Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 786: Quyết chiến Thần Giới





"Phu quân." Âu Dương Nhược Lan nghiêm túc nói: "Ta hoài nghi sau lưng bọn họ có một thế lực rất cường đại làm chỗ dựa. Vì thế bọn họ mới không sợ Đại Địa mẫu thần, thậm chí tên Minh thần cũng dám mạo phạm đắc tội Hỏa Thần, nữ thần Nguyên Tố. Toàn là chủ thần cực kỳ nguy hiểm mà bọn họ cứ to gan chạm vào."
"Ừ, có đạo lý, Minh thần luôn luôn cẩn thận từng ly từng tý, nếu không có chỗ dựa vững chắc hắn sẽ không dễ dàng trở mặt với chúng ta." Bần đạo nhíu mày nói: "Nhưng mà rốt cuộc là đứng sau lưng hắn đây?"
"Đúng vậy !" Âu Dương Nhược Lan cũng kỳ quái nói: "Thế lực có thể đối kháng với Đại Địa mẫu thần vốn có thể đếm được trên đầu ngón tay, hai nhà Phật Đạo tự nhiên là không thể, Thái Thản thần tộc cũng không có lý do đắc tội chúng ta, Cửu Ngục bây giờ đang cầu cạnh phu quân, hẳn là không đi tìm chúng ta gây phiền toái. Về phần quân đoàn Thiên Sứ, hắc hắc, bọn họ tự lo còn không xong, làm gì có năng lực giúp bọn hắn chứ? Ta tính đi tính lại cũng đoán không ra là người nào nữa? Phu quân biết thế lực nào có thực lực cường đại như vậy không?"
"Ta cũng không rõ ràng lắm, theo ta được biết dường như là không có." Bần đạo cười khổ nói.
"Đó mới là chuyện lạ." Âu Dương Nhược Lan nhíu mày nói: "Chẳng lẽ là cao nhân ẩn cư hay là thượng cổ ma thần tu luyện thành công đột nhiên xuất thế?"
"Đại khái là thế!" Bần đạo cười nói: "Quên đi, đoán mò cũng không được gì. Có câu binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, không quản hắn là ai. Hiện giờ chúng ta có Thiên Không Thành trong tay, dù có hai ba gã tổng chỉ huy cùng lên ta cũng ăn hết!"
"Thật?" Âu Dương Nhược Lan và Lệ Nhược Nhã vui mừng nói.
"Đúng thế, ân sư tặng cho ta Tru Tiên kiếm trận rất là cường hãn mà." Bần đạo đắc ý nói, đột nhiên ta nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói: "Ai da, hỏng bét, ta quên thả đám người Thất công chúa ra rồi."
Bần đạo vừa nói xong liền vội vàng thả đám người Thất công chúa từ Không gian cầu ra. Sau khi mấy nữ nhân đi ra biết được đã tới Thiên đường thì hưng phấn không thôi, trước kia các nàng chỉ biết đến nơi này trong thần thoại hoặc là truyền thuyết. Bây giờ tự mình đến đây tự nhiên là muốn đi thăm khắp nơi. Bần đạo bị Hương Hương bắt làm hướng dẫn viên du lịch. Thế là ta đành phải dẫn các nàng đi chơi một ngày. Ban đêm bần đạo đưa cho mỗi người một bộ Thất Thải Thiên Y của Lão Quân, các nàng thay xong bộ dáng hoàn toàn khác hẳn, ánh sáng đủ các màu liên tục lóe lên. Cộng thêm dung nhan các nàng đẹp như tiên nữ giáng trần, ta nhìn thấy cũng ngây dại hồi lâu.
Nữ nhân luôn luôn thích đồ vật tinh mỹ lấp lánh, sức chống cự của các nàng đối với những món đồ đó vô cùng thấp. Bộ y phục Thất Thải Thiên Y vừa xuất hiện đã triệt để chinh phục các nàng. Tất cả đều cao hứng dành hết tình yêu thương vào một đêm xuân tình ngay hôm đó, ai dà, không cần nhiều lời chuyện này.
