Trường Sinh Bất Tử

Chương 33: Ngao liệt!




Ads - Chung Sơn?
Huyền Nguyên kinh ngạc nhìn Chung Sơn, bên trong ánh mắt, có một cổ ngưng trọng.
Vì sao Chung Sơn ở chỗ này? Hắn làm sao lại ở âm phủ?
Lại nói tiếp, Huyền Nguyên cũng chịu qua đại ân huệ của Chung Sơn, phía trên Phượng Hoàng Đảo, bởi vì Chung Sơn chỉ điểm, Huyền Nguyên khám phá ra tình quan, lúc này mới đạt tới Thiên Cực Cảnh, chính thức trở thành Cung chủ của Sáng Thế Thần Cung, mặc dù ân huệ của Chung Sơn đã trả toàn bộ, nhưng dù sao lịch sử quá khứ cũng không xóa đi được.
- Tại sao ngươi lại ở âm phủ?
Chung Sơn kinh ngạc nói.
Huyền Nguyên nhìn chằm chằm Chung Sơn, trong mắt bỗng nhiên hiện lên một tia cổ quái nói:
- Ngươi cũng ở âm phủ?
Chung Sơn tò mò vì sao Huyền Nguyên có thể xuống dưới âm phủ, Huyền Nguyên cũng tò mò Chung Sơn vì sao có thể ở âm phủ, nhưng hai người phảng phất giống như có bí mật của mình, ai cũng chưa trả lời.
- Vị này là?
Huyền Nguyên bỗng nhiên cau mày nhìn về Dần Lạc Nhật.
Dù sao, Huyền Nguyên cũng cảm nhận được sự cường đại của Dần Lạc Nhật, đồng thời Huyền Nguyên cũng muốn chuyển đề tài.
Chung Sơn tự nhiên cũng không nguyện ý nói mình tới âm phủ như thế nào, thuận thế không hề dây dưa cái đề tài này nữa, nói:
- Nguyên Chí Tôn Hổ tộc, Dần Lạc Nhật!
- Ngươi là Dần Lạc Nhật?
Huyền Nguyên cau mày ngạc nhiên nói.
- Không nghĩ tới Cung chủ của Sáng Thế Thần Cung cũng nhận biết tại hạ.
Dần Lạc Nhật cười chào hỏi.
- Hai vị này là?
Huyền Nguyên lại hỏi.
- Chúng ta đều là thuộc hạ của bệ hạ!
Ngụy Thái Trung trả lời, hiển nhiên cùng Thi tiên sinh cũng không muốn nói quá nhiều.
Huyền Nguyên gật đầu.
- Tại sao ngươi lại ngồi ở nơi này? Chẳng lẽ là như trấn áp Bát Cực Thiên Vĩ xưa kia, ngươi ở nơi này để trấn áp hung quỷ nào đó?
Chung Sơn cười nói.
- Không!
Huyền Nguyên hít sâu một cái, sắc mặt biến thành cực kỳ nghiêm trọng.
- Nga?
Chung Sơn khe khẽ ngoài ý muốn, từ trong ánh mắt của Huyền Nguyên, Chung Sơn thấy được trạng thái nghiêm trọng của chuyện này.
- Đại thế giới lại có người đến!
Huyền Nguyên trầm giọng nói.
- Ách?
- Trước đó không lâu, đã có một người tới, muốn từ Hoàng Tuyền Lộ đi tới dương gian, cuối cùng bị ta chém giết, bất quá, nhìn dáng dấp không phải là chỉ có mình hắn.
Huyền Nguyên hít sâu một cái, nói.
- Cái gì? Chém giết?
Chung Sơn mở trừng hai mắt, lộ ra một bộ bất khả tư nghị.
- Làm sao?
Huyền Nguyên khe khẽ ngờ vực.
- Ngươi nói hắn muốn từ chỗ này đi tới dương gian?
Chung Sơn vô cùng cổ quái.
- Không sai.
Huyền Nguyên gật đầu.
- Nhưng không phải là chỉ có tiên nhân mới có thể từ Hoàng Tuyền Lộ vào dương gian đấy sao?
Chung Sơn càng ngạc nhiên hơn.
- Là tiên nhân, bất quá, chỉ là một tên Nhân Tiên, tiên nhân cấp thấp nhất mà thôi.
Huyền Nguyên nói.
