Trưởng Lão Ép Tôi Làm Thiền Sư

Chương 99: Truyền Nhân Nhà Họ Bạch





CHUYỂN NGỮ: ALL IN - PHẬT THỦ
Mới vừa rồi bầu trời chỉ dừng lại ở ẩm thấp, âm trầm, nhưng thời điểm vừa bước vào trong núi, cảm giác như bị một chiếc lồng thuỷ tinh khổng lồ đổ ụp lên, ngay cả sương mù cũng như phủ một tầng bụi bặm u ám.
Rõ ràng chỉ là vào bước chân, nhưng khoảng cách từ chân núi đến vào trong núi lại tựa như hai thế giới hoàn toàn cách biệt.
Trần Lẫm đi theo phía sau chồn vàng, trong khoảnh khắc đặt chân vào Phượng Sơn anh đã lập tức cảm thấy có điểm khác lạ.
Trên núi âm khí quá mức nặng nề, thứ giăng kín đường đi không phải sương mù mà là do âm khí quá nặng ngưng tụ lại tạo thành một mạng lưới hơi nước sền sệt.
Cảm giác xung quanh không có lấy một chút sinh khí, tất cả cả thảm động thực vật bên trong như đã chết, khô quắt lại, bị tử khí âm trầm đóng băng.
Còn chưa vào đông, cây cối đã héo úa, những mầm cây giống như bị nướng khét, không khí đông đặc, từng làn khói quỷ dị uốn lượn trong không trung.
Trên đường tiến sâu vào Phượng Sơn, Trầm Lẫm gặp qua không ít những tà ma, yêu quái vì bị âm khí k1ch thích mà trở nên tàn bạo, khát máu hơn hẳn bình thường.
Cả ngọn Phượng Sơn đều bị kinh động, tất cả yêu ma quỷ quái ẩn nấp trong núi bao lâu nay trỗi dậy hoành hành, quang cảnh không khác gì chốn Địa ngục.
Cả đường Trần Lẫm cầm kiếm Lục Linh trong tay, mặc dù với tu vi của anh không thể phát huy toàn bộ tác dụng của nó, nhưng bởi vì Lục Linh có linh tính, nên đám yêu ma cũng vì thế mà kiêng kỵ, chỉ lén lút ẩn náu trong tối nhìn chằm chằm vào miếng mồi béo bở Trần Lẫm, mà không dám tiến lên tấn công.
So với con người, động vật hoang dã sinh ra đã có bản năng di chuyển trong rừng núi.
Chồn vàng vốn quen thuộc địa hình Phượng Sơn, bốn chân chạy nhanh thoăn thoắt, chạy được vài bước lại quay đầu nhìn lại kiểm tra xem Trần Lẫm có theo sát phía sau không.
Đường lên núi càng lúc càng khó đi.
Cũng may Trần Lẫm chân tay nhanh nhẹn, sức bền tốt, thân thể dẻo dai, có thể theo sát chồn vàng, chưa từng trì hoãn dù chỉ một phút.
Vượt qua một sườn núi, thì chồn vàng phía trước đột nhiên dừng lại, quay đầu làm động tác tay ra hiệu cho anh.
Trần Lẫm thuận theo hướng nó chỉ nhìn qua, quan sát bên trên mặt đất hỗn loạn đất, lá cây mục là những dấu chân và dấu móng vuốt lít nhít.
Nhìn dấu chân có thể suy đoán là một gã đàn ông.
Trần Lầm ngồi xổm xuống tỉ mỉ đánh giá những dấu vết xộc xệch dưới nền đất, hình như … là dấu móng vuốt hồ ly?
Căn cứ vào số lượng và mật độ dấu tích để lại, áng chừng có tầm mấy chục con.

Dấu chân vẫn còn mới… có vẻ đám người cách họ không xa.
Càng đi sâu vào trong rừng, hơi nước xung quanh càng đặc dính, cây cối như phủ một màn sương.
Nhiệt độ không khí xuống càng lúc càng thấp, lông trên người chồn vàng đã ướt sũng, bết lại, nhìn nhỏ con hơn hẳn.
Nó co bốn chân nhảy vọt lên một con dốc cao, dường như phát hiện ra phía trước có động tĩnh, nó quay đầu vung móng ra hiệu cho Trần Lẫm.
Trần Lẫm cũng đã nghe thấy tiếng bước chân sột soạt.
Anh tung người nhảy lên, hai tay nắm lấy bụi cây sinh trưởng bên sườn núi.
Cách đó mấy chục mét, loáng thoáng thấy bóng một người.
Theo sau lưng gã là một đàn hồ ly lít nha lít nhít.
