Trường Hận Ca

Chương 1:




Năm đó lễ tân niên vừa qua, thành Edo đã hai lần bị hỏa hoạn.
Hai trận hỏa hoạn đó, không chỉ thiêu hủy hết hào trạch của chư hầu, phú thương tướng quân, võ sinh, đến cả Nihonbashi (cầu Nhật Bản). Fukagawa (cái này hình như là một ngôi chùa) cũng không thể may mắn tránh khỏi, chỉ trong một chiều, hơn hai trăm thôn trang hóa thành tro tàn, cũng kết thúc luôn cả không khí mừng năm mới.
Tuy rằng lửa đã thiêu hủy hết tài sản của bách tính, nhưng cũng không thể ngăn cản tướng quân Muneyoshi theo đuổi việc hưởng lạc, y miệt mài trong vui sướng, đối với nữ tính phục sức lại càng thêm quan tâm.
Bởi vậy lúc đó trong nội viện hoàng cung, đám quý phu nhân của phủ tướng quân ai cũng hết sức khả năng tranh tài khoe sắc. Sau đó, loại tục lệ này từ từ truyền ra đến thê thiếp, nữ nhi của phú thương bình thường ai ai cũng người đầy lụa là.
Đám thương hao hết tâm trí để sáng tạo thêm các kiểu màu sắc hoa văn diễm lệ cho kimono, thúc đẩy thêm cho phong trào trên, kĩ thuật nhuộm vải không ngừng cải tiến, càng kích thích ngành nghề này phát triển thịnh vượng.
Thêm vào đó việc vải nhuộm tuy không sang quý được như là thêu, dệt, nhưng tính chất lại mỏng, nhẹ, làm thành kimono mặc trên người càng có thể phô bày đường cong nữ tính và thân thể mềm mại duyên dáng.
Tục lệ kéo theo phong trào, nữ tính thích chưng diện, nam tính cũng không để nữ tính độc chiếm cái đẹp như trước, trong một thời gian ngắn, toàn bộ thành Edo dường như rơi vào sự phồn hoa mỹ lệ như trăm hoa đua nở.
Vào thời đại Edo, thiếu nữ ngoài mười lăm tuổi, đủ để so với hai mươi lăm vạn đàn ông, nữ giới trân quý dưới sự truy cầu tranh giành của nam giới, thái độ đãi với nam nhân cũng lại càng trở nên cường thể, hầu như có thể dùng hai từ “bố thí” để hình dung.
Có người nói ở thời đại Edo, thiếu nữ trưởng thành sớm, quật cường, tràn đầy nhiệt tình, dũng cảm thản nhiên đối mặt với tình cảm của mình, cũng theo đuổi tất cả những thứ mình muốn.
Kết quả của việc dũng cảm theo đuổi tự do yêu thương, trò chơi giữa hai giới tính cũng càng thêm phóng đãng, thế là, ở mọi nơi của Edo đều có thể thấy đại phu giải phẫu tiến hành nạo phá thai cho thiếu nữ.
Mãi tới thời Minh Trị, tư tưởng coi trinh tiết là điều quan trọng nhất của quý phu nhân từ Tây Dương truyền vào Nhật Bản thì mới bắt đầu nghiêm ngặt coi trọng trinh tiết của phụ nữ.
Vào ngay lúc đó đại hộ nhân gia, như là nhà võ sĩ, phú thương, sự giáo dưỡng của phụ mẫu thân đối với con gái vẫn khá là nghiêm ngặt, cũng muốn các nàng bảo trì thân thể hoàn bích trước khi kết hôn.
Nhưng thành quả của sự ràng buộc này cũng không thể hiện rõ ràng.
Bởi vì người một nhà ở dưới cùng mái nhà, phụ mẫu thân nghiêm khắc với nữ nhi, nhưng lại lơ là mà phóng túng nhi tử, vậy nên chỉ cần phụ mẫu sơ sẩy một cái, nữ nhi cũng sẽ lớn gan mà truy cầu các loại vui sướng kích thích.
Tại thời đại và phong tục như thế, hẳn như mỗi thành viên đều gặp phải không ít chuyện kinh hãi của một số nữ tử. Lúc đó được chủ mục nhất Edo chính là bốn thiếu nữ tới tuổi cặp kê, được người Edo coi là “Tứ đại mỹ nhân”, các nàng lần lượt là Kogiku của tiền trang, Abou của hàng tơ lụa, Saya của nhà bán gỗ và Yoshimo Omio của nhà buôn dầu.
Có điều lúc đó được mang danh mỹ nhân, ngoại trừ dung mao trời sinh ra, cũng phải tương quan với tài lực trong nhà.
