Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay

Chương 6: Tâm tư con gái đúng là khó đoán




Cho đến sáng hôm diễn ra lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, Lương Quyến vẫn còn hoài nghi về tính chân thực của tất cả những gì đã xảy ra hôm đó.

Những lời Lục Hạc Nam nói hôm ấy, rốt cuộc là do say rượu bốc đồng mà buột miệng, hay là lời hứa đã qua cân nhắc cẩn thận? Nếu chẳng may là vế trước, thì cô còn có thể làm gì để giúp Hàn Nguyệt Như đây? Nhưng nếu thực sự là vế sau, một người có địa vị và quyền lực như Lục Hạc Nam, vì sao lại muốn giúp cô?

Lương Quyến vốn dĩ là người nhạy cảm và hay suy nghĩ, những chuyện trong lòng cứ xoay vòng trong đầu suốt hai ngày, mà vẫn không tìm ra được lối thoát.

"Quyến Quyến, lát nữa lên sân khấu phát biểu, cậu định mặc bộ nào? Mình là ủi giúp cậu trước."

Người nói là Hứa Tư Yên, bạn cùng phòng đại học của Lương Quyến, học chuyên ngành Y học lâm sàng, tính cách hào sảng, hay lo chuyện người khác – một cô gái miền Bắc điển hình. Hai bạn cùng phòng còn lại thì học chuyên ngành Văn học giống như Lương Quyến. Năm nhất khi phân phòng ký túc xá, nghe nói là viện Y không đủ giường, nên mới sắp xếp Hứa Tư Yên về ký túc xá của viện Văn.

Cái lợi của ký túc xá pha trộn là tin tức hóng hớt không thiếu thứ gì.

Trong phòng đến tận tháng trước vẫn còn đủ người, cho đến khi chuyện Hàn Nguyệt Như bị quấy rối càng lúc càng ầm ĩ, lời ra tiếng vào cũng bắt đầu nhiều lên, cô ấy mới buộc phải tạm nghỉ học, về nhà dưỡng bệnh.

Lương Quyến hoàn hồn từ trong dòng suy nghĩ, ngập ngừng nói: "Phát biểu trên sân khấu chẳng phải đều mặc sơ mi trắng với vest đen sao?"

Nghe vậy, Quan Lai đang trang điểm liền thò người qua chọt vào trán Lương Quyến, trách yêu: "Cậu là sinh viên ưu tú đại diện phát biểu trên sân khấu, có phải cán bộ nhà nước năm mươi tuổi đọc báo cáo tổng kết đâu! Không thể có chút sức sống tuổi trẻ à!"

Hứa Tư Yên cũng đồng tình với lời của Quan Lai, gật đầu lia lịa, "Lai Lai, cậu chọn giùm cậu ấy đi!"

Quan Lai suy nghĩ một chút, trong lúc dán lông mi giả đã có chủ ý: "Mặc cái váy trắng tháng trước tụi mình đi mua ấy."

Chưa kịp để Lương Quyến đáp lại, Hứa Tư Yên đã vỗ tay reo hò: "Lương Quyến mặc cái váy đó, không phải càng khiến Thành Tấn dính chặt lấy cậu à?"

Hứa Tư Yên vừa lục lọi trong tủ tìm váy, vừa nháy mắt chọc ghẹo Lương Quyến.
Thành Tấn học cùng khóa với họ, là nhân vật nổi bật của khoa Công nghệ Thông tin, cũng là Chủ tịch Hội Sinh viên mới nhậm chức gần đây.

Trước lời chọc ghẹo của Hứa Tư Yên, Lương Quyến chỉ biết thở dài bất lực, "Phải tìm lúc nói rõ ràng với cậu ấy mới được, cũng chẳng biết cậu ấy rốt cuộc thích mình ở điểm nào nữa."

Ký túc xá của họ quen biết với phòng của Thành Tấn từ năm nhất đại học, do cùng tổ đi thực tập xã hội, ăn vài bữa là thân nhau.

Tính theo thời gian thì Thành Tấn theo đuổi Lương Quyến suốt ba năm trời. Nghe thì không dài, nhưng bạn cùng phòng của Thành Tấn – Cố Triết Vũ – đã quen Quan Lai hai năm rồi.

