Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 802: Bí mật Hòa Lạp





Trước kia nếu muốn tách Hòa Lạp ra một mình có lẽ rất khó, nhưng mà bây giờ lại rất là dễ dàng. Dù sao bọn họ đã bị Tru Tiên kiếm trận hành hạ bảy ngày, ma lực trong cơ thể bị kiếm khí công kích tiêu hao được gần hết, cho nên lực hành động của bọn họ giảm thấp rất nhiều.
Bần đạo và mấy vị sư huynh trong thời gian bảy ngày này cũng hao tốn không ít sức lực. Nhưng mà so với bọn họ vẫn còn tốt hơn, dù sao bọn ta dựa vào là Tru Tiên kiếm trận nâng cao uy lực. Khi nhìn thấy đám người Hòa Lạp suy yếu, chúng ta cảm thấy đã đến lúc thu lưới. Cho dù Thái Thản thần hoàng không có yêu cầu, chúng ta cũng sẽ nhắm bắt cơ hội phân bọn họ ra.
Vừa vặn lúc này cái tên yếu nhất trong nhóm người Hòa Lạp, bởi vì đại chiến mấy ngày liên tiếp tiêu hao quá nhiều, cho nên động tác né tránh xuất hiện chậm trễ, kết quả tạo thời cơ cho ta lợi dụng. Bần đạo lập tức nắm lấy cơ hội chém tới một kiếm ngay khe hở đó.
Đám người Hòa Lạp lúc này đã không thể giữ vững đội hình đầy đủ nữa rồi, vì muốn tránh né Hạo Thiên thần kiếm sắc bén, bọn họ chỉ biết bất đắc dĩ chia ra thành hai đội. Một đội ba người, một đội bốn người. Chờ đến khi Hạo Thiên thần kiếm bay qua, ta không cho bọn họ có cơ hội tụ hợp lần nữa, bốn vị sư huynh lập tức chen vào triệt để ngăn cách bọn họ. Sau đó năm sư huynh đệ chúng ta cùng nhau vận hành Tru Tiên Đại Trận bức bách bọn họ càng lúc càng rời xa nhau.
Sau khi thành công tách bọn họ ra, mọi chuyện còn lại dễ dàng hơn nhiều, bảy tên này mất đi ưu thế liên thủ càng thêm chật vật không chịu nổi, ngay cả trận hình tối thiểu cũng khó lòng bảo toàn. Bần đạo lao tới đầu tiên chém một kiếm gây phiền toái cho Hòa Lạp. Dưới sự giúp đỡ của mấy vị sư huynh, ta thành công tách hắn ra xa mấy người khác, sau đó cố ý để Tru Tiên kiếm trận lộ ra một khe hở nhỏ.
Hòa Lạp bị vây khốn ở trong Tru Tiên kiếm trận đã bảy ngày, hắn đã sớm chán ngán mệt mỏi lắm rồi. Cho nên vừa thấy được có khe hở thông ra phía ngoài xuất hiện, lập tức dốc hết toàn lực đột phá. Mặc dù hắn biết đây có thể là bẫy rập. Nhưng mà bản thân hắn đang bị tử vong uy hiếp, căn bản không có sự lựa chọn nào khác, chỉ sợ dù là núi đao biển lửa hắn cũng chỉ có đâm đầu vào mà thôi.
Hòa Lạp rời xa một hồi, năm người chúng ta bắt đầu cảm thấy thoải mái lên, dù sao ở trong bảy người Hòa Lạp là tên có thực lực mạnh nhất. Bớt đi lực lượng của hắn kiềm chế, chúng ta rốt cục có thể tùy ý ra tay, chậm rãi thu thập sáu tên lưu lại kia. Khà khà, kẻ xui xẻo thứ nhất tự nhiên là gã tổng chỉ huy yếu nhất. Thực lực của hắn đặc biệt thua xa những người khác, bị ta cùng bốn vị sư huynh liên thủ nhanh chóng giết chết.
Còn dư lại năm gã thực lực không chênh lệch nhiều lắm, bần đạo và bốn vị sư huynh không hẹn mà cùng lựa chọn Ngọc đế lão nhi. Hắc hắc, ai bảo tên này làm đủ chuyện thất đức đối với Đạo Môn chứ? Chúng ta lần này tự nhiên phải tìm hắn tính sổ mới đúng. Bản thân ta muốn nhìn lần này hắn còn có phân thân hay không?