Bởi vậy, từ danh hiệu “Tứ đại mỹ nhân” có thể biết được, lợi nhuận nhiều nhất chính là thuộc về tiền trang, thứ nhì là hàng tơ lụa mà quan lớn hay hạ cố tới, tiếp đó là nhà buôn gỗ bởi vì trải qua hỏa hoạn mà đại phát, cuối cùng là nhà buôn dầu không thể thiếu trong ba bữa mỗi ngày.
Có điều nói đi thì phải nói lại, có tư sắc nhất trong “Tứ đại mỹ nhân” lại rốt cuộc là người được xếp hạng thứ tư, năm vừa rồi mới tròn đôi tám niên hoa (tức là mười sáu đó =.=), Yoshino Omio.
Để nhìn thấy gương mặt của Omio, khách nhân tới hàng buôn dầu ba đời – nhà Yohima, luôn kéo dài không ngớt, mặc dù bọn họ biết rõ Omio thân là con gái một của nhà Yoshima, đương nhiên không có khả năng sẽ xuất đầu lộ diện trong cửa hàng nhưng họ vẫn nguyện ý tới thử vận may.
Trừ việc kia ra, khi đó ở Edo còn có hai “sản phẩm nổi tiếng” khác ấy là đánh nhau và miếu hội.
Trong thành Edo, trong một năm cử hành vô số miếu hội tế điện. Có miếu hội là có biển người, có ca múa kịch, bán hàng rong, ngoại trừ cảnh tượng người tới góp vui đan vào ca vũ thăng bình ra, sóng người cũng có thể mang tới biển tiền, vậy nên các chùa chiền lớn lại càng vui sướng cử hành loại lễ mừng này.
Nương theo sóng người đi miếu hội, các nguyên nhân xung đột cũng vì vậy mà phát sinh, đánh nhau liền trở thành phương pháp tốt nhất để giải quyết phân tranh, vậy nên hầu như mỗi một lần miếu hội kiểu gì cũng có phát sinh chuyện ẩu đả.
Mặt khác, khiến phụ mẫu lo lắng nhất, không gì khác chính là một đám lừa đảo hòa trong lượng lớn khách hành hương, thiếu nữ và hài đồng vô tri liền trở thành mục tiêu hạ thủ của bọn họ.
Chiếu theo thói đời như vậy, phụ mẫu của Omio cũng như tấ cả những phụ mẫu khác trong thành, mời một nữ tử thể hình cường tráng tới bên cạnh viên minh châu Omio của bọn họ, vô luận Omio đi đâu, Aman của nàng cũng đi kèm theo tới đó, đến như đi nhà xí cũng không bỏ qua, có thể thấy được chuyện thiếu nữ bị lừa gạt vào thời điểm đó khiến mọi người nghe tới mà lo lắng tới mức nào.
Vị Aman này là do Sazaemon phụ thân của Omio tin tưởng tìm tới.
Aman là một người xấu xí, lớn hơn Omio bảy tuổi, trời sinh giọng to và nhanh chân. Có người nói cô ta mà rống lên, thanh âm có thể truyền đi cách đó mấy phố, chạy thì nhanh như thần hành thái bảo, Sozaemon vừa ý với hai tài năng thiên phú đó của Aman, mới thuê cô.
Thân đã là nữ nhi của phú thương, làm việc gì trong ngày là có quy luật nhât định.
Buổi sáng, có thấy tới nhà dạy học, hoặc là tới nhà danh sư ở vùng phụ cận, học trà nghệ và hoa nghệ, chờ những khóa trình này kết thúc xong, các cô nương có thể làm một vài chuyện vui vui.
Đối với một đại cô nương mới mười sáu suốt ngày ở trong khuê phòng mà nói, chuyện vui vẻ, chỉ có đi thưởng thức hi khúc lưu hành đương thời.
Vào lúc đó ở rạp hát dễ hấp dẫn những cô nương tiên tiến như nước truy cầu hưởng lạc này, sẽ không ngừng đổi mới tiết mục, vậy nên tới khi màn đêm bao phủ đại địa thì những cô nương này vẫn còn ở trong lữ viện.
Nếu như xem chán các tiết mục rồi các cô nương có thể đi cầu khẩn thần linh, tới tụ tập ở chùa chiền cử hành tế điện, miếu hội. Gặp được bạn trai hợp ý, liền mời nhau tới quán ăn để nói chuyện phiếm, trong gió mát hiu hiu ngồi chơi bài.
Còn có người không tiếc tiêu một số tiền lớn, mua đào kép tuấn tú tới nhà biểu diễn, các cô nương nhà giàu trong thành Edo chính là xa xỉ như thế, sống một cách buồn tẻ.
