Trưởng Lão Ép Tôi Làm Thiền Sư

Chương 31: Tính tổn thương không lớn, nhưng độ sỉ nhục lại cực mạnh




Chuyển ngữ: Siro
Công đức này thực ra rất dễ giải thích, có thể tóm tắt trong tám từ: Công là thiện hành, đức là thiện tâm.
Người trong Đạo Môn siêu độ vong hồn là công đức, tụng niệm kinh cũng là công đức. Người bình thường làm việc thiện giúp người là công đức, sống hết mình cũng là công đức.
Sau khi chết, con người xuống địa phủ báo tên, căn cứ vào công đức khi còn sống để tiến hành thưởng phạt. Đ
Điều này không chỉ liên quan đến kiếp sau của bạn có thể đầu thai vào một gia đình tốt mà không cần phải nỗ lực không, mà còn liên quan liệu kiếp sau bạn có thể làm người hay không.
Ví dụ, một tên tội phạm tàn bạo hết mức sau khi chết chẳng những phải chịu trừng phạt ở âm phủ, phải tự nếm trải lại những tội ác gã đã làm ở trần gian, mà sau khi chịu đủ hình phạt chỉ có thể đầu thai vào cõi súc sinh, cho đến khi tội ác được rửa sạch.
Nhưng đúng lý ra, công đức không thể chia sẻ được. Không có kiểu đại loại như trên người tôi có nhiều công đức, vậy tôi sẽ chia sẻ cho anh một ít để chúng ta cùng đầu thai vào cõi tốt.
Dẫu sao Bạch Tiên Tiên chưa từng nghe về chuyện đó.
Kẻ chủ mưu đằng sau lại có thể lấy đi công đức từ ma quỷ, không biết gã sử dụng tà thuật xấu xa gì, với lại cũng không dễ gì sử dụng công đức của người khác cho mình được.
Bạch Tiên Tiên âm thầm nghĩ ngợi chốc lát, chỉ một lúc, thân hình của mấy hồn ma lang thang phai nhạt hơn trước. Trước đó, chúng ẩn nấp trong bụi cỏ giăng đầy âm khí, mãi đến tận đêm mới ra ngoài lang thang. Bây giờ đang là giữa ban ngày, phía sau còn một tấm bùa màu vàng đang cháy, chúng sắp không chịu đựng nổi rồi.
Thấy cô vẫn chưa có ý định rời đi, con ma ban nãy trả lời cô lại tiếp tục van nài: “Bà cô ơi, tụi tôi cũng chỉ nghe một con ma nam đi theo đối tượng hôn ước của hắn tới đây chơi nói thôi à. Lúc đó hắn uống say khướt, còn mời tụi tôi uống cùng rồi mới tiết lộ vài câu, những thứ khác chúng tôi thật sự không biết đâu. Chúng tôi cũng chẳng hề hại ai mà!”
Bạch Tiên Tiên hừ một tiếng hỏi: “Mấy ngày trước có một cô gái rơi xuống nước, không phải do tụi bây làm đấy chứ?”
Mấy hồn ma vừa lắc đầu vừa xua tay: “Không phải, không phải đâu! Chúng tôi còn cứu cô ấy mà, nếu không phải chúng tôi kéo cô ấy lên, cô ấy đã chết đuối từ lâu rồi!”
Bạch Tiên Tiên: “Tụi bây tốt bụng vậy à?”
Con ma kia cười ngượng nghịu: “Tụi tôi trốn ở đây cũng chỉ vì muốn uống rượu ké thôi, còn tồn tại là vì chuyện tốt này đó, hơn nữa còn nhảy ké trong bar nữa. Trước kia tụi tôi chưa từng được chơi mấy thứ này...”
Bạch Tiên Tiên cầm kiếm chĩa vào họ: “Còn nhảy ké trong bar nữa à? Sau này đứng xa xa mà nhảy đấy! Biết mình đáng sợ thế nào không hả? Bây giờ ta đã biết tới bây rồi đấy, đừng hòng làm mấy chuyện xấu nhá.”
Mấy con ma gật đầu lia lịa.
