Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay

Chương 7: Người chưa từng hiểu tình yêu như Lương Quyến không thể đoán nổi




Lễ kỷ niệm thành lập trường diễn ra suôn sẻ theo đúng quy trình đã định, đối với phía nhà trường mà nói, biến số duy nhất có thể xảy ra chính là "quả bom hẹn giờ" mang tên Lương Quyến.

Mà lúc này, "quả bom hẹn giờ" ấy đang từ tay MC nhận lấy micro.

"Kính thưa các thầy cô, các vị cựu sinh viên, cùng các bạn học sinh thân mến, chào buổi sáng. Tôi là Lương Quyến, sinh viên lớp 2 năm 3, khoa Ngữ văn, Học viện Văn học."

"Rất vinh dự khi được đại diện cho sinh viên xuất sắc lên phát biểu trong ngày kỷ niệm trăm năm Hoa Thanh. Tôi vô cùng trân trọng cơ hội quý giá này, đồng thời cũng chân thành cảm ơn sự tín nhiệm của các thầy cô và bạn bè..."

Giọng nói của Lương Quyến vang lên khắp hội trường qua micro, bài phát biểu không hoa mỹ, chỉ mộc mạc chân thành, cùng với chất giọng trong trẻo và nhịp điệu kể chuyện chậm rãi, khiến từng trái tim đang xao động nơi đây đều dần lắng lại.

Tại khu ghế A dành cho khách mời, cũng đang râm ran lời thì thầm.

"Vĩ Minh, mấy năm gần đây Học viện Văn học dưới tay ông phát triển không tệ!" Phó hiệu trưởng phụ trách công tác đạo đức ngồi hàng đầu khẽ quay đầu lại, thấp giọng nói với Lý Vĩ Minh đang ngồi hàng ghế sau.

Nghe bị gọi tên, Lý Vĩ Minh lập tức nghiêng người về phía trước, cười nịnh nọt, khiêm tốn đáp: "Hiệu trưởng quá khen rồi, đây là công lao của cả học viện Văn học, tôi chẳng có mấy phần đóng góp."

Phó hiệu trưởng lắc đầu: "Ông lại khiêm tốn nữa rồi? Tôi nhớ mười năm gần đây, Học viện Văn học chưa từng có sinh viên đại diện nào ra hồn cả thì phải!"

"Vâng vâng, mấy năm nay toàn để cho viện Công nghệ Thông tin với viện Khoa học Tự nhiên độc chiếm rồi." Thấy đề tài bắt đầu hướng đến Lương Quyến, tim Lý Vĩ Minh đột nhiên thắt lại.

Quả nhiên, giây tiếp theo liền nghe phó hiệu trưởng không tiếc lời khen ngợi Lương Quyến.

"Con bé bên học viện các ông không tồi, nên bồi dưỡng thật tốt!"

Lý Vĩ Minh lau mồ hôi trên trán, lập tức đáp lời: "Nhất định, nhất định rồi! Chỉ là tính cách con bé có hơi bướng bỉnh, còn phải rèn giũa, rèn luyện thêm."

Cuộc trò chuyện giữa phó hiệu trưởng và Lý Vĩ Minh, Lục Hạc Nam nghe được bảy tám phần. Nghe đến đoạn người ta nói cô "tính khí bướng bỉnh", khóe môi anh khẽ nhếch lên không rõ, ánh mắt nhìn lên sân khấu cũng trở nên sâu xa hơn vài phần.

Lúc này đã ở gần hơn, ánh đèn sân khấu chiếu rọi gương mặt cô, anh mới nhìn rõ lớp trang điểm của cô.
Hôm nay cô rất xinh đẹp. Là kiểu xinh đẹp có chủ ý chăm chút nhưng lại toát ra vẻ thư thả, không hề giống với sự giản dị nhạt nhòa hôm ở buổi tiệc tối hôm kia.

Chẳng lẽ là vì hôm nay muốn gặp bạn trai nên mới trang điểm?

Thật đúng là "con gái vì người mình yêu mà làm đẹp".

Lục Hạc Nam bất giác thấy ngột ngạt, hai tay đút túi quần, siết lấy hộp thuốc lá trong túi, gắng gượng kiềm chế cơn thèm thuốc. Gương mặt lạnh tanh khiến người bên cạnh định bắt chuyện cũng sợ hãi quay mặt đi.