Omio cũng cho rằng mình sẽ sống như vậy tới hết đời.
Chỉ là nàng không biết vận mệnh nàng đã sớm bị an bài, cuộc sống vốn bình thản vô lo sắp tới lúc nổi lên sóng to gió lớn.
Thượng tuần tháng tám, Saya của nhà buôn gỗ, sau khi gặp gỡ với đào hát Sanshiro xong, liền mất tích.
Ngày tiếp theo, Sanshiro nắm một mảnh tay áo kimono của Saya chết trôi ở trên sông, tin tức như vậy lập tức truyền khắp thành Edo, trở thành tiêu điểm thảo luận của mọi người.
Rất nhiều lời đồn lộn xộn, mọi người cùng có một kết luận, có chính là Saya cô nương nhất định là trên đường đi dạo riêng với Sanshiro thì gặp phải ác nhân bị lừa gạt bắt đi, rơi vào bất hạnh. Thoáng cái, phụ mẫu trong thành đều cảm thấy bất an, quản chặt nữ nhi nhà mình, chỉ sợ cảnh bất hạnh của Saya cũng sẽ ập xuống đầu con mình.
Theo tháng tám qua đi, lại có một chuyện khác phát sinh, tin đồn liên quan tới Saya cũng lặn đi.
Omio cũng quên luôn cảnh ngộ Saya.
Đối với Omio mà nói, nàng chỉ quan tâm làm thế nào tiêu hết khoảng thời gian buồn chán.
Mặc dù nữ hài trưởng thành khá sớm, mười lăm tuổi đã gả đi làm vợ người ta. Thế nhưng mười sáu tuổi, dù sau vẫn là độ tuổi chưa chín chắn, không ổn định, thích theo đuổi kích thích, tìm kiếm mộng mộng ảo, đến nỗi ác vận lẫn bất hạnh của người khác đối với nàng mà nói bất quá chỉ là cơn gió nhẹ thoáng qua tai mà thôi.
Tháng chín, một ngày trời cao trong xanh, trước mặt chính là một nam tử có vẻ là lãng nhân, dùng nhãn thần tà ác để nhìn chằm chằm Omio trang phục hoa lệ, nhưng nàng hồn nhiên không phát giác, vẫn nói nói cười cười với Aman.
Lúc lãng nhân đó đi qua bên cạnh Omio thì cố ý đụng phải nàng một cái.
“A”
Thình lình bị đụng vào khiến Omio kinh hách, nàng thở nhẹ một tiếng, không ngờ lãng nhân đụng phải nàng đã văng ra, rơi xuống đất lăn mấy vòng.
“Đau muốn chết!”
Tên lãng nhân đó nằm dưới đất ôm chân lớn giọng kêu la.
Tiếng kêu gào như ám hiệu, vừa ra khỏi miệng đã khiến đám khách hành hương đi viếng chùa lập tức dạt ra, e sợ dính phải họa, một vài cửa hiệu, hàng rong gần đó cũng châu đầu ghé tai bảo nhau “Ngày hôm nay chỉ sợ vị cô nương kia phải mất tiền oan rồi”. Bọn họ bàn luận như vậy.
“Thế nhưng nàng có vẻ rất có tiền a!” có người phụ họa.
Những chuyện như kiểu lãng nhân giá áo túi cơm xảo trá vơ vết tài sản, ở hội chùa, tế điện luôn không ngừng trình diễn.
Hiện tại nam nhân đang nằm lăn trên mặt đất, rõ ràng là một lãng nhân quen dùng xảo trá, chuyện vơ vét tài sản.
“Uy, xem việc tốt ngươi làm đi, chân ta gãy rồi đây này”.
Lãng nhân gầy như khúc củi hướng sang bốn phía hét lớn, không hề có dáng vẻ bị thương cái gì cả.
Omio cho tới giờ chưa từng gặp loại chuyện thế này, trong lúc tay chân luống cuống, thoáng cái đã có mấy nam tử từ sau bóng cây, dưới quầy hàng chui ra, bao vây quanh Omio.
Xem ra lãng nhân này và đồng bọn đã sớm nhìn trúng Omio.
“Mọi người đều thấy hết rồi đó, vị cô nương này cố tình đụng vào ta, đây ta ngã thành thế này”.
“Ngươi nói cái gì? Rõ ràng là ngươi va vào chúng ta” Aman có ý muốn biện giải.
Thế nhưng các nàng dù sao cũng là hai cô nương, đối mặt với loại lưu manh hung ác độc địa lừa đảo để sống này, thì cho dù Aman có chạy mau tới đâu, giọng lớn tới đâu, cũng chỉ rơi vào cảnh thịt nằm trên thớt.