Ngày thứ hai Vong Ưu rốt cục xuất quan. Vừa tới Thần Giới nàng liền trình diện phát minh mới của mình, quân đoàn Bảo Thạch Thạch tượng quỷ. Lực chiến đấu vượt xa Kim Diệu Thạch Thạch tượng quỷ. Không có biện pháp, dù sao phẩm cấp bảo thạch cao hơn Kim Diệu Thạch vài cấp, nồng độ ma pháp nguyên tố cũng mạnh hơn Kim Diệu Thạch nhiều, có thể nói hai loại vật liệu này căn bản không cùng một cấp bậc.
Bảo thạch Thạch tượng quỷ dựa theo các hệ chia làm bảy chủng loại Phong, Thủy, Hỏa, Ám, Quang và Tự Nhiên. Chúng nó có lực công thủ vật lý mạnh hơn Kim Diệu Thạch Thạch tượng quỷ, ngoài ra còn có thể thi triển một vài pháp thuật cao cấp, không còn bị giới hạn vài loại pháp thuật đơn điệu như Kim Diệu Thạch Thạch tượng quỷ. Chỉ có một loại pháp thuật thông dụng chung chính là tự bạo.
Nếu tính riêng lực chiến đấu thì Bảo Thạch Thạch tượng quỷ mạnh gấp ba lần Kim Diệu Thạch Thạch tượng quỷ, thế nhưng vẫn không đạt tới cấp bậc thứ thần. Dù vậy, uy lực của chúng nó tuyệt đối không thể xem thường, đặc biệt là số lượng của bọn chúng đã lên tới cực kỳ kinh khủng, hiện tại đã có hơn một trăm ngàn đầu. Coi như là mấy gã tổng chỉ huy đi tới cũng chỉ có nước chạy trối chết mà thôi.
Khà khà, điểm hay nhất chính là sau khi bọn chúng bị phá hủy, chỉ cần Thần Phù trong cơ thể bay trở lại là có thể thông qua khu trung tâm tòa thành tiến hành trọng sinh. Chỉ có điều tiêu hao ma lực lớn hơn Kim Diệu Thạch Thạch tượng quỷ mà thôi. Chúng ta có tiểu Lục ở đó nên không cần để ý tới vấn đề ma lực tiêu hao. Hơn nữa, toàn bộ vật liệu dùng để chế tạo là do Đại Địa mẫu thần cung cấp miễn phí, cơ hội tốt như vậy ta không thể nào bỏ qua được. Xem ra quân đoàn Kim Diệu Thạch Thạch tượng quỷ đã đến lúc loại bỏ rồi.
Vong Ưu vừa tới, bần đạo tập hợp Thất công chúa và Âu Dương Nhược Lan, bốn người chúng ta tiến hành hội nghị quân sự. Hoạch định kế hoạch tác chiến, căn cứ theo sở trường của chúng ta. Bần đạo chịu trách nhiệm tính kế, Vong Ưu nghĩ phương pháp áp dụng quân đội, Thất công chúa vạch ra kế hoạch hành động cụ thể, Âu Dương Nhược Lan bổ sung chi tiết. Cứ như thế, một phần phương án hoàn mỹ xuất hiệ. Kế tiếp chính là áp dụng thực tế.
Ngày thứ hai, mấy người Vong Ưu một thân trang phục lộng lẫy xuất hiện ở thị trường Thiên Giới, tiến hành vận chuyển một nhóm lớn tài liệu siêu cấp và vài kiện thần khí thượng hạng đến Thần Giới. Thứ này chính là mồi, ta không sợ đám ngu ngốc kia không chịu mắc mưu.
Quả nhiên tin tức truyền ra không lâu đã có nhóm lớn quân đội bắt đầu lục tục xuất hiện ở chung quanh Thần Giới, tiến hành tụ họp. Quá trình tập hợp kéo dài ba ngày ba đêm, số lượng quân địch gia tăng nhanh chóng, thám tử của chúng ta căn bản đếm không nổi. Dựa theo thám tử miêu tả, chúng ta phân tích ít nhất cũng có mấy trăm triệu quân ở đó.
Vào ngày thứ tư, thời khắc chúng ta mong đợi rốt cục đã đến. Mười mấy cánh cổng truyền tống cách Thiên đường rất xa đột nhiên xuất hiện từng rất nhiều quân đội. Vị trí truyền tống vừa khớp tạo thành một vòng tròn bao vây Thiên đường hoàn mỹ. Do số lượng của bọn họ quá nhiều, quá trình truyền tống kéo dài cả ngày mới xong, đây mới là quân đội cấp thấp thôi, quân đội tinh nhuệ của bảy gã chủ thần đỉnh cấp sẽ do chính bọn hắn phá vỡ không gian triệu hoán đến. Chi quân đội khổng lồ này tập hợp xong xuôi từ bốn phương tám hướng di chuyển tới thành Thiên đường.