Đám hồ ly này có lớn có nhỏ, hai chân bước đi, hai chân giơ lên khiêng một thân thể, nhìn cực kỳ quỷ dị.
Bạch Tiên Tiên cứ thế bị mấy chục con hồ ly khiêng lên núi.
Người dẫn đầu còn chưa phát hiện được điểm bất thường, Trần Lẫm bước nhanh về phía trước, trong tay cầm kiếm Lục Linh bổ thẳng về phía đám hồ ly.
Mặc dù kiếm Lục Linh trong tay anh chẳng khác nào một thanh pháp kiếm thông thường, nhưng dù sao nó cũng được làm từ gỗ cây táo nghìn năm bị sét đánh, hơn nữa bản thân Trần Lẫm cũng có chút đạo pháp.
Dù không thể phát huy 100% pháp lực của nó như khi trong tay Bạch Tiên Tiên, nhưng cũng đủ làm đám hồ ly khốn đốn.
So với Bạch Tiên Tiên, kiếm khí của Trần Lẫm hơn ở sự lạnh lùng, đám Hồ ly bị kiếm khí doạ sợ nháo nhào tan đàn xẻ nghé.
Vốn bị người ta điều khiển cưỡng ép, bất đắc dĩ mới phải làm tay sai, vừa cảm nhận được sự tấn công chúng lập tức ném Bạch Tiên Tiên ở lại, chạy thoát thân.
Người dẫn đường phía trước hoàn toàn không ngờ có người đuổi theo, khi phản ứng kịp đang định rút bùa tấn công, nào ngờ Trần Lẫm vốn không hề có ý định đấu pháp với gã.
au khi tiếp cận được mục tiêu, anh không nói hai lời, nhanh như cắt đá thẳng vào đầu gối tên kia.
Chỉ nghe thấy hai tiếng ‘răng rắc’, kẻ kia ngã khuỵu xuống hét thảm một tiếng, ôm xương bánh chè đã vỡ vụn vừa đau đớn rên rỉ, vừa van xin tha thứ: “Tôi chỉ là chân chạy vặt! Xin đại ca tha mạng.”
Trần Lẫm lạnh lùng đá một phát nữa vào cằm gã.

Lại ‘răng răc’ một tiếng, cằm đã bị đá cho trật khớp.
Lần này chẳng có tiếng kêu nào vang lên, kẻ kia đã đau đến ngất đi.
Con chồn vàng nấp phía sau bụi cây chứng kiến tất cả, lòng thầm run lẩy bẩy, nhớ lại ngày còn non dại, vẫn là một tấm chiếu trinh nguyên chưa trải, dám to gan lớn mật đi trêu chọc thứ hổ báo cáo chồn hung ác mặt liệt này.
May mắn lúc ấy kịp thời quay xe, vớt về được cái mạng.
Giải quyết xong xuôi tay chân của Phàn Lai Tịnh, lúc này Trần Lẫm mới quay lại nửa quỳ ôm lấy Bạch Tiên Tiên đang nằm trên đất vào lòng.
Thuốc mê vẫn còn tác dụng cho nên cô chưa tỉnh lại, nhưng hơi thở đều đặn, cũng không bị thương.
Sự căng thẳng rối bời trong lòng đến giờ phút này mới thực sự được buông xuống.
Lúc đối phó với tà ma quyết đoán, linh hoạt bao nhiêu, thì khoảnh khắc ôm người con gái đang hôn mê trong lòng này anh lại luống cuống, bối rối không biết nên làm thế nào.
Cứ thế ngơ ngác ôm cô một lúc, thì bên cạnh có một lực đẩy đẩy cánh tay anh.
Không biết từ lúc nào chồn vàng đã lại gần, trong miệng ngậm theo nửa bầu nước, nó khẽ ra hiệu, bầu nước thoáng đung đưa, bên trong đầy tràn nước tinh khiết.
Anh nâng tay nhận lấy, không quên hỏi nhỏ: “Nước này sạch không?”
Chồn vàng gật gật đầu.
Trần Lẫm cúi đầu uống một ngụm: Không có mùi gì khác thường, chờ vài phút, thân thể cũng không cảm thấy khó chịu, lúc này anh mới yên tâm đút cho Tiên Tiên.
Cho cô uống vài ngụm, số nước còn lại anh hắt lên mặt Bạch Tiên Tiên.
Dòng nước lạnh buốt thành công lay tỉnh cô gái đang hôn mê trong lòng.
Vừa tỉnh lại, nhìn gương mặt thân quen, đang ra sức vẩy nước lên mặt mình, Bạch Tiên Tiên hơi ngây ra, không phản ứng kịp ngờ nghệch hỏi: “Trần Lẫm, anh tưởng em là sen đá à?”