Quả nhiên Aman vừa lên tiếng, lập tức rước lấy những ánh mắt trợn trừng của đám lãng nhân, mà người chung quanh sợ bị trả thù, mặc dù biết mọi việc căn bản là do đám lãng nhân cố tình gây sự, nhưng cũng không ai dám đứng ra trợ giúp Aman và Omio đang bị dọa tới ngây người.
Aman sau khi đánh giá sẽ không có cứu binh xuất hiện, khẩu khí lập tức từ biện giải chuyển thành đàm phán, cô nói:
“Chúng ta đưa ngươi đi đại phu, thế cũng được chứ hả?”
Hóa ra trước khi xuất môn phụ thân Omo từng giao cho Aman mang chút ngân lượng, đề phòng bất cứ tình huống nào, vậy nên Aman mới nói đầy tự tin như thế.
Người vốn nằm trên mặt đất ra vẻ bị thương vừa nghe đến tiền lập tức ra giá “Được rồi, vậy ngươi đưa ta mười lượng.”
“Mười lượng? Nhiều quá, trên người chúng ta sao có thể mang nhiều ngân lượng như vậy được?”
Aman nghe tới mười lượng, lập tức mở lớn hai mắt, đó quả thực là sự tự đại khai khẩu nha! (ý nói điều kiện quá cao) Bởi vì vào thời điểm đó một nam tử làm việc trong cửa hàng lớn một năm cũng chỉ nhận không quá hai lượng.
Thế nhưng lãng nhân đang ôm chân vẫn bất vi sở động, trên mặt lộ ra tiếu ý tà ác tiếp tục lớn tiếng kêu gào.
Cái gì? Quá hời rồi đấy, ngươi biết các ngươi đụng gãy chân ta, tổn thất của ta lớn thế nào không hả? Hơn nữa, tùy tiện lấy một cây trâm trên đầu cô nương ngươi cũng đã đủ bằng đấy tiền.”
Lời này vừa nói khỏi miệng, có một lãng nhân khác vươn bàn tay bẩn thỉu ra định rút trâm cài tóc trên đầu Omio.
“Aman, nếu như tiền có thể giải quyết thì mau đưa cho họ đi.”
Cho tới giờ chừa từng gặp loại hung thần ác sát thế này, Omio không khỏi níu chặt tay Aman, mặt đỏ au, than thể không ngừng run nhẹ.
Tiểu thư khuê các mỹ lệ trên mặt lộ ra thần tình khiếp đảm tựa hồ như có tác dụng thần kỳ hòa hoản bầu không khí, lãng nhân vây quanh bốn phía trong nháy mắt lập tức cùng chung ý kiến.
“Được rồi.”
Lãng nhân miễn cưỡng biểu thị đồng ý.
“Vậy giảm đi một nửa là năm lượng, ta không thể đi được, các ngươi đưa ta về nhà đi!”
Aman vừa nghe, thở phào nhẹ nhỏm còn nhanh hơn cả Omio, bởi vì trên người cô còn đúng vừa vặn có năm lượng.
Sau đó, một người trong đám đồng bọn tới nâng tên lãng nhân tự nhân gãy chân để đỡ hắn dựa vào vai mình mà đi. Omio và Aman bị vây ở giữa, bước vào con đường nhỏ hướng tới phòng nhỏ đơn sơ phía sau miếu.
Đoàn người đi tới một căn phòng tối như hang, ánh dương quang ban ngày như là không muốn làm bạn với đám người này, cự tuyệt bước vào trong cánh cửa.
Trong phòng ánh sáng yếu ớt, lãng nhân gãy chân có ý bảo Omio và Aman đi tới một góc trong phòng. Vào lúc còn chưa rõ ý đồ của tên lãng nhân này thì có mấy nam tử như là đánh hơi được mùi thịt, từ bên trong vọt ra.
Omio và Aman bị cử động bất thình lình dọa cho sững người, không tự chủ được lùi về phía một góc phòng hôi hám dữ dội mà co rúm lại, Aman lên chút tinh thần, lấy từ trong túi ra năm lượng bạc, giơ về hướng lãng nhân nói “Uy, đây là năm lượng ta đáp ứng đưa cho ngươi, ngươi cầm đi khám đại phu đi.”
Ngay khi Aman muốn giao tiền cho lãng nhân thì hắn bất thình lình nắm cổ tay Aman, kéo mạnh một cái.
“Ngươi muốn làm gì?” Aman quát hỏi.
“Chậc, thật là một nữ nhân xấu xí! Có điều xấu thế nào cũng là nữ nhân, lát nữa sẽ chiếu cố ngươi”.