"Tôi tin rằng, trong từng ngóc ngách của trường Hoa Thanh đều in dấu kỷ niệm của mọi người, từng cành cây ngọn cỏ cũng đều chứa đựng thanh xuân của chúng ta..."

Bài phát biểu đã qua hơn nửa, chẳng mấy chốc nữa là cô sẽ kết thúc và rời khỏi sân khấu.

Chỉ như vậy thôi sao?

Bàn tay đang cầm bản thảo khẽ siết lại, tờ giấy trắng vốn phẳng phiu giờ đã nhăn nhúm.

Cô biết có bao nhiêu ánh mắt dưới sân khấu đang dõi theo, chỉ mong cô không bước sai một bước nào.

Lương Quyến khẽ ngẩng đầu, như bị một lực hút vô hình dẫn dắt, ánh mắt lướt qua biển người, rồi thẳng tắp chạm vào đôi mắt Lục Hạc Nam.

Cả buổi sáng rồi, cuối cùng cũng thấy anh. Lương Quyến vô thức thở phào.

Anh còn nhớ lời hứa lơ đãng hôm đó không? Cô nhìn vào mắt Lục Hạc Nam, lặng lẽ hỏi, mà đối phương cũng chăm chú nhìn lại cô, không hề né tránh.

Theo phép tắc phát biểu, người nói cần có giao tiếp bằng ánh mắt với khán giả bên dưới. Lần đầu tiên Lương Quyến cảm thấy sự tồn tại của quy tắc này quả thật cần thiết.

Vì nhờ cái cớ "giao tiếp ánh mắt", cô có thể đường hoàng nhìn thẳng vào mắt anh.

Người ta thường nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, vậy giờ đây trong mắt anh là cảm xúc gì? Như ánh mắt của kẻ săn mồi nhìn con mồi, đầy chiếm hữu và quyết đoán, mang theo sự dữ dằn muốn cướp đoạt, nhưng lại xen chút dịu dàng thương xót.

Người chưa từng hiểu tình yêu như Lương Quyến không thể đoán nổi.

"Từ khoảnh khắc bước chân vào cổng trường, chúng ta đã luôn tự hào là người Hoa Thanh. Và tôi tin rằng, trong tương lai không xa, Hoa Thanh cũng sẽ tự hào vì có chúng ta."

Lương Quyến liếc mắt nhìn bài phát biểu, đã đọc xong đoạn áp chót. Phía sau chỉ còn lời chúc. Cô nín thở, đưa mắt quét qua toàn hội trường, rồi ánh nhìn lại quay về khuôn mặt Lục Hạc Nam.

Anh vẫn điềm tĩnh như vậy, biểu cảm có vẻ lạnh nhạt, nhưng trong cảm nhận của Lương Quyến, giữa đám đông ồn ào, chỉ có anh là đang cùng cô đứng về một phía. Chính suy nghĩ đó khiến cô như được tiếp thêm sức mạnh.

Khoảng dừng có chủ ý của Lương Quyến khiến vài giây tĩnh lặng này trở nên khác biệt. Các thầy cô phụ trách ở hậu trường đứng tim, mồ hôi lạnh túa ra.

Cho Lương Quyến lên sân khấu vốn là một canh bạc, giờ xem ra là đánh cược sai rồi.

Lương Quyến hơi tập trung tinh thần, lật ngược bản thảo lại úp trên bàn, khẽ cong môi, rồi lại bắt đầu cất tiếng.

"Từ khi Hoa Thanh được thành lập đến nay đã trải qua biết bao sóng gió. Vậy điều gì đã giúp tiếng tăm của Hoa Thanh suốt những năm qua vẫn vững vàng không lay chuyển? Tôi nghĩ — là bởi sức mạnh của sự tin tưởng."

"Là học sinh, chúng tôi luôn tin tưởng vào sự công bằng, công chính, không thiên vị của nhà trường; tin tưởng vào sự ngay thẳng và nghiêm túc của các thầy cô, các lãnh đạo; tin tưởng rằng dù là việc lớn hay nhỏ, các thầy cô đều chưa từng khiến học sinh Hoa Thanh thất vọng!"