Bạch Tiên Tiên biết hỏi nữa cũng không được gì bèn cất kiếm rồi xoay người đi.
Con ma kia thử thăm dò gọi cô: “Bà cô ơi, bùa này cô mang đi đi...”
Bạch Tiên Tiên khoát tay: “Không cần, mấy bây giữ lại chơi đi.”
Cô hồn dã quỷ: “???”
Tụi tôi chơi?!
Chơi cái gì?!
Chơi với lửa có ngày chết cháy sao???
Bạch Tiên Tiên theo bậc thang đi lên, mép giày cũng dính đầy nước bùn bẩn thỉu. Cô lấy giấy lau đi rồi gọi cho Trần Lẫm. Biết anh khó mở lời nên điện thoại vừa được kết nối, Bạch Tiên Tiên đã giành nói: “Trần Lẫm! Tôi đã hỏi rồi! Nghe nói ở khu Dung Nam, bây giờ tôi sẽ qua đó xem thử!”
Anh im lặng một chốc: “Cần tôi giúp không?”
Bạch Tiên Tiên vừa đi vừa nói: “Không cần không cần, khu Dung Nam lớn lắm, trong thời gian ngắn chắc chắn không dễ tìm đâu. Tôi qua đó ngay đây, bây giờ không được thì phải báo lại cho Hiệp hội Đạo giáo. Bên anh sao rồi?”
Trần Lẫm liếc nhìn ma nữ đang đứng ở góc tường hít nhang: “Cũng ổn.”
Bạch Tiên Tiên: “Được rồi được rồi, vậy có thêm tin gì tôi sẽ báo cho anh biết.”
Trần Lẫm gật đầu: “Ừ.”
Cúp điện thoại chưa được vài phút, Bạch Tiên Tiên lại gọi tới: “Đúng rồi, đúng rồi! trước đó tôi nhờ đồng nghiệp đi nghỉ phép ở Tam Á mua cho mình một cây son ở cửa hàng miễn thuế. Lát nữa cô ấy sẽ mang qua, anh nhận giúp tôi nha.”
Trần Lẫm nói: “Được.”
Không đến năm phút sau, Bạch Tiên Tiên lại gọi điện thoại tới: “Trần Lẫm, vừa rồi đồng nghiệp đó nói cô ấy sẽ không tới, tan việc sẽ mang thẳng đến ký túc xá cho tôi luôn, anh không cần nhận giúp tôi nữa nha.”
Trần Lẫm: “Được…”
Bạch Tiên Tiên: “Ừ, không còn gì nữa rồi, tôi đi đây!”
Trần Lẫm: “Chú ý an toàn.”
Ở bên cạnh, ma nữ hài lòng hít khói nhang xong, ợ một cái rồi nói: “Trong thời gian tôi ăn cơm, hai người gọi ba cuộc điện thoại, nhưng anh nói chẳng quá mười từ. Sao cô ấy lại chịu được anh nhỉ?”
Trần Lẫm không đoái hoài đến cô ta, nhưng ma nữ lại nhích tới: “Hơn nữa, hai tối rồi tôi không nghe hai người tán gẫu nhỉ? Wechat điện thoại cũng không luôn, tôi thấy mấy cặp khác, người ta mỗi đêm còn mở mic ngủ ấy.”
Cô ta thở dài: “Tôi cũng muốn được trải nghiệm cảm giác ngủ mở mic cùng bạn trai. Tôi đã nói với anh rằng trước kia tôi còn từng lo lắng lỡ người yêu ngáy to thì phải làm sao, tại tôi nghe tiếng ngáy thì sẽ không ngủ được. Giờ nghĩ lại, vấn đề này giống như khi còn trẻ mình rối rắm không biết nên chọn đại học Thanh Hoa hay đại học Bắc Kinh vậy á.”
Trần Lẫm vẫn không quan tâm đến cô ta, nhưng không còn lấy bùa bịt miệng cô ta như hôm qua nữa. Hiện tại, tính ra ma nữ cũng hiểu sơ tính cách của anh rồi, trông anh lạnh nhạt vậy thôi, chứ thật ra không xấu cũng không dữ, đúng giờ còn cho cô ta ăn nữa.