Trong thanh âm ồm ồm tràn đầy ác ý, Aman tuy là một nữ hài nông thôn, thế nhưng nghe một câu như thế cũng minh bạch hai người đã gặp phải loại vận hung nào.
“Tiểu thư, mau chạy!” Aman lập tức kinh hô, cũng mưu tính thoát khỏi tay lãng nhân đang túm lấy cô.
Thế nhưng khí lực của cô không đọ lại được với nam nhân, không những không giãy ra được, còn bị lãng nhân đẩy ngả xuống đất, những người khác thấy tình cảnh đó liền ùa ngay tới.
Nghe tiếng hô của Aman, Omio vội vã xoay người định chạy, thế nhưng những tên ác đồ này vẫn nhanh hơn nàng, bọn họ đồng thời tiến lên chận đường Omio.
Đám bắt cóc trong mắt bốc lên ngọn lửa tà ác, bao vây quanh Omio, Omio hoảng hốt hai chân mềm nhũn, sau đó cả người ngồi bệt xuống.
“Aman!” Omio bất lực la lên.
Đám ác nhân càng làm càn lớn tiếng cười rộ lên.
“Hiếm khi đụng phải mặt hàng tốt như vậy, chờ chúng ta hưởng dụng xong, bán qua tay là được.”
“Các ngươi xem, da thịt rất trơn mềm nha, ô, thật thơm.”
Một bàn tay bẩn thỉu đã giành trước với tới thân thể Omio, không kiêng nể gì mà kéo kimono của nàng ra. Cặp chân trần không hề được y phục bảo hộ thình lình bị bàn tay bẩn kia sờ vào liền khiến Omio không nhịn được mà kêu toáng lên.
“Đừng! Người đâu tới a!”
“Thanh âm thật là dễ nghe, ta chính là thích tiếng nữ nhân thống khổ gào thét đó.”
Nam nhân nói lời này đang kéo mạnh hai chân Omio ra, láo xược mà đem trọng lượng toàn thân ập lên người nàng, nhăn nhăn nhở nhở điên cuồng cười lớn, trên gương mặt tràn đầy dục hỏa dữ tợn không gì sánh được.
“Bịch——-!”
Giữa lúc mọi người đang đang hưởng thụ trò chơi mèo vờn chuột thì cửa phòng bị đạp mạnh ra, toàn bộ tình thế lập tức đảo ngược.
Trước cửa có một nam tử cao gầy trắng nõn đang đứng trong tay cầm trường kiếm lấp lóe hàn quang.
Nam tử này tuổi còn khá trẻ, ước chừng hơn hai mươi tuổi, y đem mái tóc dài buộc sau đầu, tóc mái phủ trước trán, tạo ra một cái bóng trên gương mặt y, nhưng không hề giảm bớt dung mạo dương cương và những đường nét thâm thúy.
Nhìn lướt qua, người này có một loại khí tức cuồng dã không nói nên lời, rồi lại không mất hình tượng đặc biệt của võ sĩ.
Đối với Omio lúc này mà nói, sự xuất hiện của y không nghi ngờ gì như là một con mãnh lộ đáp xuống giữa đám quạ đen, cũng mang tới hy vọng thoát hiểm cho Omio.
Omio còn chưa kịp phục hồi tinh thần, đã thấy kiếm trong tay võ sĩ trẻ tuổi vung lên, chém xuống tên nam tử bẩn thỉu đang nằm bên cạnh Omio, đầu vai trúng ngay một kiếm, máu tươi bắn ra, những tên khác bị nhát kiêm đó làm cho kinh hãi, tan đàn xẻ nghé, ôm đầu chạy trốn vào trong.
Võ sĩ trẻ tuổi vượt qua bên ngươi Omio, tiếp tục truy đuổi bang lưu manh thổ phỉ kia.
Trong đám thổ phỉ, có tên dũng cảm rút ra đao kiếm tùy thân, chém mạnh về phía võ sĩ, lại bị tránh được một cách dễ dàng, không chỉ không thể mảy may tổn thương y, trái lại còn khiến võ sĩ tìm được kẻ hở, chém lệch về phía bụng không có gì bảo hộ của hắn.
Tiên huyết văng khắp nơi, những tên còn lại giãy giụa tháo chạy giữa mưa máu, tên nào tên nấy đều bị sát tính đột nhiên xuất hiện này làm cho hồn phi phách tán.
Động tác của võ sĩ trẻ tuổi quả thực dũng mãnh phi thường uy phong, thế nhưng thanh đại đao trừng trị lưu manh kia càng hấp dẫn Omio hơn. Ánh đao trong huyết ảnh, Omio sản sinh ảo giác, cho rằng mình đang xem diễn xuất tuyệt luân của diễn viên trong rạp hát, khiến nàng quên cả sợ.