Khi mà bần đạo đại chiến với Ngọc đế ở bên trong đại trận, phía ngoài lại đang diễn một màn đại hội phê phán um sùm. Đầu tiên là khổ chủ Đại Địa mẫu thần tiến hành lên án Hòa Lạp.
"Hòa Lạp, khi mà quân đoàn Thiên Sứ các ngươi giết chết Hải thần con gái của ta có từng suy nghĩ qua cảm thụ của người mẹ như ta hay không?" Đại Địa mẫu thần híp mắt nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta rất muốn biết, các ngươi tại sao muốn đối phó một hài tử hiền lành như vậy."
"Vì tín ngưỡng, mặc dù đúng là có lỗi, nhưng mà cũng không có cách nào khác cả. Ai bảo nàng ngăn chặn con đường truyền đạo của chúng ta đây?" Hòa Lạp bất đắc dĩ nói: "Mặc dù sự tình cụ thể không phải là ta làm, nhưng mà ta sẽ không trốn tránh trách nhiệm. Thân là trưởng quan hành chính cấp bậc cao nhất trong quân đoàn Thiên Sứ, thuộc hạ làm bất cứ chuyện gì ta cũng có thể đảm đương. Có chiêu số gì các ngươi cứ tiến lên đi !"
"Chết cũng không biết hối cải." Thái Thản thần hậu tiếp lời: "Nói cho ngươi biết, tín ngưỡng chó má của các ngươi xong xuôi rồi."
"Chưa chắc !" Hòa Lạp ra vẻ bất cần nói: "Thế nhưng lần này ta thừa nhận thất bại, các ngươi hành sự rất tốt, có thể thỏa mãn một chút hiếu kỳ của ta trước khi chết không?"
"Ngươi muốn biết cái gì?" Đại Địa mẫu thần mặc dù rất chán ghét cách làm của Hòa Lạp. Nhưng mà đối với khả năng bình tĩnh và gan dạ của hắn rất là bội phục.
"Phong thần Bá Lỗ Tư là chuyện gì? Rốt cuộc có phải bị ngươi phong ấn hay không?" Hòa Lạp cười khổ nói.
"Dĩ nhiên là không, ta làm sao có thể tùy ý nhốt con của mình chứ?" Đại Địa mẫu thần cười nói.
"Vậy hắn hư không tiêu thất mấy ngàn năm là ở chỗ nào?" Hòa Lạp không hiểu hỏi.
"Hắn ở trong Vân Điện chúng ta đảm nhiệm công việc bồi dưỡng Lôi nguyên tố." Thái Thản thần hoàng cười híp mắt nói: "Không nghĩ tới sao?"
"À." Hòa Lạp bừng tỉnh đại ngộ nói: "Thì ra Đại Địa mẫu thần đã sớm cấu kết cùng các ngươi? Buồn cười là chúng ta lại bị nàng biểu hiện tư thái trung lập lừa gạt mấy ngàn năm."
"Đúng là rất buồn cười." Bần đạo cười nói: "Điều này nói rõ trí tuệ của quân đoàn Thiên Sứ thấp đến mức nào rồi."
"Không đúng." Hòa Lạp đột nhiên khó hiểu nói: "Ta từng cẩn thận tra xét phong ấn Phong thần Bá Lỗ Tư, niên đại của nó ít nhất cũng có mấy ngàn năm, tuyệt đối không có bị người ta động tay động chân qua, đây là chuyện gì xảy ra?"
"A, việc này hả?" Bần đạo cười hì hì nói: "Dường như bên phía chúng ta có một người biết sử dụng Đại Dự Ngôn Thuật. Mặc dù nàng không có tinh thông, nhưng mà có sự trợ giúp của ta thì việc gia tốc thời gian trôi qua vẫn có thể miễn cưỡng làm được. Cứ như vậy, nàng cũng hao phí vài năm mới giả tạo được nơi đó trải qua thời gian mấy ngàn năm đó."
"Cái gì !" Hòa Lạp nhất thời thất kinh, vội vàng nói: "Đại Dự Ngôn Thuật là bí mật của chúng ta không hề truyền ra ngoài, chỉ có Thiên sứ có thiên phú mới có thể nắm giữ, dù là ta cũng không tinh thông sử dụng nó, các ngươi làm sao học được ?"