Vị trí của bọn chúng cách chúng ta còn mấy vạn dặm, ít nhất cũng phải thêm một đoạn thời gian nữa mới đến đây. Vào lúc này, chúng ta có thể từ từ quan sát số lượng và chủng loại quân đội của bọn chúng. Tại phương diện này Vong Ưu không thể nghi ngờ là chuyên gia, trước kia nàng chính là Thống soái đại quân Thần Giới, cho nên phân tích đối thủ rất là dễ dàng.
"Bảy tên chủ thần đỉnh cấp cộng thêm một trăm triệu binh lính, có hơn hơn năm mươi Vị Diện phụ tham gia lần tấn công này, số lượng quân đội của bọn chúng từ mấy trăm vạn đến mấy ngàn vạn. Tổng số chắc là trên năm trăm triệu. Nói cách khác, liên quân kỳ này xuất ra vượt qua một tỷ hai người." Vong Ưu cười mị mị nói: "Thật là dọa người nha! Cả đời ta đánh qua mấy vạn trận chiến, còn chưa từng đụng tới nhiều địch nhân như vậy đó, ha ha, đúng là thoải mái !"
"Trời đất?" Nghe thấy Vong Ưu nói mọi người cơ hồ ngây dại ngay tại chỗ. Tại Thiên đường chúng ta đã tiến hành triển khai hội nghị trước khi chiến đấu, ngoại trừ mấy vị phu nhân của ta ra, những tướng lãnh Thiên sứ đầu hàng ta bây giờ sắc mặt trắng như giấy rồi. Rất nhiều người còn đang run rẩy cả người nữa kìa.
"Xem lại các ngươi đi?" Lệ Nhược Nhã bất mãn quát lên: "Không phải chỉ có một ít phế vật thôi sao? Sợ cái gì chứ?"
"Vâng vâng !" Bọn họ bị dọa cho sợ hãi vội vàng gật đầu. Nhìn thấy bọn họ biểu hiện, những nữ nhân của ta đều tỏ vẻ khinh bỉ.
Thất công chúa không thèm nhìn bọn họ, mà tiếp tục hỏi: "Vong Ưu tỷ tỷ, tình huống nhóm cao thủ của bọn hắn như thế nào?"
"Bảy tên chủ thần đỉnh cấp, chủ thần cấp một hơn trăm, thứ thần ta đếm không nổi rồi. Dù sao cũng phải hơn vạn !" Vong Ưu cười nói: "Binh lính của bọn hắn toàn là tạp nham, ta đập một cái bảo đảm chết vài ngàn như chơi, ha hả. Trong đó chỉ có mấy chi quân đội mà lực chiến đấu của thành viên bình thường rất gần Thiên sứ chiến tướng."
"Trời đất?" Một gã tướng lãnh Thiên sứ trực tiếp té ngồi xuống đất, bất tỉnh nhân sự luôn.
"Kéo ra ngoài, giam lại." Lệ Nhược Nhã ác tâm nói: "Thật là vô dụng."
"Đại nhân ." Một tên Thiên sứ tám cánh quỳ xuống trước mặt chúng ta, khóc lóc nói: "Đại nhân, bọn họ cường đại như vậy, căn bản chúng ta đánh không lại mà? Ta thỉnh cầu đại nhân nên đầu hàng đi."
"Thúi lắm." Lệ Nhược Nhã tức giận quát: "Ngu ngốc, ngươi muốn chết phải không?" Vừa nói xong liền rút bội kiếm ra.
"Ha hả." Bần đạo phất tay ngăn cản Lệ Nhược Nhã, nói với hắn: "Ngươi đó, làm sao lại kém cỏi như vậy. Ta cũng không tin thu thập không nổi bọn chúng, nếu đánh không lại thì vì sao ta ở chỗ này chuyện trò vui vẻ chờ chết hả? Ta coi như bỏ qua bản thân, nhưng cũng không nỡ để cho mấy vị phu nhân mỹ lệ này tổn thương mà?"
"Ừ." Người nọ sửng sốt, nghi ngờ nói: "Nhưng mà…?"