“Đừng giết chúng ta.”
Không biết là tiếng cầu xin tha thứ hoảng loạn của ai, theo âm thanh đó, thổ phỉ tứ phía lập tức phụ họa theo.
Kỳ thực trong đám thổ phỉ nghèo túng tới mức phải đi lừa đảo mà sống này, cũng có người từng là người trong phủ tướng quân gặp xui xẻo, hoặc từng trải qua chiến tranh, hoặc võ sĩ kiếm kỹ không tồi.
Bởi vậy người tinh mắt lập tức nhìn ra võ sĩ trẻ tuổi hiên ngang trước mắt không chỉ anh khí bức người, kiếm pháp lại còn tinh diệu, bọn họ tuyệt đối không phải là đối thủ, trải qua so chiêu thì càng khiến cho tương lai bọn họ đứng tại thời khắc mấu chốt phải đối mặt với sinh tử tồn vong.
“Xin lỗi, chúng ta chưa làm gì cả, chúng ta chỉ muốn đùa một chút thôi.”
Đứng ở đằng trước chính là tên lãng nhân tự nhân gãy chân kia, bị đồng bọn xô đẩy ra đứng đầu. lãng nhân bắt đầu tìm kiếm biện giải. “Chúng ta không phải muốn làm thật, xin đừng giết chúng ta.” Có người cũng vội vàng thanh minh cho chính mình.
Võ sĩ trẻ tuổi áo mũ chỉnh tế sau khi nghe xong, dùng thanh âm thản nhiên, lạnh lùng bình tĩnh không mang theo chút tình cảm nào để nói:
“Ta cũng không muốn giết các ngươi.”
Câu này vừa nói ra, lãng nhân dẫn đầu định rời tay qua thắt lưng, chuẩn bị rút đao ra đâm lén. Nhưng thấy thất luyện chợt lóe lên, đao tử còn chưa kịp ra rút ra, tay đã bị chém đứt, rơi thẳng xuống.
“Aaa!!!” Lãng nhân kêu thảm một tiếng, sùi bọt mép chết ngắt.
Hóa ra võ sĩ trẻ tuổi đối với hành vi đê tiện của tên lãng nhân kia đã sớm có đề phòng, đồng thời với lúc lãng nhân định rút đao, y liền không khoan dung mà triển khai phản kích, thẳng tay chém đứt luôn cánh tay đang rờ tới đao của lãng nhân, đao rơi xuống xuyên thẳng qua cẳng chân của lãng nhân tiều tụy, lung lay cắm trên mặt đất.
Một mản đỏ nhanh như tia đá lửa, Omio không hề phòng bị tình cảnh trước mắt chấn động, trước đó nàng còn cho rằng võ sĩ trẻ tuổi sẽ gặp phải độc thủ, hé miệng muốn nhắc nhở, nhưng thanh âm còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng, Aman nhanh nhẹn hơn một chút, vội vàng nâng Omio dậy, chạy trốn ra ngoài phòng nhỏ.
Trong phòng lien tiếp truyền ra tiếng đao kiếm va chạm, tiếng kêu sợ hãi, thiếng kêu thảm thiết, tiếng rên rỉ, đợi tới khi tất cả lắng xuống, thanh niên kia như không có việc gì mà đi ra khỏi phòng.
Không liếc nhìn Omio và Aman thêm một cái nào, võ sĩ trẻ tuổi lướt thẳng qua, nghênh ngang bỏ đi, đợi tới khi Omio định thần lại, mới vội vàng đuổi theo từ phái sau.
“Võ sĩ đại nhân, xin chờ một chút.”
Omio dùng thanh âm yếu ớt muốn giữ vị võ sĩ trẻ tuổi này ở lại, nhưng võ sĩ vẫn không xoay đầu, chỉ nghiêng đầu dùng ánh mắt sắc nhọn nhìn Omio.
Trong chớp mắt tiếp xúc với ánh mắt đó của nam nhân, Omio hầu như toàn thân hư thoát mà ngồi phịch xuống.
“Chí ít cũng xin lưu lại đại danh.” Nàng vất vả lắm mới vặn ra được mấy chữ.
Thế nhưng nam nhân kia coi như đó là điều thừa thải chẳng đáng làm, trái lại bước nhanh hơn bỏ đi.
Chỉ một lát sau, du nhập vào đoàn người, hình bóng tiêu thất.
“Tiểu thư, trước khi quan sai tới, nếu chúng ta không đi sợ rằng sẽ có phiền phức.”
Aman lo lắng giục Omio, thế nhưng Omio vẫn đang thất hồn lạc phách, hai mắt nhìn đăm đăm về nơi mà bóng lưng nam tử kia biến mất.
