ra, còn có bốn tên pháp thần trong nháy mắt xuất hiện trên xe ngựa của hoàng đế, bọn họ là dụng phương thức thuấn gian di động cự ly ngắn mà đến. cho nên mới nhanh như vậy, phòng hộ tráo lúc này ngăn cản sóng xung kích chính là do bọn họ liên thủ bố trí ra.
Cùng lúc đó, phía sau ngân phát kiếm thần, không ngờ lại liên tiếp xuất hiện ba cao thù cấp bậc kiếm thần, mật khác còn có mười mấy kiếm thánh đi theo. Như vậy, bên hoàng đế chẳng khác nào có bốn pháp thần năm kiếm thần, chín cao thủ đỉnh cấp, mặt khác còn có rất nhiều cao thủ hộ tùy thời nghe hiệu lệnh. Thế địch cường đại như thế, thật sự nằm ngoài sự tường tượng của Tây Á, coi như Tây Á so với bất kỳ người nào trong bọn hắn cũng mạnh hơn một chút, chỉ sợ cũng rất khó phá vây ra ngoài, huống chi còn có Lý Nhĩ con của hắn ở đây.
"Chúng ta trúng kế rồi." Lý Nhĩ vừa thấy trận thế này, lập tức liền ý thức được điểm này, thần tình hối hận cúi đầu nói :"Đáng giận. Phụ thân đại nhân, là ta vô năng đã liên lụy người."
"Ngẩng đầu lên!" Tây Á lạnh lùng nói :"Nam nhi gia tộc ta chưa bao giờ ở trong khốn cảnh bi quan tuyệt vọng. Tổ phụ của ngươi, ngày trước chết trận sa trường, vẫn bằng vào trí tuệ cao siêu, gây cho đối thủ thiên đại phiền phức. Phụ thân của ngươi, suất lòih đại quân ưu thế tuyệt đối lại liên tiếp thua trong tay một tiểu cô nương chỉ mười mấy tuổi. Mấy lần đều là hiểm tử nhưng vẫn còn sống, thể nhưng ta còn chưa từng khuất phục, cũng chưa từng cúi đầu. Ngươi phái nhớ kỹ, Vô luận là khó khăn cỡ nào, ngươi cũng phải không ngừng đấu tranh. Bởi vì ngươi là người thừa kế duy nhất của Tạp Đặc hoàng thất, bao nhiêu khó khăn huyết mạch cao quý nhất, ngươi rõ rồi chứ?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.