Còn mà thôi? Chung Sơn im lặng một trận nhìn Huyền Nguyên. Nhân Tiên, còn gọi là Hoàng Tiên, Thiên Địa Huyền Hoàng, mặc dù là tiên nhân cấp thấp nhất, cho dù chịu hàng ngàn tiểu thế giới áp chế, cũng là thực lực Thiên Cực Cảnh đệ cửu trọng đỉnh phong a.
Nhưng một gã cường giả cường đại như vậy bị Huyền Nguyên chém giết?
Không thể nào? Huyền Nguyên đột phá Thiên Cực Cảnh còn không có trăm năm a? Chém giết một vị tiên nhân? Không hợp lý a?
Thật giống như nhìn thấu Chung Sơn không giải thích được, Huyền Nguyên cười, lắc lắc đầu nói:
- Sáng Thế Thần Cung ta bất đồng cùng với Thánh Địa khác!
Bất đồng? Bất đồng cũng không có thể khoa trương như vậy a! Trong lòng Chung Sơn mặc dù cổ quái dị thường, nhưng cũng không có hỏi nhiều hơn nữa, chỉ là gật đầu mà thôi.
Sáng Thế Thần Cung khoa trương, lúc này mới đột phá Thiên Cực Cảnh không có trăm năm đã mạnh mẻ như thế?
- Ngươi thì vì sao lại tới đây?
Huyền Nguyên cau mày hỏi.
Chung Sơn vừa muốn trả lời, bỗng nhiên, trong đầu chợt lóe linh quang, ánh mắt sáng lên nhìn Huyền Nguyên.
- Làm sao?
Huyền Nguyên nhướng mày, vẻ mặt cổ quái nhìn Chung Sơn.
Chung Sơn cười khổ lắc lắc đầu nói:
- Chợt nhớ tới chuyện của ngươi.
- Nga?
- Ngươi có quen thuộc Thiên gia của Vạn Trượng Địa Ngục này không?
Chung Sơn nhìn chằm chằm Huyền Nguyên, nói.
- Biết, nhưng không quen thuộc, tác phong của bọn họ, cũng không khác biệt với Sáng Thế Thần Cung ta lắm, thậm chí còn có chỗ giống nhau, nhìn thấy người của Thiên gia, bình thường ta cho tới bây giờ sẽ không làm khó! Ngươi hỏi chuyện này là vì sao?
Huyền Nguyên cổ quái nhìn Chung Sơn.
- Không quen?
Chân mày Chung Sơn hơi nhíu lại.
Nhìn Huyền Nguyên một hồi, Chung Sơn nhìn chằm chằm Huyền Nguyên, trịnh trọng nói:
- Ngươi có biết Tĩnh Ba Trì của Thiên gia?
- Tĩnh Ba Trì?
Huyền Nguyên khe khẽ ngờ vực, hiển nhiên cũng không rõ ràng.
Dĩ nhiên, người của âm phủ cũng không có mấy người biết được, huống chi người của dương gian a?
- Thiên gia có đệ tử đặc biệt, định kỳ sẽ đến Hoàng Tuyền Lộ thu Quỷ Hồn từ dương gian xuống đây, Quỷ Hồn một người thân của ta, đã bị bắt đi, đầu nhập vào Tĩnh Ba Trì!
Chung Sơn nhìn chằm chằm Huyền Nguyên, nói.
Quả nhiên, nghe được lời nói sau này của Chung Sơn, Huyền Nguyên đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một cổ kinh ngạc, một cổ kích động.
- Ta không biết tin tức kia hữu dụng đối với ngươi hay không, chỉ là để tham khảo a!
Chung Sơn thản nhiên nói.
Huyền Nguyên hít sâu một cái, mày nhíu lại thành chữ Xuyên (川). Tiếp theo hai mắt nhíu lại nói:
- Tĩnh Ba Trì? Nếu thật như ngươi đã nói, xem ra, ta phải đi tra đến tột cùng.
- Nga? Muốn tra xét Tĩnh Ba Trì? Chẳng lẽ vị kia của ngươi...
Chung Sơn hỏi.
Huyền Nguyên khốn khổ vì tình, cô gái bỏ mình, có khả năng có thể hóa thành Quỷ Hồn, nhưng, lấy năng lực có thể xuyên qua âm dương hai giới của Sáng Thế Thần Cung, Huyền Nguyên khẳng định sẽ đi tìm Quỷ Hồn của nàng kia, chỉ là luôn luôn không thấy, cho nên Chung Sơn muốn dùng cái này để thử thời vận, không nghĩ tới, thật sự có thể dùng.
