Trường Sinh Bất Tử

Chương 67: Chung Sơn VS Khổng Liệt Thiên




Chung Sơn phất tay lấy ra đại đao ‘Ngạc Mộng’.
- Khổng Liệt Thiên! Ngươi biết không? Có ba lần cơ hội, ngươi có thể bóp chết ta bất cứ lúc nào, nhưng ngươi không làm được. Giờ ngươi ở dưới đao của ta, sẽ trở thành ác mộng của ngươi!
Chung Sơn phi thường bình tĩnh nhìn về phía Khổng Liệt Thiên, nói.
- Ba lần?
- Thanh đao này, kỳ thật chính là luyện chế dành cho ngươi! Từ khoảnh khắc Quỳ Nhi chết kia ta đã thề: nhất định phải chém chết ngươi để an ủi vợ ta linh thiêng trên trời! Đao tên là ‘Ngạc Mộng’, sẽ là ác mộng lúc ngươi còn sống!
Chung Sơn nói mang theo một vẻ cười tà dị.
- Chết đã đến nơi, còn nghĩ uy hiếp ta?
Khổng Liệt Thiên khinh thường nhìn thoáng qua Chung Sơn.
Đúng lúc này, dưới chân Chung Sơn đột nhiên bắn ra vô số kiếm khí, một loại màu đỏ, một loại màu đen.
- Lục Tiên? Tuyệt Tiên?
Cáp Mô Lại co rụt đồng tử lại kêu lên.
Tiếp đó, phía sau Chung Sơn bỗng nhiên toát ra một cái đuôi to, rồi một cái đuôi cực lớn... hai cái... ba cái... tám cái.
Bát Cực Thiên Vĩ khổng lồ, một con quái thú to lớn chậm rãi xuất hiện, Bát Cực Thiên Vĩ biến thành lớn tới trăm trượng, tám cái đuôi múa động, không gian ở bốn phía lập tức chấn động dữ dội, vô số kiếm khí cũng hỗn loạn không chịu nổi.
- Thần thú đại thế giới?
Khổng Liệt Thiên mắt lạnh xuống nhìn Bát Cực Thiên Vĩ khổng lồ.
- Đúng vậy, Thần thú đại thế giới, đối phó với Tru Tiên hẳn là dư dả đi!
- Chính là ngươi phá hủy Lục Tiên và Tuyệt Tiên?
Cáp Mô Lại do Tru Tiên khống chế sống nhờ nheo mắt hỏi. Trong mắt chợt lóe sáng lệ khí, nhìn chằm chằm vào Bát Cực Thiên Vĩ.
Chung Sơn cũng không có trả lời Tru Tiên, mà Bát Cực Thiên Vĩ trong tiếng “ầm ầm” tăng lớn lên, trong nháy mắt tăng lớn tới ngàn dặm, hóa thành một con vật khổng lồ che phủ bầu trời.
Tám cái đuôi cường đại to lớn vung vẫy ầm ầm, lập tức không gian bốn phía vỡ nát. Tất cả không gian đều vỡ nát, không thể nghi ngờ tám cái đuôi hiển lộ ra hết bưu hãn của nó.
Nhưng, Tru Tiên Kiếm Trận hình như cũng không cần ký thác vào trong không gian, mặc dù ở trong hắc động, dường như vẫn có thể bố trận.
Tru Tiên Kiếm Trận rộng lớn, uy lực tuyệt luân, nhưng Bát Cực Thiên Vĩ ở bên trong lại linh động như thường, có lẽ nguyên nhân là đã cắn nuốt Lục Tiên Kiếm và Tuyệt Tiên Kiếm, Bát Cực Thiên Vĩ chỉ đơn giản dựa vào bản năng là có thể tìm ra điểm yếu của kiếm trận.
Bát Cực Thiên Vĩ trực tiếp vọt tới phía một chỗ bóng kiếm ở hướng nam Tru Tiên Kiếm Trận, đó vốn phải là vị trí của Lục Tiên Kiếm.
“Phá......”
Theo cái đuôi to lớn đỏ như máu hung hăng tấn công tới hướng nam, oanh kích ở hướng nam thành một cái lỗ hổng thật lớn. Tru Tiên Kiếm Trận bị phá thủng.