Tuy rằng mới thoát khỏi quỷ môn quan, nhưng nàng vẫn cường liệt chờ đợi, chờ đợi gặp lại võ sĩ trẻ tuổi đó.
Thành tâm thì tất linh nghiệm, rốt cuộc cơ hội cũng tới thăm lần thứ hai.
Sau sự việc ngoài ý muốn ở chùa Eisen diễn ra không lâu, Omio đáp ứng lời mời tới nhà lão sư dạy lễ nghi của nàng làm khách, bởi vì tấm thịnh tình của chủ nhân khiến nàng về muộn hơn thường ngày.
Mùa thu mặt trời xuống núi đặc biệt sớm, Omio đi cùng Aman, để về nhà trước khi ánh dương quang bị sườn núi nuốt trọn, quyết định đi theo đường tắt mắt thấy sắp về tới nhà, thì đột nhiên bên đường có năm, sáu người nhảy ra cản lối đi của hai người.
Những người mai phục ở trên đường tắt này chính là đám lưu manh du côn lúc trước dây dưa với Omio ở chùa Eisen.
“Hắc hắc hắc, chúng ta đã chờ ở đây thật là lâu rồi đấy.”
Nam tử lê lết một chân bước đi, vừa cười gian vừa làm rõ ý đồ tới đây.
Hắn chính là tên bị võ sĩ đâm qua bắp đùi kia. Lãng nhân này cả đời này đã định là chân phải lết đi, hiện tại đem món hận thù này trút lên đầu Omio.
“Cuối cùng cũng để ta đợi được ngươi, tiểu thư nhà Yoshino.”
Lần thứ hai bị vây khốn, Omio dựa sat vào Aman, nàng trăm triệu lần cũng không ngờ tới những người này không hề buông tha nàng.
Nàng tỉ mỉ quan sát tình thế trước mắt. Trước mắt nàng có tất thảy năm tên lưu manh, mâý tên khác xem ra cũng là lãng nhân, trốn ở trong bóng cây cách đó không xa nhìn chằm chằm các nàng.
Chân của ta toàn bộ là do ngươi ban tặng, mới rơi vào nông nỗi này, hôm nay không hảo hảo chơi đùa với ngươi thì khó mà tiêu mối hận trong lòng.”
Nam tử đè thấp giọng, lời nói rít qua kẽ răng chứa đầy ác ý, bổ nhào về phía Omio.
Ngay tới khi hắn sắp đụng vào Omio thì một tiểu đao hơi mỏng xé gió bay tới, đâm thẳng vào mắt phải của lãng nhân.
“Á á!” Lãng nhân phát sinh tiếng kêu thảm thiết tới cực điểm.
“Khốn kiếp, lại tới nữa rồi.”
Mấy tên lưu manh bắt đầu dao động, trên mặt lộ vẻ khẩn trương, bất quá cũng không có vẻ hoang mang, tựa hồ tình hình này đã nằm cả trong dự liệu.
“Maeda tiên sinh, tất cả xin nhờ ngươi đó.”
Lãng nhân ôm mắt phải lăn xuống đất, sau khi được đồng bọn đỡ đứng đậy, hướng một nam tử đứng xa xa phát ra tín hiệu cầu cứu.
Lãng nhân dược gọi là Maeda tiên sinh rút trường đao ra sải bước tới.
Võ sĩ trẻ tuổi lần trước hiện thân ra từ trong rừng cây.
“A, võ sĩ đại nhân.” Người phát sinh ra tiếng hô vui mừng là Omio.
Thế nhưng võ sĩ tuổi trẻ vẫn không để ý tới Omio, chỉ hết sức chăm chú vào việc giằng co với lãng nhân kia.
Tia sáng cuối cùng lặng lẽ tiến vào sau ngọn núi, khắp nơi một mảng hòa âm, càng làm tăng thêm bầu không khí ngưng trọng.
“Tại hạ là Maeda Zenhaechirou, ngươi là ai, có can đảm thì hãy xưng tên ra.”
Maeda Zenhaechirou thân là bảo tiêu của thổ phỉ, lớn tiếng hỏi võ sĩ trẻ tuổi mi thanh mục tú.
“Ta chỉ là một tiểu nhân vật, không đáng nhắc đến, ngược lại không ngờ tới ngươi lại đi cùng với đám chuột nhắt này.”
Thanh niên khéo miệng phản kích.
“A” Maeda phát sinh tiếng lưỡng lữ, thất sát khẩn trương quan sát dịch nhân tước mắt.
“Đó cũng không phải ý định ban đầu của ta, thế nhưng ta nợ họ một phần tình, đành phải đắc tội.”
“Được rồi!”