- Nàng hóa thành Quỷ Hồn, vào âm phủ, hơn nữa chính là đi theo Hoàng Tuyền Lộ, chẳng qua là, sau khi ta xuống, làm sao cũng tìm không được nàng, ta cho là ở trên đường xuống hoàng tuyền đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hiện tại xem ra, còn có khả năng này.
Huyền Nguyên híp mắt, ngưng trọng nói.
- Vậy ngươi có nguyện ý đi tới Thiên gia không?
Chung Sơn trầm giọng hỏi.
- Đợi giải quyết người của đại thế giới, ta chắc chắn sẽ đi.
Huyền Nguyên trịnh trọng nói.
- Cho dù như vậy, chúng ta cũng sẽ đi trước, đợi có tin tức gì lại đến báo cho ngươi!
- Đa tạ!
Không nói thêm lời, Chung Sơn mang theo ba người bay khỏi ngọn núi, đi về phương hướng của Thiên gia mà Ngụy Thái Trung đã chỉ. Huyền Nguyên cũng chậm rãi khoanh chân ngồi xuống, khôi phục bộ dạng lúc trước một lần nữa.
Một nhóm của Chung Sơn, mới vừa phi hành nửa ngày.
- Không đúng!
Dần Lạc Nhật bỗng nhiên kêu lên.
- Làm sao?
Chung Sơn nghi ngờ nói.
- Ta vừa mới cảm giác được có người, chợt lóe rồi biến mất, chạy thẳng tới phương hướng Hoàng Tuyền Lộ, hơn nữa không chỉ một người. Hình như là sáu.
Dần Lạc Nhật kinh ngạc nói.
- Không chỉ một người? Tiên nhân?
Chung Sơn lập tức nghĩ tới điều gì đó.
- Bệ hạ, chúng ta làm như thế nào?
Ngụy Thái Trung hỏi.
- Trở về, nếu là Huyền Nguyên thật có thể đủ lực đẩy lùi lục đại tiên nhân, chúng ta đi Thiên gia, cũng nhiều thêm một đồng minh cường thế!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Ừm!
Mọi người gật đầu.
Tiếp theo, lấy tốc độ nhanh nhất theo đường cũ trở về Hoàng Tuyền Lộ. Lúc còn cách Hoàng Tuyền Lộ một đoạn, mọi người đã ngừng lại.
Cùng nhau nhìn về Huyền Nguyên ở phía xa.
Huyền Nguyên vẫn khoanh chân ngồi trên đỉnh núi cao như cũ, mà ở trước mặt hắn, sáu nam tử áo bào xanh đứng lơ lửng trên không. Hình dáng tướng mạo của nam tử không đồng nhất, bất quá, trong mắt cũng xuyên suốt một cổ ngạo khí cường đại. Người cầm đầu, trán khe khẽ nhô ra, nhìn qua vô cùng hung lệ.
- Ngao Liệt?
Dần Lạc Nhật kinh ngạc nói.
- Ngao Liệt?
Thi tiên sinh nghi ngờ nói.
- Chính là tiên nhân cầm đầu kia, Ngao Liệt, nguyên là Chí Tôn Long tộc, sau lại bị Đế Huyền Sát bức ra khỏi hàng ngàn tiểu thế giới, tại sao hắn lại trở lại?
Dần Lạc Nhật kinh ngạc nói.
- Ngao Liệt?
Chung Sơn cau mày, hắn trở về làm gì?
- Sáng Thế Thần Cung? Lại nhiều chuyện như vậy a?
Ngao Liệt cười lạnh nói.
- Ngao Chí Tôn, xin khuyên một câu, mời các ngươi trở về đi, ta xem chúng ta từng là người một giới, ta có thể cho rằng không có nhìn thấy.
Huyền Nguyên trầm giọng nói.
- Không nhìn thấy? Ta muốn trở về, ngươi có thể cản ta? Năm đó ta thành tiên, ngươi còn không biết ở chỗ nào a!
Ngao Liệt khinh thường nói.
- Vậy các ngươi thử một chút đi.
Huyền Nguyên lạnh lùng nói.
Ngao Liệt vừa mới chuẩn bị nói gì, một người phía sau thản nhiên nói:
- Liệt huynh, chúng ta không phải là tới gây chuyện!
Nghe được người phía sau nhắc nhở Ngao Liệt gật đầu hít sâu một cái nói:
- Nói như vậy, ta trở về Đông Hải lấy ít đồ, lấy được thì sẽ đi!
- Quy củ của hàng ngàn tiểu thế giới, ra khỏi hàng ngàn tiểu thế giới, cũng không còn là người của hàng ngàn tiểu thế giới nữa, mời về!