"Thời điểm ta chuyển sinh có một bạn thân ở Nhân giới làm Thánh nữ của các ngươi, sau khi xử lý lão Giáo Hoàng xong xuôi, nàng may mắn chiếm được ngôi vị đứng đầu Thiên đường, truyền thừa của Da Cáp Đức. Từ đó nàng có năng lực Đại Dự Ngôn Thuật. Mặc dù Da Cáp Đức đã chết, nhưng mà phương pháp sử dụng Đại Dự Ngôn Thuật chúng ta tự nhiên có thể vận dụng." Bần đạo cười ha hả nói: "Mặc dù Da Cáp Đức tạo cho chúng ta không ít phiền toái, nhưng mà lần này hắn đã giúp đỡ chúng ta rất lớn. Ha ha."
Dĩ nhiên bần đạo đang nói đùa mà thôi, thật ra người dùng Dự Ngôn Thuật chính xác là Tiên Nhã, nhưng nàng cũng mượn lực lượng từ Athena, chứ không phải là Da Cáp Đức. Chỉ là chung quanh có nhiều người dòm ngó, ta dĩ nhiên không thể nào nói ra thân phận Athena. Lỡ may lộ ra một ít thì tương lai khó lường lắm!
"Đáng giận." Hòa Lạp căm tức nói: "Tên ngu ngốc kia đúng là quá mức chủ quan rồi."
"Bởi vì ngay lúc đó ta còn không có đủ thực lực, chỉ là một vị lãnh chủ nho nhỏ ở nhân gian mà thôi. Da Cáp Đức chủ thần dĩ nhiên không thèm đặt ta vào trong mắt, căn bản là không có ý định tra xét thân phân của ta, tự nhiên hắn cũng không hề hoài nghi quan hệ Tiên Nhã với ta." Bần đạo cười nói: "Ngươi còn có nghi vấn gì nữa thì nói ra. Ta đây sẽ nói cho ngươi biết hết."
"Nói như vậy, mọi chuyện từ đầu tới đuôi đều là âm mưu của ngươi, ngay cả Athena cũng bị các ngươi lợi dụng?" Hòa Lạp buồn bực hỏi.
"Ha ha, dĩ nhiên công tác tình báo của nàng quá xuất sắc, chúng ta thật sự cũng phải lo lắng. Cho nên phải dứt khoát ra tay hãm hại, không nghĩ tới nàng vẫn bị mắc lừa." Bần đạo cười nói: "Xem ra, năng lực quá xuất sắc cũng là một gánh nặng. Nếu như nàng ngu ngốc một chút, không có phát hiện đầu mối chúng ta lưu lại, không phải sẽ không có chuyện gì hay sao? Hơn nữa, nếu như trước đó nàng cẩn thận điều tra Phong thần Bá Lỗ Tư, các ngươi sẽ có thể thoát khỏi chiến bại rồi. Hắc hắc, cho nên các ngươi cứ từ từ mà căm hận nàng ta đi !"
"Hừ, là lỗi của ta, ta không nên tin tưởng ủy thác nhiệm vụ cho bất luận kẻ nào khác." Hòa Lạp tức giận nói, hắn biết bây giờ hối hận cũng đã muộn, vô cùng buồn bực nói: "Thật ra Athena từng mấy lần nhắc nhở ta, chỉ vì ta quá mức tin tưởng sự việc trước mắt. Cũng quá tin tưởng ~!"
Câu nói kế tiếp hắn không có nói ra, đó là vì hắn không dám. Bởi vì trách nhiệm thật ra thuộc về Thánh thiên sứ, ai bảo nàng ta kiểm tra trí nhớ Phong thần Bá Lỗ Tư không có phát hiện vấn đề đây? Nếu như không có Thánh thiên sứ đứng ra bảo đảm, Hòa Lạp vô luận thế nào cũng không thể đại ý xông vào trong cạm bẫy như hiện tại.
Nghĩ tới đây Hòa Lạp hỏi tiếp: "Bá Lỗ Tư làm thế nào tránh được Thánh thiên sứ bệ hạ kiểm tra trí nhớ?"
"Đương nhiên là có bí quyết." Bần đạo cười ha hả nói: "Nhưng ta sẽ không nói. Các hạ cứ buồn bực vì sự ngu ngốc của mình mà chết đi."
"Ngươi…" Hòa Lạp giận đến cả người run rẩy, cơ hồ muốn hộc máu tại chỗ. Cả giận nói: "Ngươi không phải mới vừa nói sẽ giải thích hết tất cả cho ta nghe trước khi chết hay sao? Vì sao bây giờ lại đổi ý rồi?"