Vì vậy, gan càng to hơn, cô ta huyên thuyên tiếp: “Trước đây tôi từng đọc được nghiên cứu khoa học cho thấy tám chuyện tần suất cao có thể tăng thêm độ mập mờ hâm nóng tình cảm. Như anh vậy sao được, không chủ động chút nào. Coi chừng một ngày nào đó cô ấy sẽ bị mấy lời ong bướm của bọn trai trẻ dụ dỗ đó!”
Trần Lẫm đang thu dọn đồ đạc, chợt khựng lại, lúc này mới lạnh lùng nhìn sang.
Ma nữ không khỏi nhìn ra được vài phần sát ý trong đôi mắt vô cảm của anh, vậy nên cô ta lập tức hoảng sợ, bèn lắp bắp: “Anh... anh nhìn tôi thế làm gì! Tôi đang dạy anh cách yêu đương đấy!”
Trần Lẫm ra chiều hờ hững: “Cô, dạy tôi?”
Ma nữ: “...?”
Tính tổn thương không lớn, nhưng độ sỉ nhục lại cực mạnh đấy.
...
Khu Dung Nam là khu dân cư lớn nhất thành phố Vân Xương, hầu như có rất ít toà nhà văn phòng thương mại ở đây, toàn là những ngôi nhà cũ và tỉ lệ vào cư trú khá cao, bầu không khí đậm mùi cuộc sống, nơi nơi là những chỗ buôn bán nhỏ lẻ.
Bạch Tiên Tiên quét mã sử dụng xe đạp công cộng, đi khắp hang cùng ngõ hẻm để tìm, một nơi đầy hơi người thế này đến một tia âm khí cũng không thể thấy được. Đối phương là ma thì dễ rồi bởi trước sau gì cũng sẽ để lộ dấu vết. Nhưng nếu kẻ đó là người thì chẳng khác nào mò kim đáy biển, chỉ cần trốn trong toà nhà dân cư bất kì cũng khó để cho cô tìm ra được.
Tuy Bạch Tiên Tiên rất muốn giành được phần thưởng trên bảng treo thưởng, nhưng sự việc phát triển đến bây giờ cho thấy rõ với năng lực của một mình cô sẽ rất khó giải quyết, vì vậy cô gửi những manh mối mình nắm được cho Chử Chính Minh.
Chử Chính Minh trả lời bằng tin nhắn thoại: Hoá ra tiểu hữu cũng đang điều tra chuyện này hả? Chuyện này gần đây khiến Đạo Môn rất đau đầu, nhưng chúng tôi cũng nhận được rất nhiều manh mối, có thể xác định rằng người đứng sau không phải là ma quỷ mà là người, vả lại đạo thuật tinh tế. Mấy ngày trước, sư huynh của tôi lập đàn đấu phép với ông ta, nhưng bị ông ta đánh trả trọng thương. Người này rất nguy hiểm, tiểu hữu cần phải chú ý an toàn, tôi sẽ thông báo cho mọi người tập trung chú ý khu Dung Nam. Nếu tiểu hữu phát hiện ra điều gì cũng không thể đi một mình đâu đấy!
Bạch Tiên Tiên không ngờ tiến độ điều tra của Đạo Môn nhanh hơn mình nghĩ nhiều, đã đấu pháp với kẻ đứng sau luôn rồi!
Chử Chính Minh được xem như là một người có đạo pháp cao nổi tiếng lẫy lừng ở thành phố Vân Xương, vậy sư huynh của ông ấy chắc hẳn phải tài giỏi hơn, thế nhưng vẫn không thể đấu lại kẻ đó, không biết rốt cuộc gã tà đạo nọ có lai lịch gì.
Bạch Tiên Tiên đạp không mục đích quanh nửa thành phố trên chiếc xe đạp nhỏ màu xanh lam, cuối cùng không thu hoạch được gì, bèn trở về nhà.