"Không có nhưng mà !" Bần đạo lớn tiếng xen lời hắn: "Ngươi đứng qua một bên nhìn là được."
Vào lúc này không gian chung quanh chúng ta rối loạn một trận, tiếp theo là xuất hiện ba người Hỏa tổ, Nữ thần Nguyên Tố và Lam Tạp.
"Huynh đệ." Hỏa tổ nhìn về nơi xa, lo lắng nói với ta: "Ngươi lần này phiền toái không nhỏ nhỉ?"
"Ngươi có thể ứng phó không?" Nữ thần Nguyên Tố lo lắng nói: "Nếu không được thì nói nhanh lên. Mẫu thần đang ở cạnh đây, chỉ cần ngươi gật đầu một cái sẽ lập tức giết qua."
"Hắc hắc, Thần hoàng bên chúng ta tùy thời đều có thể trợ giúp ngươi." Lam Tạp cười nói: "Ngươi cũng đừng cố gắng chống chọi, chết vì sĩ diện rất là khổ thân nha!"
"Ha ha." Những người chung quanh nhất thời thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tự nhủ, không trách được đại nhân nhẹ nhàng như vậy. Thì ra ngài còn có viện quân mạnh mẽ kia mà?
Có Thái Thản thần hoàng và Đại Địa mẫu thần xuất thủ, bọn người kia tự nhiên không coi vào đâu rồi. Bần đạo nói câu kế tiếp thiếu chút nữa đem bọn họ hù chết.
"Hắc hắc, đa tạ ý tốt của các ngươi." Bần đạo cười híp mắt nói: "Nhưng mà thật sự không có cần thiết, chỉ là mấy con cá nhỏ mà thôi, lật không nổi sóng gió gì lớn."
"A?" Tất cả mọi người không nghĩ tới ta còn có thể cự tuyệt, sắc mặt ba người nhất thời khó coi, hiển nhiên là có chút tức giận.
"Ha hả." Bần đạo vội nói: "Ba vị ca ca, tỷ tỷ, không phải là ta không biết tính tình các ngươi. Thật sự là giết gà không cần dao mổ trâu mà. Như vậy đi, các ngươi ở chỗ này uống trà xem cuộc chiến, đến khi nào không được thì lúc đó ta sẽ nhờ các ngươi cứu mạng, được chưa?"
"Ngươi nói thật?" Hỏa tổ nghi ngờ nói: "Ta nghe nói sau lưng bọn họ có một thế lực cường đại làm hậu thuẫn. Cho dù ngươi có tiểu Lục hỗ trợ cũng chưa chắc có thể thắng đâu?"
"Ha hả, tiểu Lục chỉ là một trong những lá bài tẩy của thôi. Cho dù không có hắn, ta cũng có thể chiến thắng." Bần đạo tràn đầy tự tin nói.
"Tốt." Nữ thần Nguyên Tố kinh ngạc nói: "Vậy thì chúng ta ở nơi này xem ngươi làm sao chiến thắng trận này."
"Mời." Bần đạo ngay sau đó mời bọn họ ngồi qua một bên, sau đó lấy ra tiên trà thượng đẳng từ Đạo Môn chiêu đãi bọn hắn, cười nói: "Nếm thử tiên trà đặc sản của Đạo Môn chúng ta, mùi vị tuyệt đối khác lạ đó."
"Vậy hả? Chúng ta nếm thử một chút." Ba người uống vào một hớp nhất thời khen không dứt miệng.
"Miệng lưỡi đều lưu hương." Nữ thần Nguyên Tố cười nói: "Trà không tệ, tựa hồ hiếm có nhỉ?"
"Hắc hắc, đúng là hiếm lắm!" Hỏa tổ cười xấu xa nói.
Lam Tạp chỉ cười không nói, nhưng mà thần sắc toát ra ý cười nhạo.
Lúc này quân địch còn cách ta mấy ngàn dặm, lấy nhãn lực của chúng ta đã có thể rõ ràng nhìn thấy bọn họ trong tầm mắt. Theo quân địch tiến tới, chỉ thấy từ chân trời đột nhiên hiện ra một con đường đen tuyền. Đám người di chuyển trên mặt đất đông nghìn nghịt y như kiến vậy nhiều, đội hình sắp hàng chỉnh tề bước đi chấn đông cả vùng đất, nhìn quân địch mà cứ tưởng như sóng biển dâng trào đánh tới thành Thiên đường. Mà ở trên không lại càng chi chít đủ thứ, từng mảng mây đen nhanh chóng bay lại gần đây, khiến cho người ta có cảm giác tê dại da đầu. Quân đoàn khổng lồ như thế tự nhiên tản mát ra một loại sát khí vô cùng kinh khủng. Luồng sát khí cường đại làm cho không ít Thiên sứ cấp thấp trực tiếp liền té xỉu tại chỗ.