"Đó là bởi vì ngươi quá mức ngu ngốc, trên thế giới này chuyện tình ngươi không biết nhiều lắm, nếu như ta phải nói cho ngươi hiểu toàn bộ rồi mới chết. Chẳng phải là ngươi vĩnh viễn không chết sao?" Bần đạo trêu chọc: "Cho nên, hiện tại các hạ chấp nhận lên đường đi thôi." Nói xong ta liền ngậm miệng, không hề để ý đến hắn nữa.
"Hòa Lạp, ngươi không nghĩ tới bản thân mình luôn luôn cuồng vọng lớn lối cũng có ngày hôm nay hả?" Đại Địa mẫu thần lập tức tiếp lời ta: "Ngày ngươi vẫn lạc sẽ đại biểu ngày cuối cùng quân đoàn Thiên Sứ biến mất sắp tới rồi."
"Hừ." Hòa Lạp mặc dù chiến bại nhưng vẫn cao ngạo nói: "Thắng lợi của các ngươi chỉ là một lúc, sinh tử của ta chỉ là chuyện nhỏ, quân đoàn Thiên Sứ vĩnh viễn bất bại."
"Ha ha, nói ngươi cuồng vọng vẫn còn tốt nhỉ? Hay là nói ngươi ngu ngốc mới đúng đây?" Thái Thản thần hậu buồn cười nói: "Quân đoàn Thiên Sứ có mười hai gã tổng chỉ huy, hôm nay lại hao tổn thêm sáu người, các ngươi chỉ còn có hai tên đó nha? Hôm nay tổn thất bốn mươi gã chủ thần đỉnh cấp và vài trăm triệu chủ lực tinh nhuệ, quân đoàn Thiên Sứ đã bị tiêu diệt hầu như không còn. Ngươi chẳng lẽ không biết sao?"
"Đối với các ngươi như thế chưa chắc là chuyện tốt." Hòa Lạp thản nhiên nói: "Nói cho chuẩn xác, chuyện này cũng sẽ dẫn tới hậu quả vô cùng bi thảm cho các ngươi."
"A? ngươi đang hù dọa chúng ta hả?" Thái Thản thần hoàng buồn cười nói: "Vào lúc này còn có thể nói ra được như thế, ngoại trừ gia tăng ý tứ hài hước ra sẽ không có bất kỳ hiệu quả thực tế nào đâu!"
"Tùy ý các ngươi thôi!" Hòa Lạp không chút hoang mang nói: "Nhưng mà ta đây khinh thường hành động vì bảo vệ tánh mạng mà lừa gạt các ngươi."
"Ngươi đang nói Thánh thiên sứ sẽ trả thù hả?" Bần đạo mỉm cười nói: "Nàng có tới chúng ta cũng không sợ, nàng ta là người thông minh, tuyệt đối sẽ không vì tức giận mà mạo hiểm tánh mạng. Coi như là nàng có thể giết được chúng ta, bản thân nàng cũng sẽ tổn thất phần lớn lực lượng, lỡ may lúc đó sư tổ ta tìm tới, nàng ta sẽ chịu không nổi thua thiệt rồi."
"Đúng là có Hồng Quân đạo nhân sư tổ của các ngươi trấn giữ, Thánh thiên sứ bệ hạ tuyệt đối sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng mà chuyện này vẫn không thể nào cải biến được vận mệnh diệt vong của các ngươi. Bởi vì người động thủ vốn không phải là bệ hạ." Hòa Lạp bình tĩnh nói: "Các ngươi bây giờ là đang tự tìm đường chết."
Nghe xong lời Hòa Lạp nói, mấy người chúng ta nhìn nhau một lần, cũng cảm thấy tựa hồ hắn nói có một ít đạo lý, hơn nữa chân tướng đúng là có chuyện như vậy hay không? Đúng là kỳ quái thật, chẳng lẽ người chim còn có hậu thủ gì sao? Chúng ta nhất thời lâm vào trầm tư.
"A?" Đại Địa mẫu thần suy nghĩ một lát, quyết định tra hỏi rõ ràng trước. Cho nên nhíu mày nói: "Như vậy các hạ có thể nói rõ hơn ta nghe xem nào?"
"Ai, những điều này là cơ mật nội bộ bên trong Quang minh tộc, chỉ có bề trên cấp tổng chỉ huy mới có thể biết được, ta không thể nào dễ dàng tiết lộ." Hòa Lạp làm khó chúng ta.
"Ai dà, vậy nhà ngươi đang nói chuyện giật gân rồi?" Thái Thản thần hậu khinh thường nói: "Ngươi đang cho rằng tùy tiện bịa ra mấy câu chúng ta sẽ thả các ngươi ra hay sao? Điều này cũng quá buồn cười đi."