Tru Tiên Kiếm tuy rằng chỉ dựa vào một kiếm có thể bày trận, nhưng chung quy không cường đại bằng bốn kiếm bày trận.
- Khổng Liệt Thiên! Nơi này giao cho bọn chúng, ngươi theo ta đến đây đi, giải quyết cho xong ân oán giữa ngươi và ta!
Chung Sơn đứng ở trên đầu Bát Cực Thiên Vĩ khổng lồ quát to.
Khoảnh khắc Khổng Liệt Thiên nhìn thấy Bát Cực Thiên Vĩ, trong mắt liền hiện lên vẻ tham lam. Đây là loại Thần thú gì? Vì sao Chung Sơn có vận số tốt như vậy? Vì sao không phải của ta? Chỉ cần Chung Sơn chết đi, Thần thú này chính là của ta.
Khổng Liệt Thiên ngẩng đầu nhìn Chung Sơn trên Bát Cực Thiên Vĩ, không nghĩ tới Chung Sơn muốn đấu riêng với mình, đó là ngươi tự tìm chết!
Chung Sơn với Khổng Liệt Thiên đạp bước, lao ra ngoài Tru Tiên Kiếm Trận khổng lồ.
Tru Tiên Kiếm Trận, cứ để Bát Cực Thiên Vĩ đối phó vậy là đủ rồi.
Trong nháy mắt phóng vọt ra ngoài, Chung Sơn liền thấy được hai cái hắc động khổng lồ: một cái là lực xung kích của chiến trường giữa Đế Huyền Sát với Thần Nha Đạo Quân; một cái kia chính là nơi chiến đấu giữa Tru Tiên Kiếm Trận với Bát Cực Thiên Vĩ!
Trong nháy mắt Chung Sơn và Khổng Liệt Thiên lao ra ngoài, gần như hai người đồng thời cùng đọ sức một lần. Chung Sơn vung đại đao Ngạc Mộng, hung hăng chém một đao về hướng Khổng Liệt Thiên.
Thiên Điều, 2000 Trọng Lãng!
Khổng Liệt Thiên đồng dạng cũng lấy ra một thanh đại đao sáng vàng chói mắt. Khổng Liệt Thiên híp mắt, vung đại đao màu vàng trong tay hung hăng chém bổ tới hướng Chung Sơn.
“Ầm...”
Một tiếng nổ vang dội, thiên địa tiếp tục bị phá mở ra cái hắc động thứ ba. Hai đại cường giả giao chiến cứng đối cứng với nhau.
Trong hắc động, Chung Sơn xuất ra quyết tâm chiến đấu cường thế.
Một đao va chạm nhau, đao cương của hai người ầm ầm vỡ nát.
Khổng Liệt Thiên kinh hãi nhìn đại đao màu vàng trong tay, dưới một lần va chạm lực đạo khủng bố vừa rồi, không ngờ hai tay của Khổng Liệt Thiên phát tê dại một hồi?
Thiên Điều, 2000 Trọng Lãng!
Chung Sơn lại lần nữa chém xuống một đao, một đao chém xuống khí cơ cố định Khổng Liệt Thiên, Khổng Liệt Thiên vung đao lên đón đỡ.
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
... Hai người cường thế va chạm nhau, một lần mạnh hơn một lần, đao của Chung Sơn một đao nhanh hơn một đao: người trước mắt chính là kẻ thù sát hại Quỳ Nhi, là ác ma phá hủy gia đình của mình: chém hắn... chém hắn!
Chiến một trận, chính là thời gian hơn một ngày.
Khổng Liệt Thiên như thế nào cũng không nghĩ tới, Chung Sơn lại trưởng thành đến trình độ như thế, thực lực cường đại như thế? Đây còn là con kiến ngày xưa mình muốn bóp chết bất cứ lúc nào hay sao?
Hai người đều đánh đến đỏ cả mắt, một ngày này, hai tay Khổng Liệt Thiên không ngừng tê dại.
Nhìn đại đao trong tay Chung Sơn, không biết vì sao trong lòng Khổng Liệt Thiên lại sinh ra từng tia từng tia sợ hãi: lực đạo của đại đao quá khủng bố, nếu tùy ý để một đao này chém trên thân mình, vậy hậu quả thiết tưởng không thể chịu nổi.