Huyền Nguyên lạnh nhạt từ chối.
- Hừ!
Một gã người áo xanh trong đó tính tình nóng nảy, hừ lạnh một tiếng, thân hình thoáng một cái, biến mất ngay tại chỗ, một chưởng đánh tới Huyền Nguyên, Huyền Nguyên cũng không tiến lên, mà là hai mắt bỗng nhiên nhắm lại, một ngón tay điểm vào mi tâm của chính mình.
Chuyện tình quỷ dị bỗng nhiên xảy ra, Huyền Nguyên vẫn khoanh chân mà ngồi như cũ, nhưng là, ở giữa không trung, đột nhiên xuất hiện một ảo ảnh của Huyền Nguyên, ảo ảnh càng ngày càng chân thật, chống lại một chưởng của người áo xanh.
Oanh!
Một tiếng va chạm siêu cấp, lực chạm vào nhau kinh khủng, nhất thời tạo ra một hắc động chừng mười trượng, không gian chấn động cường đại, khiến cho vô số quỷ vật lúc đó bị chấn vỡ, chôn vùi thành bụi bay.
Người áo xanh kia bay ngược ra, mà ảo ảnh kia của Huyền Nguyên, cũng là phá thành mảnh nhỏ.
- Chiêu thức của Sáng Thế Thần Cung, quả nhiên quỷ dị khó lường!
Dần Lạc Nhật cổ quái nhìn Huyền Nguyên vẫn khoanh chân mà ngồi như cũ.
- Ngươi cho rằng, chỉ bằng một mình ngươi, có thể ngăn được sáu chúng ta?
Ngao Liệt cười lạnh nói.
Huyền Nguyên cũng không nói chuyện, mà tóc dài không gió mà bay, quanh thân trên dưới đột nhiên toát ra một cổ quang mang vô cùng thánh khiết. Ở bên trong hào quang bao phủ, Huyền Nguyên thoạt nhìn mơ mơ hồ hồ, như mộng như ảo.
Đúng lúc này, bầu trời đột nhiên xuất hiện một đóa mây trắng to lớn, mây trắng tỏa ra vô số bạch quang, nhìn qua tràn đầy thánh khiết. Đồng thời, vô số vũ mao ngưng tụ từ bạch quang từ trên trời giáng xuống.
- Thiên?
Người mới vừa rồi đối chưởng cùng Huyền Nguyên cười lạnh một tiếng.
- Không phải là 'Thiên', là Thánh Quang Mạc của Sáng Thế Thần Cung.
Ngao Liệt lắc lắc đầu nói.
- Đây là?
Một người áo xanh kinh hãi nhìn Huyền Nguyên, bởi vì hình thái thân thể của Huyền Nguyên xảy ra biến đổi lớn.
Sau lưng Huyền Nguyên, đột nhiên có hai đạo bạch quang bùng lên, trên lưng bỗng nhiên toát ra một đôi cánh màu trắng khổng lồ, cánh rất dài, mỗi cánh đều đạt mười thước, cánh trắng ngất trời.
Hai mắt Huyền Nguyên đột nhiên mở, một đôi con ngươi màu bạc đột nhiên thả ra một cổ lực uy hiếp diệt thiên. Nhìn con ngươi như vậy, phảng phất giống như nhìn thiên đạo vô tình.
Lưng mọc ra hai cánh, đồng tử hàm chứa thiên đạo?
Bọn người Ngao Liệt hung hăng hít một hơi khí lạnh.
- Liệt huynh, đây là chuyện gì xảy ra?
Một gã người áo xanh cau mày nói.
- Sáng Thế Thần Cung, Sáng Thế chi thân? Thế hệ này của Sáng Thế Thần Cung, không ngờ xuất hiện Sáng Thế chi thân?
Ngao Liệt hung hăng hít một hơi khí lạnh.
- Sáng Thế chi thân? Làm sao lại vậy? Loại thể chất thánh đạo này, làm sao sẽ xuất hiện ở hàng ngàn tiểu thế giới?
Một gã người áo xanh kinh ngạc nói.
- Vô phương, Sáng Thế chi thân thì như thế nào? Hắn có thể ngăn được lục đại Địa Tiên chúng ta sao, Sáng Thế chi thân, toàn thân đều là bảo vật a, hôm nay, chúng ta sẽ giết Sáng Thế chi thân này, dùng máu tươi của hắn để tế luyện Tiên khí của chúng ta!
Một gã người áo xanh hưng phấn nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.