"Ai..." Hòa Lạp thở ra một hơi, bất đắc dĩ nói: "Thật ra ta cũng không muốn đồng quy vu tận cùng các ngươi. Hơn nữa chuyện này náo động quá lớn, nếu như thật sự xuất hiện tình huống như vậy sẽ không có ai được lợi hết, bị hủy diệt không chỉ là các ngươi, còn có cả Đạo Môn, Phật Môn, thậm chí bản thân chúng ta cũng ở trong đó. Cũng được, nếu như bốn người các ngươi có thể thề không tiết lộ chuyện này cho bất luận kẻ nào biết, ta liều mạng bị bề trên trách phạt sẽ nói chuyện này cho các ngươi biết."
"Nghiêm trọng như thế?" Bần đạo hơi kinh ngạc nói. Sau đó ta nhìn qua vợ chồng Thái Thản thần hoàng và Đại Địa mẫu thần, phát hiện bọn họ cũng đang nghi ngờ ngây người tại chỗ. Ta đành phải cười nói: "Không thèm quản hắn nói thật hay giả, dù sao nghe một chút cũng không có hại mà?"
"Cũng tốt, không phải là thề không tiết lộ thôi sao? Không phải là ngưng chiến mà." Thái Thản thần hoàng gật đầu nói: "Ta đồng ý."
"Ta cũng rất tò mò." Đại Địa mẫu thần cũng gật đầu đồng ý, nói: "Vậy thì cùng thề!"
Sau đó, bốn người chúng ta, à không, là năm người cùng nhau phát hạ lời thề linh hồn. Lúc này làm sao có thể thiếu Vong Ưu chứ? Nàng cũng muốn tới tham gia náo nhiệt, cũng may Hòa Lạp không có để ý nhiều thêm một người. Không ra vẻ phản đối gì cả, hắn ngầm đồng ý cho nàng gia nhập.
Chờ đến khi chúng ta thề xong, rồi ra lệnh cho thuộc hạ lùi ra chung quanh, cũng bố trí kết giới cách âm ổn thỏa, Hòa Lạp mới chậm rãi nói: " Thiên sứ tộc chúng ta được xưng là Quang minh tộc, tôn trọng lực lượng quang minh. Hễ địa phương có ánh sáng tồn tại sẽ không thể thiếu bóng tồn tại, hoặc là nói quang và ảnh cùng tồn tại. Cho nên, tộc chúng ta tôn trọng quang minh dĩ nhiên cũng tồn tại hai bộ phận, quang cùng ảnh."
"Mười hai vị tổng chỉ huy chúng ta còn có một cái tên khác, gọi là mười hai Quang sứ đồ. Toàn bộ chúng ta đều là thuộc hạ dưới trướng Thánh thiên sứ bệ hạ. Mà giống với Thánh thiên sứ, Thần thiên sứ bệ hạ cũng có thuộc hạ dưới trướng cho riêng mình, chính là mười hai Ảnh sứ đồ. Bọn họ và chúng ta là sứ đồ đời thứ nhất đi theo hai vị bệ hạ từ rất lâu rồi. Mà bọn họ khác chúng ta ở một điểm, chúng ta chịu trách nhiệm phát triển quân đoàn Thiên Sứ, phần lớn thời gian dùng để phát triển thế lực của Thiên sứ tộc. Mà bọn họ lại không làm bất cứ chuyện gì, chẳng qua là tu luyện, không ngừng tu luyện." Hòa Lạp bình tĩnh nói.
"Ngoài chuyện đó ra, bọn họ được phép sử dụng quyền hạn cao nhất, tất cả chiến lợi phẩm chúng ta chinh chiến ở bên ngoài lấy được bọn họ đều được ưu tiên sử dụng. Hơn nữa thiên phú của bọn họ cực cao, cộng thêm Thần thiên sứ bệ hạ luôn tận tâm chỉ dạy. Cho nên thực lực của bọn họ hoàn toàn vượt xa chúng ta." Hòa Lạp cười khổ nói: "Muốn biết khác biệt bao nhiêu không? Dù sao thì hai ba ngươi như ta cũng đánh không lại một gã yếu nhất trong đó."
"Không phải chứ?" Đại Địa mẫu thần kinh ngạc nói: "Các ngươi đã có thế lực cường đại như vậy, tại sao không sớm sử dụng?"