Quan Lai thuộc kiểu con gái khó theo đuổi, vậy mà Cố Triết Vũ chỉ cần một năm đã ôm được mỹ nhân về. Trong khi đó, ba năm trời theo đuổi của Thành Tấn lại chỉ đổi được danh hiệu "bạn tốt" từ miệng Lương Quyến, quan hệ chẳng có bước tiến nào.

Nói ra cũng lạ, Lương Quyến không hiểu nổi Thành Tấn rốt cuộc thích mình ở điểm nào?

Xét về vẻ đẹp rực rỡ và quyến rũ, cô thua Quan Lai; nói đến dịu dàng yếu đuối, cô chẳng bằng Hàn Nguyệt Như; còn về phóng khoáng và tinh tế, cô cũng kém Hứa Tư Yên. Trong đám con gái ký túc xá, Lương Quyến cảm thấy mình chẳng có gì nổi bật cả.

Quan Lai cuối cùng cũng trang điểm xong, ném cây cọ trang điểm xuống, một tay nâng cằm Lương Quyến, tay kia nghịch tóc cô, mắt lim dim cười gian: "Mình nói này Quyến Quyến, đừng tự coi thường mình nữa, cậu biết mình quyến rũ cỡ nào không hả?"

Lương Quyến cao 1m7, tóc dài đen suôn mượt đúng chuẩn "nữ thần lạnh lùng", da trắng, dáng chuẩn, chân dài miên man – đi trong đám đông thì gọi là nổi bật rực rỡ cũng không ngoa.

Chưa kể đến ngoại hình – vốn là thứ ít giá trị nhất – tài năng và thành tích của Lương Quyến cũng không thể xem thường. Từ năm nhất đã cộng tác viết bài cho tạp chí, giải thưởng lớn nhỏ không đếm xuể, là nữ sinh tài hoa nổi tiếng của viện Văn học.
Bị Quan Lai nhìn đến đỏ mặt, Lương Quyến xấu hổ đẩy tay cô ấy ra, rồi đi thử chiếc váy mà Hứa Tư Yên vừa ủi xong.

Tranh thủ lúc Lương Quyến thay đồ, Quan Lai liền chia sẻ tin tức vừa nghe được từ bạn trai Cố Triết Vũ tối hôm qua.

"Mình nhờ Cố Triết Vũ hỏi thăm người lớn trong nhà, thì quả thật là giáo sư quấy rối Nguyệt Như có người chống lưng, mà còn là quan hệ rất cứng."

"Cứng đến mức nào?" Hứa Tư Yên hỏi lại.
Quan Lai hừ lạnh, "Theo như lời Cố Triết Vũ, thì là kiểu người mà ngay cả nhà anh ấy cũng không dám đụng tới."

Nhà Cố Triết Vũ làm bất động sản ở Bắc Thành, thuộc hàng giàu có bậc nhất. Đến nhà họ còn không dám đắc tội, thì chắc chắn kẻ chống lưng cho giáo sư kia là nhân vật khó đối phó vô cùng.

"Cố Triết Vũ muốn khuyên cậu đừng nhúng tay vào chuyện này đúng không?" Nhắc đến chuyện của Hàn Nguyệt Như, giờ đây Lương Quyến đã bình tĩnh hơn nhiều.

Quan Lai phun một tiếng đầy khinh bỉ, "Chỉ có đồ nhát gan như Cố Triết Vũ mới sợ, Quan Lai mình không sợ!"

"Hai người lại cãi nhau nữa à? Đừng vì chuyện này mà mâu thuẫn!" Hứa Tư Yên mở to mắt, âm thầm thở dài trong lòng.

Quan Lai không trả lời, nhưng sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Lời an ủi cuối cùng vẫn là từ Lương Quyến, cô nhẹ giọng nói: "Cố Triết Vũ là con một nhà họ Cố, với hoàn cảnh như vậy, cậu cũng nên thông cảm cho anh ấy. Hơn nữa chuyện cậu là bạn gái của Cố Triết Vũ ai cũng biết, nói năng hành xử đương nhiên phải giữ thể diện cho nhà họ Cố."

Nếu không nói thì thôi, nói rồi càng chọc cho Quan Lai nổi khùng.

"Thông cảm cho anh ta?" Quan Lai gật đầu, nhấn mạnh lại, "Mình phải thông cảm cho anh ta, nhưng mình làm việc, nói chuyện tại sao phải giữ mặt mũi cho nhà họ Cố?"

