Ads
Một năm sau, Đại Tranh Đế triều!
Trong phạm vi khổng lồ, Phong Cảnh Ngọc Bích đã trở thành một tiêu chí, tiêu chí đồng tiền, chỉ cần treo lên câu Phong Cảnh Ngọc Bích, vậy chính là đếm được vô số linh thạch.
Một thành trì tên là Bát Hoang Thành, trong phủ Thành chủ tiền nhiệm.
Ngày hôm nay mở đại yến đãi khách!
- Chúc mừng Lâm Thành chủ, trở thành hội viên cấp tám, chỉ kém một bước là lên đỉnh rồi.
Một nam nhân nâng chén chúc mừng nói.
- Ha ha, lão phu đã sớm không phải Thành chủ, ngươi còn gọi như vậy? Đây không phải là tự tìm phiền phức cho ta sao?
Lâm Thành chủ cười nói.
- Lâm Thành chủ quá khiêm nhượng rồi, tuy rằng bên ngoài Thành chủ đổi rồi, nhưng, ai đều biết, ngươi mới là Thành chủ, tân nhậm Thành chủ, chỉ là hội viên cấp ba mà thôi, còn hắn muốn thay thế được Lâm Thành chủ, căn bản không có khả năng!
- Nói cẩn thận, nói cẩn thận a!
Lâm Thành chủ cười nói, tuy rằng miệng cự tuyệt, nhưng trong lòng nghe lại vô cùng thoải mái.
- Hôm nay hội viên cao câp chúng ta tụ hội, cứ nói thoải mái đi, Lâm Thành chủ ngươi cũng không cần phải câu thúc chúng ta.
- Ha ha ha ha, cũng tốt, ra khỏi phủ ta, không được vậy!
Lâm Thành chủ cười nói.
- Đó là, đó là!
Đang lúc mọi người nói cười, đột nhiên bên ngoài một đạo lam quang xông lên tận trời, tiếp đó, vô số lam quang bao phủ bốn phía phủ đệ này lại.
Lâm Thành chủ biến sắc.
- Lâm Thành chủ, đây là tiết mục gì vậy?
Một người uống chút rượu hỏi.
- Không tốt, gia chủ, gia chủ, bên ngoài có rất nhiều quan binh bao vây phủ ta, lại bày một cái sát trận cấp tám, gia chủ......!
Một tên hạ nhân vấp té chạy tới nói.
Cái chén trong tay Lâm Thành chủ rơi xuống, ý thức được không ổn.
Yến hội dừng lại.
Rất nhanh, nhất mọi người đi theo Lâm Thành chủ chạy ra khỏi cửa lớn, cửa lớn đã bị đại trận bao phủ, ai cũng trốn không thoát. Bên ngoài có rất nhiều quân đội, cầm đầu đúng là Thiết Huyết Tướng quân.
- Thiết Huyết Tướng quân, ngươi làm cái gì vậy? Lần trước chúng ta còn cùng nhau uống rượu, sao lại như vậy?
Lâm Thành chủ có chút lo lắng nói.
Thiết Huyết mặt không chút thay đổi, nhìn thoáng qua người bên trong nói:
- Phụng ý chỉ bệ hạ, Đại Tranh Đế triều cấm bán hàng đa cấp, người bán hàng đa cấp, lập tức bị hành quyết chém đầu.
- Cái gì?
Lâm Thành chủ cả kinh kêu lên.
- Bị hành quyết chém đầu!
Thiết Huyết lại lần nữa nói.
Sau khi nói xong, tất cả người bị vây khốn đều giật mình.
- Ngươi không được giết, không được giết!
Lâm Thành chủ cả kinh kêu lên.
- Lâm Thành chủ, nhóm đầu tiên, chém hội viên cấp năm trở lên, dưới cấp năm, đã không còn Phong Cảnh Ngọc Bích cung ứng, nhất định tán đi. Có trách thì trách các ngươi quá tham, đã uy hiếp đến quốc gia!
Thiết Huyết lắc đầu nói.
- Không cần, không cần, ta có linh thạch, ta có rất nhiều rất nhiều linh thạch, thả ta, ta cho các ngươi linh thạch!
Một người trong đó cuống quít kêu lên.
Thiết Huyết lạnh lùng liếc mắt một cái.
- Mười vạn? Trăm vạn? Ức? Toàn bộ cho ngươi!
Người kia hô lên.
- Chém!
Thiết Huyết ác nghiệt rống lại một tiếng.
- Chém...................!
Tướng sĩ rống to một tiếng, sát trận cấp tám lập tức bùng nổ.
Gần như là cùng đêm đó, tất cả thành trì ở Đại Tranh Đế triều đều diễn ra giết hại đẫm máu.
Vô cùng tàn nhẫn nhưng lại không thể không làm.
Phong Cảnh Ngọc Bích không cung ứng trở lại, Đại Vinh Thương Hội toàn diện đình chỉ cung ứng, ở Đại Tranh Đế triều, một khi phát hiện có người bán, lập tức hành quyết chém đầu!
Dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, hủy diệt tất cả người đứng đầu.
Hội viên dưới cấp nưm muốn phản kháng nhưng mà bị cơ quan nhà nước áp chế, căn bản không có thành tựu.
Kế hoạch đại thôn tính, một bước cuối cùng, trảm thủ thu quan (chém đầu thu quan)!
Đại Tranh, chính thức đóng đô tại phương nam là một bá chủ Thần Châu! Kế tiếp chính là tu thân dưỡng tức, cuối cùng là chuẩn bị thăng cấp Thiên triều.
Không tới mười năm, thu phục được một mảnh cẩm tú giang sơn, thiên hạ ồ lên, Đế triều? Đại Tranh Đế triều? Chung Sơn? Mỗi một sự kiện, đều vô cùng khí phách, nhìn chung cả đời Chung Sơn, đều làm cho người ta có cảm giác chính là tràn ngập khí phách, tất cả đều tràn ngập khí phách.
Vô số người mới nhao nhao tụ tập tới Đại Tranh Đế triều, tuy rằng vẻn vẹn chỉ là một Đế triều, nhưng, vô số người lại vô cùng xem trọng nó, Đế triều như vậy, đã vượt qua tưởng tượng của mọi người, Chung Sơn đã không phải hình tượng mọi người tôn kính, mà là hình tượng sùng bái, vô số người mới đều sùng bái Chung Sơn, hướng về Đại Tranh Đế triều, hướng về Đại Tranh mà đến.
Chung Sơn bây giờ muốn, chỉ là thời gian, thời gian mà thôi.
Phương đông Thần Châu, trong một trấn nhỏ của phàm nhân, trong một quán trà.
Thuyết thư tiên sinh cầm một cây chiết phiến nói:
- Hôm nay, ta tiếp tục giảng cho mọi người về thần nhân Chung Sơn, tại đây trên đời này chính là một nhân vật vinh quang rực rỡ nhất, truyền kỳ nhất, thần thoại nhất.
Quán trà tràn ngập người, mỗi người mắt đều sáng ngời có thần nghe thuyết thư tiên sinh giảng.
Ở một góc, một tiểu đồng khoảng bảy tuổi nhìn chằm chằm thuyết thư tiên sinh, cau mày, hình như giống như một tiểu đại nhân vậy.
- Chung Sơn? Đại Tranh Đế triều? Ở dương gian không ngờ cũng có Đại Tranh Đế triều?
Tiểu đồng hai mắt nhíu lại, nhìn qua cực kỳ không hợp với tuổi của mình.
Nhìn thoáng qua đám người hứng trí nghe kể, tiểu đồng lạnh lùng cười, bước ra khỏi quán trà.
Tiểu đồng ra khỏi quán trà liền hướng bên ngoài trấn bước đi.
- Nhị Oa, Nhị Oa, nương gọi ngươi về nhà ăn cơm kìa!
Một thiếu niên chạy tới hô lên với tiểu đồng.
Tiểu đồng quay đầu, lạnh lùng nhìn, chỉ một cái nhìn này, thiếu niên kia rùng mình một cái.
- Sau này, gọi ta là Thiên Cơ Tử!
Tiểu đồng trầm giọng nói.
- Úc, úc!
Thiếu niên gật gật đầu.
Đại Tần Thiên triều, Hàm Dương thánh đô, trong triều đình.
- Thánh thượng, là như thế này! Đại Tranh một đêm giết chết trăm vạn người, ngay cả linh thạch cũng không để cho bọn họ nhổ ra mà đã giết.
Lữ Bất Vi cảm thán nói.
- Gọn gàng sạch sẽ, bản sắc kiêu hùng!
Doanh gật gật đầu khen.
- Đúng vậy, sau một đêm giết hại này, ít nhất Thần Châu mất đi triệu linh thạch, danh tác!
Lý Tư cảm thán nói.
- Ừ, Bạch Khởi đã trở lại?
Doanh hỏi.
- Chắc là đang trên đường, có Bạch Khởi ra tay, phạm vi Đại Ly Thiên triều căn bản là vật ở trong túi, lần này chiến tranh bắc thượng, Đại Tần ta đoạt được bốn phần đất đai, Đại Ung và Thái Tuế bên đoạt được ba thành.
Lý Tư cung kính nói.
- Ừ!
Doanh gật gật đầu.
- Tuy nhiên, lần này phương bắc chiến loạn, thật sự cấp cho Đại Tranh Đế triều một cái đại tiện nghi, một cái Đế triều không ngờ thu 17 cái Đế triều, nuốt trôi như thế thực sự khiến người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa.
Lý Tư cảm thán nói.
- Đây là bố cục Niết Phàm Trần thiết kế, Niết Phàm Trần? Lần trước khi cùng nhau vây công Cực Lạc Tịnh Thổ thì đã cảm giác được người này không đơn giản, không thể tưởng được rời khỏi tiểu thế giới, còn thiết trí ra đại cục như vậy.
Doanh gật gật đầu cảm thán nói.