"Bởi vì thứ mà bọn họ sử dụng chính là lực lượng Hỗn Độn, có quang, có ám, kết hợp hai hệ pháp thuật Quang Ám lại với nhau lực lượng hoàn toàn khác biệt, vì thế bọn họ trở nên vô cùng cường đại. Đồng thời nó cũng làm lẫn lộn tư tưởng của bọn họ. Bọn họ thỉnh thoảng ôn hòa, thỉnh thoảng cuồng bạo tàn nhẫn, vô cùng tanh máu, y như một nhóm điên cuồng vậy. Tóm lại sự xuất hiện của bọn hắn tượng trưng cho giết chóc và hủy diệt, một khi thả nhóm bọn hắn ra ngoài, đó chính là cục diện không chết không thôi, hủy diệt các ngươi cùng với hai nhà Phật Đạo đều rất dễ dàng." Hòa Lạp tự tin nói.
"Vậy tại sao ngươi nói bọn họ cũng có thể hủy diệt các ngươi đây? Chẳng lẽ bọn họ đã mất hết tính người rồi hả?" Bần đạo tò mò hỏi.
"Dĩ nhiên không phải thế." Hòa Lạp cười nói: "Bọn họ nếu như không phân ra địch ta, vậy thì không phải điên thật rồi sao? Chúng ta làm sao có thể nhàm chán đến nỗi bồi dưỡng ra một đám điên như vậy chứ?"
"Vậy tại sao các ngươi không sử dụng bọn họ tới hủy diệt chúng ta?" Thái Thản thần hoàng khó hiểu hỏi.
"Ai…" Hòa Lạp bất đắc dĩ nói: "Sự hiện hữu của bọn hắn là lực lượng tự vệ cuối cùng của chúng ta, nói không dễ nghe thì trước kia các ngươi còn không có tư cách khiến cho chúng ta sử dụng bọn hắn. Nhưng mà một khi chúng ta tổn thất sáu vị tổng chỉ huy trở lên, dựa theo chúng ta quy định sẽ là thời điểm xuất động bọn họ rồi."
"À! Còn kém một tên." Bần đạo buồn cười nói: "Đúng rồi, Ngọc đế có tính hay không? Tính cả tên kia còn kém hai tên mới đúng."
"Ngọc đế dĩ nhiên không tính, hắn chỉ là ngoại viện chiêu mộ tạm thời mà thôi, trước khi hắn lập đầy đủ công lao, hắn còn chưa có tư cách trở thành Sứ đồ, nhiều nhất chỉ ngang hàng một vị tổng chỉ huy mà thôi." Hòa Lạp giải thích. Nguồn: http://truyenfull.vn
"Ta có chút hoài nghi đối với lời của các hạ nói." Đại Địa mẫu thần cười lạnh nói: "Không có ai đang vị vây vào thế hạ phong tuyệt đối còn có thể lưu lại một cổ thế lực cường đại như vậy. Nếu thật sự có nó, các ngươi đã sớm xuất động rồi."
"Ta đã nói rồi, bọn họ là thanh kiếm 2 lưỡi, đả thương người cũng đả thương chính mình, nếu như xuất động bọn hắn,rất có thể mang đến tai họa hủy diệt cho chúng ta." Hòa Lạp bất đắc dĩ nói.
"Tại sao?" Thái Thản thần hoàng tò mò hỏi.
"Bởi vì trong thế giới chư thần có không ít cao cấp tồn tại, ngoại trừ Thần Thánh thiên sứ bên phía chúng ta, còn có Hồng Quân đạo nhân, Nữ Oa, Bàn Cổ ...vân...vân đều là Đại thần thượng cổ. Nếu như xuất động nhóm Ảnh sứ đồ, mấy kẻ điên này ra sức hủy diệt các ngươi, đồng thời cũng sẽ trêu chọc đến các vị Đại thần cổ đại can thiệp vào chuyện này." Hòa Lạp nói: "Thần Thánh thiên sứ bệ hạ mặc dù mạnh mẽ, tuy nhiên vẫn không có phần thắng. Kể từ khi bọn họ tiến hành ngày "Chư Thần Mạt Nhật" lần trước bị Hồng Quân ngăn trở, bọn họ đã hiểu ra đạo lý này. Cho nên nhóm Ảnh sứ đồ chỉ là lực lượng tự vệ khi chúng ta bị uy hiếp, một khi vận dụng rất có thể dẫn phát ngày "Chư Thần Mạt Nhật" lần nữa, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.