"Mình họ Quan, tên Quan Lai! Còn chưa bị bán về nhà họ Cố đâu, đổi sang họ Cố làm gì!"

Lương Quyến vỗ trán, trách bản thân hồ đồ, tự dưng lại nhắc đến nhà họ Cố làm gì không biết.

Mẹ của Cố Triết Vũ nổi tiếng là người khó tính, đối với Quan Lai – cô con dâu tương lai – thì lại càng không vừa mắt. Vì chuyện này mà Quan Lai không biết đã cãi nhau với Cố Triết Vũ bao nhiêu lần rồi.

May là lần này không cần Lương Quyến và Hứa Tư Yên phải ra sức an ủi, Quan Lai cũng tự mình điều chỉnh lại được tâm trạng. Cô ấy ấn Lương Quyến ngồi xuống ghế, bắt đầu trang điểm cho cô – lớp trang điểm nhẹ nhàng thanh tao, không quá phô trương nhưng vô cùng ưa nhìn.

Lương Quyến ngồi phệt trên ghế, mặc cho Quan Lai loay hoay với tóc mình phía sau.

"Quyến Quyến, hôm nay đừng xõa tóc nữa nhé?" Sau khi chải xong, Quan Lai vừa nói vừa thương lượng.

Hứa Tư Yên đang xé bánh mì, nhét vào miệng hai người mỗi người một miếng, liền hỏi: "Tại sao? Không phải cậu từng nói cậu ấy xõa tóc là đẹp nhất sao?"

Quan Lai vừa nhai bánh mì, tay vẫn không dừng, gom mái tóc dài của Lương Quyến lại rồi lèm bèm: "Bỗng dưng phát hiện Quyến Quyến có cổ thiên nga đấy, cậu xem đường nét vai cổ này đẹp biết bao!"
Hôm nay Lương Quyến mặc chiếc váy trắng đã mua trong lần đi dạo phố cùng Quan Lai hồi tháng trước, kiểu dáng giống sườn xám cải biên, cổ váy không cao, tay áo thì viền ren rộng rãi.

Hồi đó Quan Lai vừa nhìn thấy là đã chọn ngay cho Lương Quyến, theo lời cô ấy thì chiếc váy này ngoan hiền nhưng lại lộ ra một chút gợi cảm vừa phải – là kiểu váy vừa khiến mẹ chồng hài lòng, lại vừa khiến bạn trai phải sáng mắt lên.

Hồi ấy Quan Lai đang đau đầu không biết làm sao để gây ấn tượng với mẹ của Cố Triết Vũ, nên mỗi câu nói ra đều không rời khỏi chủ đề nhà chồng.

"Nhưng buộc tóc đuôi ngựa có hợp với kiểu trang điểm hôm nay không?" Lương Quyến nuốt bánh mì xuống, rụt rè đưa ra ý kiến.

Cô nhìn ra được lớp trang điểm hôm nay Quan Lai hoạ cho mình là phối với chiếc váy, mang hơi hướng cổ điển.

Quan Lai lại giận dỗi chọt đầu Lương Quyến một cái: "Buộc gì mà đuôi ngựa! Mau tìm cây trâm ngọc thạch xanh cậu mua học kỳ trước ra đây, hôm nay chị đây vấn tóc cho cậu!"

Cây trâm ấy đã gần như bám bụi trong hộp trang sức của Lương Quyến rồi. Học kỳ trước cô mê tiểu thuyết võ hiệp, mua trâm về muốn học theo phong thái tiên khí như người xưa, tiếc là tay vụng, không học nổi, thế là đành để đấy – vừa hay giờ cho Quan Lai cơ hội thể hiện.

Sau khi làm tóc xong cho Lương Quyến, Quan Lai ngồi xuống nghịch điện thoại với vẻ thảnh thơi.

"Cậu không nhanh đi thay đồ rồi ra ngoài đi?" Hứa Tư Yên đã sửa soạn xong, bắt đầu giục Quan Lai.

Quan Lai chậm rãi mở điện thoại lướt video, "Mười hai giờ mình mới phải đi làm, bây giờ mới chín giờ mười lăm, vội gì chứ? Người cần vội là Quyến Quyến ấy."

