Trường Sinh Bất Tử

Chương 57: Bát Cực Thiên Vĩ phẫn nộ




Chiến trường hỗn loạn, quạ đen và cốt quạ hỗn chiến, phát ra rất nhiều tiếng nổ vang, ánh lửa chiếu rọi không gian, hàn khí bức kinh người, chung quanh đều bị kéo vào hỗn loạn, chỉ có chỗ Chung Sơn, Vương Khô, Quy Thọ, Ô Hoàn và Lục Quy Thiên là không có quạ đen quấy rối.
- Lui ra ngoài!
Ô Hoàn quát nhạt một tiếng, tuy rằng thanh âm không cao, nhưng truyền vào tai tất cả tai quạ đen.
- Oa... Oa... Oa... ~ oa...
Đàn quạ đen kêu to từng hồi, vỗ cánh cùng bay ra bên ngoài.
Quạ đen bay ra, cốt quạ cũng không đuổi theo, mà lại chậm rãi hạ xuống mặt đất, lại lần nữa trần về trần, đất về đất!
Bốn phía đột nhiên trở nên thanh tịnh.
- Ầm ầm...............
Bầu trời bỗng nhiên nổ vang từng hồi. Một đạo lôi điện từ xa xa, rồi đột nhiên từ trên trời giáng xuống.
Tiếp đó, càng ngày càng nhiều lôi điện từ xa xa trút xuống.
Vô số lôi điện như mưa rơi, không hề dừng lại nghỉ ngơi, cấp tốc trút xuống, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều, trong nháy mắt, xung quanh mọi người, giống như có một cái nắp trút xuống.
Toàn trường cực kỳ đồ sộ!
Đồng tử mọi người đều co rụt lại nhìn về phía Chung Sơn, bởi vì mọi người thấy được, đây là Chung Sơn thúc dục Thiên Lôi Biến.
Thiên Lôi Biến hình thành vô số lôi điện, phong bế không gian nơi đây lại.
Những lôi điện này cũng không làm khó được ba đại Thiên Cực Cảnh, nhưng lại có thể ngăn cản ánh mắt người ngoài, khiến cho người bên ngoài không bao giờ nhìn thấy bên trong, thậm chí thần thức cũng không tra xét được, bởi vì lôi điện cuồng bạo có thể phá tan thần thức lan tới.
Nhìn một màn này, Quy Thọ, Ô Hoàn cổ quái liếc nhau, hắn muốn làm gì?
- Thế nào, chẳng lẽ hai người các ngươi muốn lưu chúng ta lại?
Lục Quy Thiên hiện ra vẻ cổ quái nói.
Chung Sơn có tu vi gì, tuy rằng mọi người không nhìn ra nhưng, hắn tuyệt đối chỉ là Đế Cực Cảnh, Đế Cực Cảnh? Dùng tu vi Đế Cực Cảnh mà còn muốn lưu lại ba đại Thiên Cực Cảnh? Chê cười!
Hít sâu một hơi, Chung Sơn cười nhạt:
- Ba vị chắc là đều bị trọng thương?
- Thì sao?
Lục Quy Thiên cười lạnh nói.
- Giao Vũ Cửu Thiên ra, ta tha cho các ngươi bình yên rời đi!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Tha chúng ta? Ha ha ha ha...............
Ô Hoàn khó tin cười phá lên, phảng phất như nghe được chuyện đáng chê cười nhất thế gian này.
- Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ta chỉ cần một ngón tay cũng có thể bóp chết ngươi!
Ô Hoàn khinh thường cười nói.
- Vũ Cửu Thiên ở ngay miệng núi lửa kia, có bản lĩnh thì cứu ra đi!
Quy Thọ cười lạnh nói.
Lục Quy Thiên thì lại nhíu mày. Lục Quy Thiên từng nghiên cứu qua Chung Sơn, biết Chung Sơn là người lòng dạ rất sâu xa, chưa bao giờ làm chuyện không chắc chắn, lần trước dụ Chung Sơn vào bẫy là ba đại Thiên Cực Cảnh, cộng thêm Tuyệt Tiên Kiếm, lại thêm một cái Tiên khí băng sơn, thậm chí Thần Nha Đạo Quân cũng đích thân tới, cuối cùng hắn lại toàn thân trở ra, lần này mạnh miệng như thế, chẳng lẽ hắn còn có mai phục?
- Hừ!
Chung Sơn cười lạnh một tiếng, bởi vì Chung Sơn biết, nói thêm gì nữa thì cũng vô ích!
Đột nhiên, đồng tử Quy Thọ, Ô Hoàn và Lục Quy Thiên đều co rụt lại, trong mắt hiện lên vẻ quái dị.
Bởi vì, ở phía sau lưng Chung Sơn, đột nhiên hiện ra một cái đuôi khổng lồ, một cái đuôi hồ ly màu đỏ tươi vọt lên tận trời, khuấy không gian bốn phía lây động một hồi.
- Hồ ly?
Quy Thọ cổ quái kêu lên.
- Thình thịch...............
Lại thêm 7 cái đuôi khổng lồ quất lên, tám đuôi khổng lồ vũ động đầy trời, kéo theo không gian lay động từng hồi. Nhìn qua cường thế đến cực điểm.