"Tôi tin, sự tin tưởng này sẽ không tự nhiên mất đi, mà sẽ ngày càng vững bền, mãi mãi tiếp nối!"

"Cuối cùng, xin cho phép tôi một lần nữa đại diện toàn thể sinh viên Hoa Thanh, chúc Hoa Thanh ngày càng phát triển rực rỡ!"

Bên dưới im lặng một khắc, rồi tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy, kéo dài không ngớt. Đặc biệt là sinh viên của Học viện Văn học, phản ứng vô cùng nhiệt liệt. Cho đến khi bóng dáng Lương Quyến khuất hẳn sau cánh gà, MC mới lấy lại được quyền kiểm soát toàn sân khấu.

[Tin nhắn trong nhóm chat]

[Quý cô thực lực không cho phép]: "Mình nói này Quyến Quyến, bài phát biểu của cậu lúc nãy đỉnh thật đấy! Người trong học viện chúng ta đều hiểu ẩn ý của cậu mà! Xem lần này Lý Vĩ Minh còn dám làm đà điểu nữa không!"

Vừa mới bước xuống sân khấu, Lương Quyến đã nhận được tin nhắn từ Hứa Tư Yên gửi trong nhóm, chẳng mấy chốc Quan Lai cũng lên tiếng hưởng ứng.

[Là 'Lai' không phải 'Thái']: Thật đấy thật đấy, nhưng vẫn còn kém chị đây chút xíu! Tiểu Lương phải cố gắng hơn nữa nha!

[LJ]: Cậu còn chưa tới thì biết mình ngầu không mà nói?

Lương Quyến bĩu môi, tỏ vẻ không tin lời Quan Lai.

[Là 'Lai' không phải 'Thái']: "Mình không đến thật, nhưng Tư Yên livestream cho mình xem mà! Chị đây sao có thể bỏ lỡ khoảnh khắc huy hoàng của cục cưng Quyến Quyến nhà ta được?

[Quý cô thực lực không cho phép]: "Không lẽ không nên cảm ơn đạo diễn quay phim đầy tình bạn là mình trước à?

Lương Quyến không nhịn được, phì cười một tiếng, rồi gửi lại một sticker hình trái tim.

[Là 'Lai' không phải 'Thái']: Không nói nhiều nữa, đến giờ rồi, mình phải đi làm đây. Tối về chui chăn tám tiếp nha~

Ngón tay vô thức vuốt lên màn hình, Lương Quyến nhìn chằm chằm vào lịch sử trò chuyện trong nhóm mà ngẩn người. Lần cuối cùng Hàn Nguyệt Như xuất hiện trong nhóm là từ tháng trước. Kể từ sau chuyện kia, cô ấy đã rất lâu không lên tiếng, cũng không liên lạc riêng với bất kỳ ai.

Lương Quyến lấy lại tinh thần. Cô biết chuyện này cần được giải quyết sớm.

"Quyến Quyến, bài phát biểu của cậu lúc nãy thật sự rất xuất sắc!"

Thành Tấn chắc cũng vừa mới quay lại hậu trường, thấy Lương Quyến ở đó thì liền vội vàng bước đến.

Lương Quyến mỉm cười nhẹ, khách sáo đáp lại một câu cảm ơn.

Hai người đứng đối diện nhau mà chẳng nói thêm gì, Lương Quyến cũng không nhìn anh ta nữa.

Cửa hậu trường vốn đang yên tĩnh bỗng nhiên náo động hẳn lên. Lương Quyến theo phản xạ quay đầu nhìn, lập tức thấy một bóng người quen thuộc đang bị nhóm nhân viên diễn xuất vây quanh ở giữa.

"Xin lỗi anh, đây là khu vực hậu trường, người không phận sự không được vào." Người của hội sinh viên chỉ tay về tấm biển dán ở cửa, nhắc nhở lịch sự với người đàn ông có gương mặt điển trai kia.

Liếc thấy bóng dáng Lục Hạc Nam, Lương Quyến ban đầu không dám tin, phải nhìn kỹ thêm vài lần mới dám gọi to, sau đó bước nhanh tới trước.

"Lục Hạc Nam? Sao anh lại ở đây?"

Lục Hạc Nam nhướng mày, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa cô và Thành Tấn.