Võ sĩ trẻ tuổi lạnh lùng tiệp nhân lời khiêu chiến của Maeda, y cũng không nhút nhích, tựa hồ không rút đao.
Trong nháy mắt, Maeda đã tiến công, đao ảnh của hắn chợt lóe lên, chém về phía võ sĩ trẻ tuổi.
Hầu như chỉ còn kém một giây thôi, võ dĩ trẻ tuôi phi thân nhảy lên, bạch quang hiện ra, như thất luyện bổ về phía Maeda, bóng đao vừa qua, thân thể Maeda đã như hình nhân rách nát đứt dây, rơi xuống mặt đất.
Tóc dài buộc sau lưng người lay động trong gió, đao của võ dĩ trẻ tuổi lần thứ hai bừa bãi chém xuống, lưu manh có mặt tại hiện trường đến cơ hội để la lên cũng không có, cả đám mất mạng nằm trên mặt đất.
Omio và Aman đang ôm lấy nhau, nhìn thấy toàn bộ quá trình thê thảm, thật sự là quá kinh khủng. Aman nhắm chặt mắt, thân thể cường tráng run liên tục, nhưng Omio mặt không đổi sắc nhìn từng động tĩnh một ở trong rừng.
Sau khi ác đấu kết thúc, khắp nơi lặng ngắt như tờ, võ sĩ trẻ tuổi vung đao vấy đi máu dính ở trên, chuẩn xác gọn gàng cắm đao vào vỏ, xoay người định rời đi.
“Chờ một chút, võ sĩ đại nhân, xin hãy cho ta biết đại danh của ngài.”
Omio đẩy Aman ra, vộii vội vàng vàng bước tới chặn lối của võ sĩ, nàng đáo ống tay áo hoa sắc tiên diễm, quỳ xuống trước mặt võ sĩ.
“Lần thứ hai được ngài cứu, tiểu nữ vô cùng cảm kích. Xin hãy nói cho ta biết đại danh, không biết danh quý của ân nhân, ta sẽ cả đời bất an.”
Võ sĩ trẻ tuổi nhìn được Omio là nữ tử cá tính quật cường, trên gương mặt lạnh lùng xuất hiện một nụ cười khổ.
“Samon Koujirou.”
Sau khi để lại tính danh, võ sĩ trẻ tuổi không muốn có thêm bộ lụy gì nữa, lướt nhanh qua bên cạnh Omio, cấp tốc rời đi.
Tựa như một đấu ấn khó phai, tên tuổi và thân ảnh của võ sĩ tất cả đều khắc sâu trong tâm Omio.
Nàng xoay người về phía Aman, lúc này Aman vẫn quỳ rạp dưới đất không ngừng run, Omio có ý định nâng Aman cao to cường tráng dậy.
“Aman, xin ngươi đấy, mau thanh tỉnh lại đi!”
“Ta không sao, chỉ là hoảng sợ quá, tim thiếu chút nữa thì nhảy ra ngoài, hiện giờ thì không hề gì nữa rồi!”
Nhìn tử thi đầy mặt đất, Aman nổ lực điều chỉnh hô hấp.
Omio nắm chặt tay Aman, vội bí mật ra lệnh.
“Aman, phiền ngươi đuổi theo vị võ sĩ kia, y tên là Samon Koujirou, ta muốn biết y đang ở nơi nào.”
Thấy nhãn thần Omio cầu xin mình, Aman trong lòng kinh hãi.
“Nếu như ta đi, vậy thì tiểu thư —–”
“Ta sẽ lập tức về nhà. Từ chỗ này tới cửa nhà cũng không còn xa, van cầu ngươi bằng cước trình của ngươi, nhất định có thể đuổi kịp y.”
Hiện tại Omio dường như là một con người khác với dáng vẻ lúc trước bị vây khốn, sợ tới không ngừng run, nàng trông lòng không những không thấy sợ, còn có vẻ dũng cảm như được hồi sinh, ra lệnh cho Aman.
“Ngươi nhất định phải làm được, nghìn vạn lần đừng để mất dấu, Aman.”
“Được rồi, ta biết rồi.”
“Mau đi, mau đi đi, tất cả ta đều trông vào ngươi đó.”
Omio mang đôi mắt ướt át như chực khóc, giục Aman đi, Aman hoang mang gật đầu, theo phương hướng võ sĩ trẻ tuổi bỏ đi mà đuổi theo.
“Nhất định phải tìm được.”
Omio nhìn bóng lưng Aman, vỗ tay nhỏ giọng cầu khẩn. (người Nhật khi cầu khẩn thì vỗ tay hai cái – để chắc chắn là các vị thần linh nghe thấy, chứ không phải chỉ chấp vào nhau ^^)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.