Tám cái đuôi hồ ly?
Thời điểm ba người đang cổ quái đoán, bỗng nhiên tám cái đuôi cùng rời khỏi Chung Sơn, trôi nổi trên đỉnh đầu Chung Sơn.
- Ách?
Ba người sửng sốt.
- Đây là quái vật gì vậy?
Ô Hoàn trợn to mắt khó tin nói.
- Ái da...............
Tám cái đuôi quái vật khổng lồ, đúng là căn thần thức của Chung Sơn, Bát Cực Thiên Vĩ!
Bát Cực Thiên Vĩ vút lên một tiếng đang yêu, bỗng nhiên cái miệng há to cắn về phía ba người.
Bát Cực Thiên Vĩ miệng lớn vô cùng, dường như có thể biến hình, biến thành một cái miệng thôn thiên nuốt địa, cái miệng cấp tốc cắn tới ba đại Thiên Cực Cảnh.
Nhìn cái miệng khổng lồ kia, ba đại Thiên Cực Cảnh ngẩn ngơ, vừa mới chuẩn bị lấy ra Pháp bảo để đối phó Bát Cực Thiên Vĩ, nhưng trong lòng đột nhiên sinh ra báo động, lông tơ toàn thân dựng đứng lên, thân hình nhoáng lên một cái biến mất ở trước mặt Bát Cực Thiên Vĩ.
Bát Cực Thiên Vĩ tuy rằng mạnh mẽ, nhưng mà tốc độ lại không sánh bằng ba đại cường giả Thiên Cực Cảnh.
Một ngụm không nuốt được ba đại Thiên Cực Cảnh, nhưng, Bát Cực Thiên Vĩ không chút chậm lại, mà tiếp tục hướng xuống dưới táp tới.
Ba người tránh thoát một màn, vọt lên trời cao, từng người trong lòng còn sợ hãi nhìn quái vật lớn này, đây là cái gì vậy? Nó muốn làm gì?
Nó muốn làm gì? Cái miệng rộng ra để làm gì?
Rất nhanh, ba người biết Bát Cực Thiên Vĩ làm gì, nhìn thấy động tác của Bát Cực Thiên Vĩ, nhìn thấy cái miệng khổng lồ kia, ba đại Thiên Cực Cảnh cơ mặt đều co rút lại.
Chỉ thấy cái miệng khổng lồ của Bát Cực Thiên Vĩ, đột nhiên lại lần nữa phóng lớn, sau đó một ngoạm ngoạm lên núi lửa trước mặt.
Ba đại Thiên Cực Cảnh cơ mặt đã không còn co rút nữa, mà đầu lại đầy mồ hôi, đây, đây là cái trò gì? Một ngụm nuốt lấy núi lửa?
Vẫn là Lục Quy Thiên phản ứng nhanh nhất, trường kiếm trong tay vừa ra, một đạo kiếm cương khủng bố chém về phía Bát Cực Thiên Vĩ, chém về phía một cái đuôi khổng lồ của Bát Cực Thiên Vĩ.
- Oanh...............
Cái đuôi to khổng lồ của Bát Cực Thiên Vĩ bị trường kiếm chém xuống, nhưng mà lại không bị chặt đứt, mà như cái đuôi da, không ngờ kéo căng lên.
- Bật?
Cái đuôi đàn hồi, khiến cho trường kiếm chém lên bị đánh bật trở về. Lục Quy Thiên lắc lư một cái.
- Há ù!
Bát Cực Thiên Vĩ lại cắn xuống.
- Két!
Không ngờ tòa núi lửa cao cao lại bị một ngụm cắn thành một cái hố lớn.
- Oanh...............
Vô số dung nham ầm ầm vọt lên tận trời.
Quy Thọ và Ô Hoàn ngơ ngác nhìn, đây là quái vật gì? Ta nhìn thấy gì? Chung Sơn từ đâu tìm được quái vật này? Nó ăn một ngọn núi? Con mẹ nó, nó ăn một ngọn núi?
- Vũ Cửu Thiên ở miệng nó, giết hắn!
Lục Quy Thiên lập tức hét lớn.
Lục Quy Thiên hét lên, mọi người từ trong ngẩn ngơ tỉnh lại, giờ khắc này hai người Quy Thọ và Ô Hoàn mới nhớ ra Vũ Cửu Thiên ở trong núi lửa, mà núi lửa bị quái vật này nuốt mất?
- Vô liêm sỉ...............
Ô Hoàn quát to một tiếng, đỉnh đầu ầm ầm nhô lên một cái chuông khổng lồ, bảo cửu phẩm của Ô Hoàn Pháp, Lạc Hồn Chung!
- Đương...............
Tiếng chuông vừa vang, chấn lên một đạo sóng âm, sóng âm ầm ầm đánh tới Bát Cực Thiên Vĩ.
Bị một cỗ lực đạo cường đại đánh trúng, Bát Cực Thiên Vĩ lảo đảo một cái.