Bình thường ở văn phòng anh đều tưới nước cho sen đá như thế.
Trần Lẫm thoáng ngây người, rồi vội vàng cọ tay vào áo lau khô nước bên trên, xong xuôi mới chậm rãi đỡ cô ngồi dậy, thấp giọng hỏi: “Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Bạch Tiên Tiên dựa vào ngực anh, than thở: “Hơi váng đầu.”
Làm nũng một chút, cô mới dần khôi phục lại ý thức, nhớ tới sự việc trước lúc hôn mê, cáu quá phải hét lên: “Tên tiểu nhân vô sỉ Phàn Lai Tịnh.
Không biết xấu hổ mà dùng mấy chiêu hạ lưu này! Chút tự trọng của một người sống qua mấy trăm năm đâu? Đúng là già rồi mà không nên nết!! Đúng là nỗi sỉ nhục của Đạo Môn!”
Vừa mắng, cô vừa thuận tiện quan sát bốn phía, mắng xong mới ngơ ngác nhìn Trần Lẫm: “Đây là đâu? Sao anh tìm được em.”
Trần Lẫm đáp: “Phượng Sơn.”
Anh kể lại chi tiết những việc đã xảy ra, sắc mặt Bạch Tiên Tiên dần trở nên nghiêm túc: “Âm khí trên núi nặng như vậy, cộng thêm những hành vi quái đản của gã gần đây.
Em nghi ngờ gã muốn luyện chế tà vật cuối cùng đồng thời khởi động pháp trận áp chế trấn vật ngay tại Phượng Sơn.”
Cô vịn tay Trầm Lẫm đứng lên: “Chúng ta phải ngăn cản gã.”
Một khi thứ tà vật mấu chốt này được luyện thành, tất cả sẽ không còn đường sống.
Trần Lẫm đưa những đồ vật bị vứt trong mảnh sân bỏ hoang trả lại Tiên Tiên, thấy kiếm Lục Linh và đồng hồ thông minh Bạch Tiên Tiên cũng kiên định hơn.
Dù có kiếm Lục Linh đệ nhất thiên hạ trong tay, nhưng trước đó Phàn Lai Tịnh đã biến cả đỉnh Phượng Sơn thành một pháp trận, chặn đứng tất cả mọi liên hệ bên ngoài, vì thế Bạch Tiên Tiên không thể triệu hồi Bạch Vô thường cũng không thể sử dụng phù chú.
Trong núi mối cảm ứng giữa thần quỷ đều bị cắt đứt, Bạch Tiên Tiên nhìn đồng hồ thông minh trên cổ tay, thoáng cảm khái: “May mắn tà trận không thể che đậy tín hiệu của vệ tinh.”
Linh Minh vẫn luôn theo dõi thiết bị định vị, tin chắc chẳng mấy chốc sẽ cử người đến tiếp ứng.
Trong tình hình ngàn cân treo sợi tóc hiện tại, thời gian chính là sinh mệnh, hai người không tiếp tục chần chờ nữa, thu dọn xong đồ đạc, lập tức chạy về phía âm khí toả ra dày đặc nhất trên Phượng Sơn.
Chồn vàng thấy họ muốn đi, thoáng chần chờ, Trần Lẫm quay đầu nhìn nó, nói: “Không cần đi theo bọn tôi.”
Chồn vàng vẫn trù chừ không quyết, vừa rồi Tiên Tiên biết mình được cứu thoát an toàn chính là nhờ anh bạn nhỏ này hỗ trợ từ chỗ Trần Lẫm Bạch, vì thế cô tủm tỉm cười với nó: “Việc hôm nay ngươi làm đã tích đủ công đức, tiếp tục chăm chỉ tu hành nhất định sẽ có đại duyên kỳ ngộ.”
Chồn Vàng nhận lời khen tặng của cô, liên tục thở dài nói cảm tạ, sau đó lặng lẽ đứng tại chỗ đưa mắt nhìn hai người rời đi.
Ánh sáng trong núi càng lúc càng thưa thớt, mờ đục, là do âm khí tích tụ, che khuất mặt trời.
Phía chân núi dày đặc sương mù, dần dần bị bao vây bởi các cao thủ của Phật Môn và Đạo Môn.
Linh Minh dẫn Jarvis tới đầu tiên.
Trên mu bàn tay Jarvis là màn hình định vị vị trí của Bạch Tiên Tiên.
Vòng tròn đỏ đang chậm rãi di chuyển, thể hiện Bạch Tiên Tiên đang gửi vị trí có thể là nơi Phàn Lai Tịnh xuất hiện cho liên minh.
Người bình thường chỉ cảm thấy sương mù dày đặc bất thường.