Tắm xong, cô gửi tất cả những manh mối thu thập được cho Trần Lẫm. Dù sao thì anh giữ nhà còn cô xung trận, phải cho người ta có cảm giác tham gia vào chứ sao. Xong xuôi, cô nói tiếp: Ngày mai tôi lại đi tìm thêm, vẫn không tới bệnh viện nha, anh làm việc tốt nghen!
Trần Lẫm gõ tin nhắn trả lời nhanh hơn nhiều so với trước đây: Ngày mai tôi nghỉ phép.
Bạch Tiên Tiên cực kỳ kinh ngạc: Anh cũng có ngày nghỉ hả?
Trần Lẫm: Ừ, một năm nghỉ một ngày.
Bạch Tiên Tiên:?
Sao bệnh viện lại ức hiếp người ta vậy chứ! Một năm chỉ cho nghỉ một ngày thôi à!
Có lẽ Trần Lẫm đoán được cô đang nghĩ gì, nhắn thêm một tin: Tôi không cần ngày nghỉ, ngày mai nghỉ vì là ngày giỗ của sư phụ.
Quả thật, việc có được nghỉ hay không với anh dường như chẳng có gì khác biệt.
Bạch Tiên Tiên hỏi: Vậy anh phải về quê hả?
Trần Lẫm: Không cần, tôi đã gửi bài vị trường sinh của sư phụ vào Trí Hư Quán rồi.
Trí Hư Quán cũng là một đạo quán ở thành phố Vân Xương, tuy không nổi tiếng như Thái Huyền Quán và miếu Chân Võ, nhưng lớn hơn Thủ Nhất Quán - nơi ba Bạch ở - nhiều lắm.
Thông thường, các đạo quán hoặc chùa miếu sẽ cung cấp bàn thờ cho các tín đồ bình thường, và họ sẽ đưa linh vị của người thân mình vào trong đạo quán để có thể được hương khói ban phước mỗi ngày. Dân gian gọi bàn thờ này là bài vị trường sinh.
Lần trước, sau khi nghe anh kể, Bạch Tiên Tiên thấy rất đỗi kính trọng vị đạo sĩ già đã thay đổi cả đời anh. Ngẫm nghĩ, cô trả lời: Vậy ngày mai tôi đi với anh nha!
Nhắn xong, cô lại bổ sung thêm một câu: Được không? ~OVO~
Trần Lẫm: Được.
Bạch Tiên Tiên: Vậy ma nữ kia phải làm sao?
Trần Lẫm: Trói lại.
Bạch Tiên Tiên: Âu kê! Vậy ngày mai gặp nha!
Trần Lẫm: Mai gặp.
Sáng hôm sau, Bạch Tiên Tiên đúng giờ hẹn đến Trí Hư Quán. Hai người hẹn nhau tám giờ, Bạch Tiên Tiên đến sớm hơn mười phút, khi đến cô đã nhìn thấy Trần Lẫm ở đó rồi.
Anh đã thay bộ đồ lao động liền quần màu xanh lam, mặc lên mình chiếc áo nỉ trắng cộng thêm chiếc áo khoác thể thao màu đen bên ngoài, không đội mũ và cũng không đeo khẩu trang, để có thể đến gặp sư phụ với vẻ ngoài tươm tất nhất.
Bạch Tiên Tiên nhảy lên vẫy tay với anh.
Anh vốn đang cúi đầu đút hai tay vào túi áo khoác, vừa ngước mắt lên lập tức nhìn thấy cô gái ấy đang chạy về phía mình, vết mực trong mắt anh như bị ánh nắng gột rửa, anh từ từ đưa tay ra khẽ vẫy lại cô.
Bạch Tiên Tiên chạy tới gần, vừa nghiêng đầu tán thưởng nhìn anh, vừa cảm thán từ tận đáy lòng: “Ây gu, rất đẹp trai nha anh bạn.” Cô cười hì hì: “Vừa nãy trên đường tới đây, anh có được cô gái nào hỏi xin Wechat không nè?”
Trần Lẫm: “...” Anh ngoan ngoãn lấy từ trong túi ra một cái khẩu trang được gấp gọn gàng: “Hồi nãy tôi đeo cái này.”
Bạch Tiên Tiên: “Ồ!”
Biết khôn rồi nha, anh chàng này.
- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.