Bần đạo không để ý đến ba người bọn chúng. Ta xoay người đối mặt với quân địch ở phía trước, trong lòng không kinh không vội, ngược lại hào tình vạn trượng cười to nói: "Ha ha, vậy thì hãy nhìn Tam Phong ta tỏa sáng đi!"
Bần đạo dứt lời liền phi thân lên, trực tiếp bay lên bầu trời thành Thiên đường. Nhắm về phía quân địch hô lớn: "Bọn phế vật các ngươi chừng nào mới tới hả, nếu như còn hiểu được tiếng người thì kêu một tên lăn ra trả lời ta coi!"
"Đủ cuồng, đủ lớn lối." Hỏa tổ cười khổ nói: "Ta cũng không dám tự mình đối địch trực diện với bảy tên chủ thần đỉnh cấp đâu!"
"Chỉ sợ hắn là kẻ điên đệ nhất rồi!" Nữ thần Nguyên Tố cũng cười khổ nói: "Rốt cuộc trong hồ lô hắn đang giấu thứ gì đây?"
"Trời mới biết." Lam Tạp cười nói: "Thế nhưng ra rất rõ ràng một điều. Vị Quân Thần âm hiểm này tựa hồ đã định liệu trước mọi việc. Xem ra chúng ta thật sự đã lo lắng vô ích."
Ba người này ở một bên thấp giọng nói chuyện với nhau, quân địch ở đối diện rốt cục có động tác, một đám đầu lĩnh từ các chỗ khác nhau chạy tới đứng trước mặt bần đạo. Dựa theo thực lực cao thấp sắp hàng thành ba lớp. Hàng thứ nhất bảy tên, hàng thứ hai mười hai tên. Hàng thứ ba hơn ba mươi tên. Hiển nhiên, những gã này là chủ nhân của các Vị Diện. Nhìn thấy ta tự mình lộ diện, tự nhiên bọn chúng cũng không chịu yếu thế. Không có gã nào mang theo tùy tùng, tất cả đơn độc tiến lên gặp ta. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Song phương cách nhau chừng năm dặm thì dừng lại. Hai bên đánh giá lẫn nhau, bảy gã chủ thần đỉnh cấp ở hàng đầu ta chỉ nhận thức có Âm Mưu thần và Minh thần, bọn họ đứng ở giữa hàng ngũ. Nhưng mà ngay chính giữa lại là một quái nhân trên đầu mọc đầy xúc tua, hắn thân cao vượt qua mười thước, cả người bao bọc trong áo choàng màu đen, chỉ để lộ ra phần đầu. Mặt hắn thật sự khó nhìn, xanh mét như tàu lá chuối, giống y như rêu xanh mọc trên tảng đá, quá kinh khủng đi!
"Tiểu tử, ngươi cũng có gan đó." Quái nhân kia đầu tiên mở miệng nói: "Thế mà dám một mình xuất hiện, không thèm đặt chúng ta vào trong mắt hả?"
"Ta thấy hắn đi ra đầu hàng thì đúng hơn?" Âm Mưu thần cười to nói.
"Ha ha." Mọi người nhất thời cười như điên.
"Ha ha." Bần đạo cười còn to hơn khiến cho bọn chúng kinh ngạc sửng sốt, sau đó ta mới nói: "Chỉ bằng mấy tên phế vật các ngươi cũng đòi ta đầu hàng?"
"Hừ, tiểu tử, ngươi đừng có mà kiêu ngạo." Âm Mưu thần giận dữ nói.
"Đạo gia ta lần trước đi thăm Hắc Ám Thần Giới giết cho ngươi tè cả ra quần, ta đây luôn luôn kiêu ngạo như vậy, ngươi có thể làm được gì không? Không phải là dâng hai tay tặng bảo rồi cung tiễn đạo gia ra ngoài sao?" Bần đạo cười lạnh nói.