Đang chê anh xuất hiện không đúng lúc sao?

Suy nghĩ một chút, anh vẫn đút tay vào túi, bước qua đám đông chậm rãi tiến lại gần Lương Quyến, bất chấp ánh mắt vui mừng của cô.

Đứng bên cạnh Lục Hạc Nam, Lương Quyến mới nhớ ra phải giải thích với các bạn cùng lớp: "Xin lỗi mọi người, anh ấy là bạn em, đến tìm em thôi."

Thấy mọi người bắt đầu tản ra, Lục Hạc Nam mới nhướng mày cười khẽ, phản bác lại: "Anh đâu có nói là đến tìm em."

Với kinh nghiệm từ hôm trước, Lương Quyến đã dần hiểu cách ở bên Lục Hạc Nam. Người này nhìn thì cao ngạo, khó gần, thật ra lại rất trẻ con, giống một chú cún con, cần được dỗ ngọt đúng chiều.

Hiện giờ, chỉ cần làm anh vui thì mới có hy vọng giải quyết chuyện của Hàn Nguyệt Như.

Vì thế, cô nở nụ cười, dịu dàng dỗ dành: "Phải phải phải, không phải anh đến tìm em, là em đến tìm anh mà!"

"Quyến Quyến, đây là bạn cậu à? Sao mình chưa gặp bao giờ?" Thành Tấn nhìn sự thân thiết giữa hai người mà trong lòng thấy chua xót. Anh ta bước lên, dò xét Lục Hạc Nam, càng nhìn càng thấy quen mắt.

Quyến Quyến? Gọi thân mật như thế, chắc là bạn trai thật rồi. Suy đoán ấy khiến Lục Hạc Nam thấy lòng rối bời không lý do, tay trong túi bóp chặt bao thuốc lá hơn một chút.

"Vừa mới quen thôi." Lương Quyến không muốn giải thích nhiều với Thành Tấn, trả lời một câu rồi lại ngẩng mặt nhìn Lục Hạc Nam.

"Sao anh lại vào được hậu trường? Là buổi lễ kết thúc rồi à? Các khách mời có thể rời chỗ rồi sao?"

Lục Hạc Nam lắc đầu, đáp qua loa: "Lúc nãy trao giải xong, tiện ra đây hít thở tí."

Trao giải? Lương Quyến và Thành Tấn đồng thời nhìn về tấm bằng khen trong tay Thành Tấn.

Thành Tấn thầm thở phào, hóa ra là khách mời trao giải cho anh lúc nãy, bảo sao nhìn quen thế. Anh còn tưởng Lương Quyến quen phải người ngoài luồng đâu đâu cơ. Nhưng dù là thế, sự cảnh giác và địch ý trong lòng anh với Lục Hạc Nam vẫn không hề giảm bớt, ngược lại còn tăng thêm. Bởi vì người này mang khí thế quá mạnh, khiến lần đầu tiên Thành Tấn cảm thấy cả chuyện lẫn người đều dần tuột khỏi tầm kiểm soát của mình.

"Anh Lục, đây là khu vực hậu trường, người không liên quan không được vào đâu." Thành Tấn mỉm cười nhã nhặn, nhưng lời nói lại lạnh lùng, "Anh nên trở lại chỗ khách mời của mình thì hơn."

Lương Quyến nhíu mày khó chịu, cô còn chưa nói được mấy câu với Lục Hạc Nam, sao Thành Tấn đã vội đuổi người rồi?

May mà Lục Hạc Nam chẳng thèm để lời Thành Tấn vào tai, ánh mắt anh vẫn chỉ dừng trên người Lương Quyến.

"Anh ra ngoài hút điếu thuốc." Anh nói nhẹ nhàng, như đang báo cáo với cô.

Vốn định xoay người đi, nhưng ánh mắt lại bắt gặp nụ cười đắc ý trên môi Thành Tấn, ánh mắt đó thật chướng tai gai mắt. Khoảnh khắc ấy, phần tăm tối sâu thẳm trong lòng Lục Hạc Nam bị thằng nhóc này chọc trúng.

"Em có muốn đi cùng không?" Anh nhìn Lương Quyến, khóe mắt cong lên dịu dàng, đưa ra lời mời đầy mê hoặc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.