Ác mộng? Ác mộng của ta? Bắng vào nó cũng có thể trở thành ác mộng của ta ư?
“Rắc!”
Lại qua một hiệp, đại đao trên tay Khổng Liệt Thiên bỗng nhiên phát ra một tiếng vang giòn tan, trên đại đao quỷ dị xuất hiện một vết rạn nứt? Đại đao màu vàng không chịu nổi ư?
- Vỡ!
Chung Sơn gào to một tiếng.
“Ầm...!”
Đại đao màu vàng ầm ầm nổ tung.
Trong nháy mắt nổ tung, khe hở hẹp ngay mi tâm Khổng Liệt Thiên kia đột nhiên mở ra, bắn ra một luồng hào quang ba màu thẳng tới hướng Chung Sơn.
Đại đao Ngạc Mộng chắn trước mặt Chung Sơn.
“Ầm!”
Trong tiếng nổ “ầm” trên đại đao bị bắn thủng một cái lỗ, nhưng uy lực của Tam Sắc Thần Quang cũng giảm bớt đi tám thành, uy lực còn lại ầm ầm đánh trúng ngực Chung Sơn.
Đại đao màu vàng vỡ nát, Khổng Liệt Thiên cũng không có tiếc nuối, nhìn thấy Tam Sắc Thần Quang của mình bắn thủng đại đao, lại bắn tới trúng ngực Chung Sơn, trong mắt Khổng Liệt Thiên toát ra vẻ hưng phấn.
“Ầm!”
Tam Sắc Thần Quang ầm ầm đánh nổ tung áo trên ngực Chung Sơn, dưới lực va chạm cường đại, Tam Sắc Thần Quang tiêu tán. Thế nhưng không có xuất hiện xuyên thủng thân xác Chung Sơn như trong dự kiến, thậm chí, ngay cả da thịt cũng chưa phá được một điểm nhỏ. trên ngực Chung Sơn chỉ lưu lại một vệt đỏ mà thôi.
Khổng Liệt Thiên trong mắt tràn ngập không tin, Tam Sắc Thần Quang mà sao không có bắn thủng thân thể hắn?
Vì cái gì không có? Khối thể xác của Chung Sơn này sau khi luyện thành Thiên Ma Thối Thể Đại Pháp, độ cứng rắn có thể so với Tiên khí, một thể xác cường đại như vậy, sao có thể bị bắn thủng?
- Đố khốn! Ta không tin!
Khổng Liệt Thiên có chút điên cuồng quát lớn.
Lật tay một cái, trong tay áo Khổng Liệt Thiên bắn tiếp ra một luồng sáng trắng. Không, là một vật thể màu trắng, là một núi băng khổng lồ, đúng là Tiên khí mà khi Chung Sơn cứu Bi Thanh Ti, Trường Sinh Giới dùng để vây sát Chung Sơn, bày trận núi băng này.
Tiên khí, một ngọn núi băng hung hăng đè ép xuống Chung Sơn.
Cảm nhận được uy áp cường đại từ trên bầu trời ép xuống, Chung Sơn lật tay thu hồi đại đao, trong mắt hiện lên một tia ác độc. Thân thể vươn ra, tiếp đó hai tay nắm chặt thành tay quyền, bay vọt lên, nghênh đón tòa núi băng thật lớn kia.
Lần này, Chung Sơn cũng không có chém ra hư ảnh nắm tay, chính là dùng thân mình đi nghênh đón núi băng.
Trên hai quyền của Chung Sơn, toát ra màn sương trắng nhạt, phù văn nhỏ bé lóng lánh trên tay quyền.
- Dùng thân mình tiếp Tiên khí? Muốn chết!
Khổng Liệt Thiên ở trên cao lộ ra một tia cười lạnh.
“Vỡ ra...”
Theo Chung Sơn hét lớn một tiếng, nắm tay va chạm mạnh vào núi băng.
“Ầm...”
Quyền cùng núi va chạm vào nhau, tuyệt đối cứng đối cứng. Trên hai tay quyền của Chung Sơn, trong tiếng nổ “ầm” công kích ra với một khí thế khai thiên, khí thế khai thiên khổng lồ hung hăng công phá núi băng to lớn kia.
“Ầm...”
Núi băng to lớn ầm ầm bùng nổ, nổ tan ra.