"A? Còn có chuyện này?" Mọi người buồn cười nhìn về phía Âm Mưu thần. Trong bọn họ không có ai thích cái tên âm hiểm này, vì thế nghe được tin này tất cả hả hê nhìn sang trêu chọc Âm Mưu thần.
"Đáng giận." Âm Mưu thần mặt già đỏ lên, hận không thể trực tiếp chui vào cái lỗ nào đó. Hắn thẹn quá thành giận muốn trực tiếp động thủ lại bị Minh thần kéo lại.
"Khụ khụ." Minh thần giả bộ ho khan mấy tiếng, lúng túng nói với ta: "Huynh đệ, tình huống bây giờ ngươi cũng thấy rồi, nhà ngươi căn bản không thể nào là đối thủ của chúng ta. Chúng ta giao tình với nhau không tệ, ta không đành lòng khai chiến với ngươi. Nghe ta nói một câu, ngươi nên đầu hàng nhanh đi, chỉ cần ngươi nguyện ý chúng ta có thể để cho ngươi mang theo phu nhân rời khỏi nơi này, thấy thế nào? Ta đây rất là quan tâm đến ngươi đó!"
"Ài, chả ra cái gì cả!" Bần đạo cười lạnh nói: "Cái tên ngu ngốc này, ta cũng không biết nói gì với ngươi nữa, ngươi không biết một khi làm sai sẽ lãnh kết quả thế nào không? Ngươi có thời gian quan tâm cho ta, tốt nhất để dành nó suy nghĩ mình có thể sống được bao lâu đi?"
"Hả?" Minh thần nhất thời sửng sốt, cúi đầu suy tư.
"Thôi đi!" Quái nhân kia khinh thường nói: "Ngươi có phải bị chúng ta hù dọa ngu rồi không? Còn ở chỗ này nằm mơ? Mau chóng lấy bảo bối giao ra đây, chúng ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết. Nếu không, ta sẽ giết sạch chó gà không tha, hắc hắc, dĩ nhiên, các phu nhân của ngươi ta sẽ chiếu cố dùm cho. Ha ha!"
"Ngươi cái tên cóc ghẻ cũng đòi ăn thịt thiên nga sao?" Bần đạo nhất thời giận dữ, quát: "Ngươi cho rằng mọc thêm vài cái đầu là có thể giương oai ở trước mặt ta hả? Ta nhất định sẽ khiến cho ngươi chết rất khó coi." Vừa nói xong ta đã chuẩn bị động thủ.
"A?" Quái nhân kia bị ta mắng làm cho giận sôi lên, gầm thét một tiếng lao tới.
Nhưng đúng lúc đó, một thanh âm vang dội truyền tới làm cho quái nhân kia trực tiếp tỉnh táo lại. Hắn mau chóng phối hợp với những người khác, tách ra hai bên chỉnh tề để lộ ra một con đường, sau đó cung kính cúi đầu thi lễ.
Bần đạo cũng sửng sờ đứng đó, thanh âm này vì sao quen tai như vậy đây? Ta vội vàng vận đủ tinh thần cẩn thận xem xét. Chỉ thấy từ hậu phương quân địch đột nhiên dâng lên một đám mây bảy màu (Thất thải tường vân), ngay sau đó một trận tiên nhạc thanh thúy truyền đến. Đám mây bảy màu chậm rãi bay tới, nơi nó đi qua binh tướng quân địch đều quỳ xuống thi lễ, dáng vẻ vô cùng thành kính.
Rất nhanh sau, đám mây bảy mau đã đến vùng phụ cận, từ bên trong hiện ra một chiếc xe ngựa cực kỳ mỹ lệ. Kéo xe là mười sáu đầu thiên mã hùng tráng, bọn chúng lăng không bay đi, dùng tốc độ mạnh mẽ xông phá trường không. Toàn thân xe ngựa đều là hoàng kim tạo thành, chung quanh gắn vô số bảo thạch sáng chói. Trên xe hoa gấm ngọc ngà không thiếu thứ gì, từ đó biểu hiện ra một loại khí phách vương giả.
Trên xe có ba mỹ nữ cầm quạt cung kính đứng hai bên, ở giữa là một vị trung niên nam tử anh tuấn, lúc này hắn đang nhìn bần đạo cười hắc hắc.
"Trời đất, tại sao lại là hắn chứ?" Bần đạo cười khổ ở trong lòng, tự nhỉ: "Lúc này phải chơi lớn rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.