- Vâng, thiên hạ Thần Châu Đại Tần ta và Thái Tuế mỗi bên chiếm được ba thành, Đại Ung và Đại Tranh mỗi bên được hai thành, loạn thế thiên hạ càng ngày càng rõ ràng, thiên hạ được chia làm bốn phần, Đại Tần, Thái Tuế, Đại Ung, Đại Tranh, Thánh thượng, thời cơ như thế, có thể tiếp tục chinh chiến thiên hạ không?
Lý Tư khom người hỏi.
- Thiên hạ chia làm bốn phần?
Đầu ngón tay Doanh nhẹ nhàng gõ lên chỗ vịn long ỷ.
Mọi người đều lẳng lặng chờ.
- An thân dưỡng tức, đại chiến ắt không thể thiếu, nhưng không phải bây giờ.
Doanh lên tiếng nói.
- Vâng!
Quần thần lập tức hô lên.
Ba mươi năm sau, Thần Châu ba mươi năm này, khó được tiến vào thời kỳ hòa bình, không có phát sinh chiến tranh quy mô lớn, toàn bộ thiên hạ, tu công danh chỉ còn bốn thế lực lớn: Đại Tần, Đại Ung, Đại Tranh và Thái Tuế, ba mươi năm này, bốn thế lực lớn đều im lặng phát triển. Cũng không có ai chọc ai.
Hướng đông nam Thần Châu, một chỗ giao giới Đại Tranh và Đại Ung không có bị bên nào quản chế.
Trong một cái khe núi u tĩnh, Cung chủ Sáng Thế Thần Cung, Huyền Nguyên nhắm mắt điều tức. Đối với thiên hạ đại thế, Huyền Nguyên phảng phất như không thèm quan tâm vậy.
Dù sao, tranh giành địa bàn thiên hạ, là phương hướng mà người tu công danh cố gắng hướng tới, Huyền Nguyên là tu tích âm đức, tự nhiên không quá quan tâm.
Trên ngực Huyền Nguyên có đeo một cái vòng ngọc, đây là thứ mà Thiên gia dùng để bảo dưỡng linh hồn vỡ nát của vợ hắn do Chung Sơn đưa cho.
Cầm vòng ngọc vào tay, Huyền Nguyên thâm tình nhìn chăm chú một hồi.
- Sẽ có một ngày, ta sẽ khôi phục cho nàng!
Huyền Nguyên thâm tình nói.
Nói xong, Huyền Nguyên cẩn thận bỏ vào. Chuẩn bị tiếp tục điều tức tu luyện, bỗng nhiên, đồng tử Huyền Nguyên co rụt lại, biến sắc.
- Đại thế giới lại có người đến đây?
Huyền Nguyên nhíu mày nói.
- Khí phách thật lớn, không ngờ trực tiếp đưa đến dương gian? Thật là to gan!
Trong mắt Huyền Nguyên hàn quang lóe lên một cái.
Trong nháy mắt, Huyền Nguyên biến mất tại chỗ, thực hiện nghĩa vụ của Sáng Thế Thần Cung, đi tới giết chết kẻ đã xâm phạm.
Lại hai tháng sau, Đại Tranh Đế triều.
Chung Sơn tọa trấn Lăng Tiêu Thiên Đình, tất cả đều ngay ngắn trật tự, hiện tại, Đại Tranh cần phải làm là yên ổn tĩnh dưỡng. Ba mươi năm, đối với Chung Sơn mà nói, cũng vẫn chưa đủ, Đại Tranh còn phải phát triển hơn.
Sau khi hội triều, trong lúc Chung Sơn đi xuống long ỷ, Liễu Vô Song lại tiến vào bẩm báo.
- Khởi bẩm bệ hạ, Cung chủ Sáng Thế Thần Cung, Huyền Nguyên cầu kiến!
Liễu Vô Song nói.
- Ồ? Ở đâu?
Chung Sơn không khỏi ngoài ý muốn.
- Thần đã đưa hắn tới Thái Hoa Điện! Tuy nhiên, nhìn bộ dáng của Huyền Nguyên, dường như đang bị trọng thương vậy.
Liễu Vô Song giải thích.
- Bản thân bị trọng thương? Ai có thể đánh hắn trọng thương?
Chung Sơn không khỏi ngoài ý muốn.
Rất nhanh, Chung Sơn theo Liễu Vô Song đi tới một cái đại điện.
Liễu Vô Song ở lại bên ngoài, Chung Sơn đạp bước tiến vào.
Bên trong, Huyền Nguyên tóc tai có chút rối loạn, trên mặt có ba vết máu, quần áo bị rách nhiều chỗ, giờ phút này Huyền khoanh chân ngồi trên bồ đòan, hình như đang chữa thương.
- Huyền Nguyên? Ai lại biến ngươi thành như vậy?
Chung Sơn ngoài ý muốn hỏi.
Huyền Nguyên chậm rãi mở to mắt, hít thật sâu một hơi, tiếp đó cười khổ nói:
- Lần này Thần Châu có thể có phiền toái lớn rồi!
- - - - - oOo- - - - -