Bát Cực Thiên Vĩ đột nhiên ngoảnh đầu, hai con ngươi nhỏ đáng yêu bắn ra một đạo hàn quang, Bát Cực Thiên Vĩ lộ ra vẻ hung tợn, nhưng bộ dạng đáng yêu kia lại không thể hiện được chút hung tợn nào.
Mà chỉ khoảnh khắc này, núi lửa khổng lồ đã bị Bát Cực Thiên Vĩ tiêu hóa xong.
- Phốc!
Bát Cực Thiên Vĩ phun ra một thân ảnh màu đỏ, đúng là Vũ Cửu Thiên, Bát Cực Thiên Vĩ chẳng những tiêu hóa núi lửa, mà ngay cả điểu lung màu vàng nhốt Vũ Cửu Thiên lại cũng bị tiêu hóa sạch.
- Ái da, ái da...............
Bát Cực Thiên Vĩ kêu lên hai tiếng hung ác, nhằm về phía Ô Hoàn.
Vũ Cửu Thiên được giải thoát? Vũ Cửu Thiên được cứu trợ?
Trong giây lát kia, đám người Lục Quy Thiên cảm thấy không ổn.
- Ha ha ha! Lục Quy Thiên, các ngươi không nghĩ tới phải không?
Vũ Cửu Thiên bỗng nhiên cuồng tiếu.
Vẻ mặt Lục Quy Thiên vô cùng khó coi, mà Quy Thọ cũng vô cùng âm trầm.
- Chung Sơn, đa tạ, tên Lục Quy Thiên này ta muốn tự tay giải quyết!
Vũ Cửu Thiên cao giọng nói.
Bỗng nhiên, thân hình Vũ Cửu Thiên lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã, khuôn mặt nhăn lại, trên trán chữ Yêu lại lần nữa hiện ra.
- Chết tiệt!
Vũ Cửu Thiên ảo não nói.
- Giải quyết ta? Ta thấy hôm nay là tử kỳ của ngươi mới đúng, hai người các ngươi, bám trụ quái vật kia cho ta, ta sẽ tự tay giải quyết Vũ Cửu Thiên, cho dù không thể bắt được nàng thì cũng không thể để cho nàng sống!
Lục Quy Thiên quát lên, tay cầm trường kiếm chém về phía Vũ Cửu Thiên.
- Ngươi đi bám trụ Quy Thọ!
Chung Sơn thản nhiên nói.
- Vâng!
Vương Khô lập tức đáp, thân hình vọt mạnh tới chỗ Quy Thọ.
Quy Thọ nhìn thấy Vương Khô vọt tới, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một cái đại thuẫn, thuẫn lớn vạn trượng, giống như một ngọn núi khổng lồ ép xuống Vương Khô.
Vương Khô bỗng nhiên duỗi bàn tay khô ra, ở trong móng vuốt khô cong, đột nhiên vọt ra một cái ngai vàng, một cái ngai vàng đồng thau khổng lồ, ngai vàng càng ngày càng lớn, trong nháy mắt hóa một ngai vàng nghìn trượng.
Trên ngai vàng, tràn ngập một loại tà khí chí âm chí tà, trong nháy mắt ngai vàng đi ra, cố khí âm tà kia khiến núi lửa bên dưới bị đông lại, tiếp đó đập về phía đại thuẫn của Quy Thọ trước mặt.
- Oanh...............
Một tiếng nổ kinh khủng vang lên, đại thuẫn và ngai vàng đồng thau ầm ầm va chạm, không gian ầm ầm rung lắc, va chạm cường đại khiến không gian chấn động, tất cả vạn vật bốn phía đều lay động không ngừng, mà ở chỗ chạm vào nhau, lại xuất hiện một cái hắc động không lớn lắm.
Quy Thọ vừa thấy không ổn, thân hình cấp tốc vọt về phía xa, Vương Khô tự nhiên theo sát phía sau.
Mà giờ phút này, Vũ Cửu Thiên cũng khắc chế được cơn đau đầu, nhanh chóng vọt về phía chỗ Lục Quy Thiên, Lục Quy Thiên cũng tưởng mình có thể giết chết được Vũ Cửu Thiên, cũng nhằm phía Vũ Cửu Thiên đánh tới.
Mà chiến trường cuối cùng tự nhiên là Bát Cực Thiên Vĩ.
Bát Cực Thiên Vĩ sau khi âm độc kêu lên, liền vọt thẳng tới Ô Hoàn, tám cái đuôi khổng lồ vọt lên trời, kéo theo không gian chấn động, cái miệng khổng lồ táp thẳng tới Ô Hoàn.
Ô Hoàn cũng toàn lực chuẩn bị chiến đấu, hai mắt âm lãnh, mạnh mẽ đánh lên Lạc Hồn Chung khổng lồ.
- Đương đương đương...............
Âm công cường đại mang theo tần suất mạnh mẽ tấn công tới, cùng với tấn suất sóng chấn động của tám cái đuôi va chạm với nhau. Không gian bốn phía càng ngày càng nhiều sóng ba động.
- Ái da... Ái da... Ái da... Ái da......
Bát Cực Thiên Vĩ ha miệng rộng cắn tới Ô Hoàn.
- - - - - oOo- - - - -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.