Chỉ có người trong nghề mới có thể nhìn ra cả ngọn núi đang bị bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp sát khí âm tà.
Trong núi ma quỷ hoành hành, mấy vạn ác quỷ cản đường, Phàn Lai Tịnh không chút che giấu, phô bày toàn bộ át chủ bài của chính mình, tựa hồ đang thách thức, lại như đang trào phúng: Thấy sao? Các người có thể xông vào được không?
Chấm đỏ trên màn hình đang di chuyển ngày một xa.
Đỗ Thanh Nguyên cắm pháp kiếm xuống đất, trầm giọng quát: “Bày trận.
Xông vào!”

Thời điểm này công kích vật lý đơn thuần đã mất đi tính hiệu quả.
Chỉ có tấn công bằng pháp thuật là nhanh gọn nhất.
Jarvis mở đường.
Phật Đạo theo sát phía sau lưng.
Cuộc chiến ác liệt nổ ra, hàng vạn ác quỷ tà ma liên tiếp bị tiêu diệt.
Một đường đầy khói lửa.
Bọn họ lên núi không dễ, còn tình hình của Bạch Tiên Tiên và Trần Lẫm lại tương đối dễ dàng.
Không có bất kỳ ma yêu nào chạy ra cản trở cũng thôi đi, ngay cả âm khí dường như cũng tản ra nhường đường để họ đi qua.
Cả đường thuận lợi tới mức không thể tưởng tượng, chẳng mấy chốc hai người đã đến trung tâm phát ra âm khí.
Bạch Tiên Tiên cảm thấy bất an, quay đầu hỏi Trần Lẫm: “Tại sao em có cảm giác như thể gã đang chờ chúng ta đến chỗ gã?”
Trần Lẫm còn chưa kịp trả lời, cô đã kiên định nắm chặt kiếm Lục Linh bên hông: “Vừa hay, hôm nay em sẽ chăm sóc gã đại ma đầu này thật chu đáo, chống mắt lên xem gã có tài cán gì!”
Lời vừa dứt, phía trước đột ngột truyền đến tiếng cười lớn.
Âm thanh hùng hậu nội lực, xuyên qua âm khí nồng nặc như đang thì thầm bên tai cô, còn mang theo giọng điệu quỷ dị, ma quái: “Được lắm! Khá khen cho con ranh truyền nhân của nhà họ Bạch nhanh mồm nhanh miệng! Ta cũng rất muốn xem thử xem nhà họ Bạch xuống dốc không phanh kia cuối cùng có được một thiên tài xuất chúng hay chỉ là một đứa nhóc tầm thường thùng rỗng kêu to.”
Nháy mắt Trần Lẫm và Bạch Tiên Tiên vào trạng thái cảnh giác.
Địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, hoàn cảnh hiện giờ cực kỳ bất lợi cho họ.
Bạch Tiên Tiên không chút do dự, ngón tay kết ấn, điều khiển kiếm Lục Linh bay lên không trung hoá thành một dải linh phù: “Thái thượng thai tinh, thiên địa thanh minh!”
Không thể thi triển thuật pháp…
Tiếng cười kia lần nữa vang lên: “Oắt con, trong trận pháp của ta mà dám sử dụng pháp thuật, tiết kiệm chút sức lực đi.”
Tiếng cười như gần như xa, nhất thời giống như người nói đang ở ngay trước mắt, lại giống như đang ngồi trên đỉnh đầu hai người.
Gã còn chưa ra tay, mà như đang trêu đùa hai người họ.
Nhìn Bạch Tiên Tiên đứng yên tại chỗ không dám có hành động khinh suất, gã lại càng đắc ý: “Truyền nhân của nhà họ Bạch… cũng chỉ đến thế.”
Bạch Tiên Tiên cười lạnh một tiếng, rút kiếm chỉ về phía trước: “Còn hơn tên đạo chích nhãi nhép sợ thần kiếm của nhà họ Bạch ra tước đi cái mạng chó của ông nên mới hèn nhát lẩn trốn không dám hiện thân.”
Tiếng cười kia dừng lại, gió từ bốn phía nổi lên rít gào cuồng nộ, nhất thời tầm mắt cô bị ngăn trở bởi gió, sương, cát, bụi, không nhìn rõ xung quanh.
Trên khoảng đất trống chất đầy lá khô đã mục rữa, một chiếc kiềng đồng ba chân khổng lồ đủ ba người ngồi từ từ hiện ra.
Trên miệng đỉnh, một đạo sĩ tóc trắng mặc áo bào trắng ngồi xếp bằng bay lơ lửng giữa không trung, ác độc nhìn cô: “Kiếm của ngươi tốt nhất cũng sắc bén như cái miệng của ngươi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.