Một Tiên khí, một Tiên khí cường đại, bị hai tay quyền của Chung Sơn đánh nổ tung rồi?
Trên trời cao Khổng Liệt Thiên trợn trừng mắt nhìn một màn này, như thế nào cũng không thể chấp nhận một màn này, có lầm hay không? Thể xác người phàm như thế nào có thể cường hãn như vậy?
Tam Sắc Thần Quang còn chưa tính, đó đường đường là Tiên khí đấy, là Tiên khí giới này vĩnh viễn không thể đạt tới. Khi nào thì phàm nhân của tiểu thế giới, có thể dùng quyền đánh vỡ Tiên khí?
Khổng Liệt Thiên tuy rằng không dụng tâm tế luyện núi băng, nhưng cũng cảm nhận núi băng đã bị phá hủy hoàn toàn, hoàn toàn triệt để hóa thành vô số vụn băng. Mặc dù một mảnh vụn băng va chạm trúng mình, Khổng Liệt Thiên cũng chưa từ trong một quyền của Chung Sơn kia phục hồi tinh thần lại.
- Huyền Tiên khí? Con cháu Khổng gia ở đại thế giới, chẳng lẽ chỉ có Huyền Tiên khí bên mình thôi sao?
Chung Sơn sau khi đánh vỡ núi băng lạnh lùng nói.
Khổng Liệt Thiên vừa phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía Chung Sơn sắc mặt cực kỳ âm trầm: “Chung Sơn đã ra ngoài dự kiến của mình, phải chết, phải giết chết hắn. Một ngày này không chết, về sau ắt sẽ là ác mộng của mình!”
- Ở giới này, ngươi là người thứ nhất bức ta đến nước này, ta nghĩ rằng thẳng đến khai thiên ta sẽ không dùng! Hôm nay, hãy cứ dùng ngươi để tế bảo đi!
Khổng Liệt Thiên lạnh giọng nói.
Chung Sơn không có xông lên, Chung Sơn từ lâu đã chờ cơ hội này, đợi đã rất lâu! Chung Sơn hai mắt đỏ rực nhìn chòng chọc vào Khổng Liệt Thiên. Bảo vật? Khổng Liệt Thiên còn có bảo vật gì? Chính là cái Hắc Phiên kia ư? Cái Hắc Phiên nguyên nhân trực tiếp làm cho Quỳ Nhi chết kia ư?
- - - - - - Lão gia, hôm nay ánh mặt trời thật tốt, đã lâu không đi Thúy Hồ đạp thanh, lần này đi, muội nhất định phải bắt một con cua lớn, trở về nấu canh cua cho lão gia!
- Tốt! Bắt một con cua lớn, lần này cả nhà chúng ta cùng đi! Kêu đệ đệ của muội, cùng đi đi!
- Dạ kêu lão nhị đi thôi, tiểu Tam gần đây không có nhà, nếu không hắn có cách bắt cua tốt nhất!
- Ha ha, ha ha... Lão gia... lão gia mau tới đây, ở đây có một con cua lớn, thật lớn nha!
- Ta đến đây... Quỳ Nhi chờ ta, ta lấy tấm lưới lớn...
Đột nhiên...
- Ha ha... Tìm được rồi, nữ nhân có năm âm tháng âm giờ âm!
Liệt Thiên Thái tử cười to nói. Trên trán Liệt Thiên Thái tử có một kẽ hở, dường như trong kẽ hở đó có giấu con mắt thứ ba.
Chỉ thấy người tới vươn tay phách không chụp tới chỗ Quỳ Nhi một cái.
“Ầm...”
Mưa máu đầy trời, thân mình mềm mại của Quỳ Nhi kia ầm ầm nổ tung, máu thịt bắn tung tóe đầy trời, trong nháy mắt dập nát. Mà ở trong nén ép năng lượng của nam nhân áo bào vàng, chỗ Quỳ Nhi nổ tung bỗng nhiên ngưng hiện ra một thân ảnh Quỳ Nhi màu lam, thoáng cái bị nam nhân áo bào vàng chộp lấy, đưa vào trong Hắc Phiên trong tay kia.
- Không...
Người ấy đã mất rồi, chỉ còn lại mối cừu này!
- - - - - oOo- - - - -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.