Lễ kỷ niệm thành lập trường bắt đầu lúc mười giờ, Lương Quyến là người phát biểu nên được yêu cầu chín giờ rưỡi có mặt ở hậu trường, đúng là nên gấp rồi.

"Lễ kỷ niệm trường hôm nay mà cậu vẫn đi làm thêm à?" Lương Quyến mang giày vào, vội vã liếc nhìn mình trong gương rồi tô lại chút son.

"Lễ trường thì sao? Làm nửa ngày được hai trăm tám mươi tệ, trường có bù cho mình đâu!"

Quan Lai bắt đầu làm thêm ở một cửa hàng đồ xa xỉ từ năm hai đại học, Lương Quyến biết thu nhập ở đó khá cao, nhưng không ngờ lại được nhiều như thế.

Lương Quyến ngạc nhiên lè lưỡi, liếc mắt với Hứa Tư Yên, hai người hiểu ý ngay lập tức, cùng lao vào người Quan Lai, vừa cười vừa lục lọi khắp người cô.

"Không ngờ nha, tiểu Quan Lai âm thầm kiếm được nhiều ghê ta!" Hứa Tư Yên trêu chọc.

Lương Quyến cũng tiếp lời: "Mau khai ra, cậu đã âm thầm tích cóp được bao nhiêu rồi?"

Quan Lai không chống đỡ nổi, gắng gượng một lúc rồi đành chịu thua.

"Cuối tuần này! Mình bao các cậu một bữa ở Xuyên Hương Các! Muốn gọi gì gọi! Được chưa, đủ nghĩa khí chưa?!"

Đã hứa mời ăn cơm, tất nhiên phải dừng tay rồi.

Hai người còn chưa kịp rút lui khỏi người Quan Lai, cô đã nhanh chóng khoác tay ôm vai hai đứa bạn lại. Đang lúc Lương Quyến nghĩ Quan Lai định phản công thì lại nghe cô chậm rãi nói: "Quyến Quyến, Tư Yên, đầu óc mình không bằng hai cậu, nhưng nếu cần mình ra tay, nhất định phải gọi mình. Vì bạn bè mà xả thân, chuyện này Quan Lai mình không bao giờ chối từ!"
Chuyện lại quay về đề tài Hàn Nguyệt Như, không khí đang rôm rả bỗng trầm xuống.

Hứa Tư Yên vốn không thích bầu không khí nặng nề, liền tựa vào vai Quan Lai cười đùa: "Kể nghe coi, cậu định vì bạn mà xả thân kiểu gì nào?"

Quan Lai thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Dù có lên đao núi, xuống biển lửa, mình cũng không từ."

Mắt Lương Quyến hơi ươn ướt, cô cố nén nước mắt, quay lại ôm chặt hai người: "Yên tâm đi, mình tìm được cách giải quyết rồi."

Lúc Lương Quyến và Hứa Tư Yên tới hội trường thì vừa kịp chín giờ rưỡi, trong hội trường đã ngồi được gần nửa.

Trong lúc theo Hứa Tư Yên tìm ghế theo sơ đồ, Lương Quyến còn tranh thủ đảo mắt tìm bóng dáng Lục Hạc Nam.

Anh vẫn chưa đến.

Cũng đúng thôi, mấy nhân vật lớn kiểu đó thường toàn đến sát giờ.

Tuy chưa thấy người thật, nhưng Lương Quyến đã thấy bảng tên của anh. Ghế khách mời chia thành ba khu, khu A có ba hàng ghế chính diện đối diện sân khấu, khu B và C nằm hai bên trái phải sân khấu, mỗi khu năm hàng.

Bảng tên của Lục Hạc Nam được đặt ở hàng đầu tiên, khu A, lệch về bên trái trung tâm một chút.

Lương Quyến không nán lại tiền sảnh lâu, nhanh chóng quay lại hậu trường kiểm tra lại quy trình với MC. Phần phát biểu của cô được xếp thứ ba – sau bài phát biểu của lãnh đạo nhà trường, cô sẽ đại diện cho sinh viên hiện đang theo học tại Hoa Thanh lên phát biểu.

"Em gặp Thành Tấn chưa? Nãy cậu ta còn tìm em đó."

Vừa kiểm tra xong nội dung, Lương Quyến định rời đi thì bị nữ MC giữ lại, trong giọng có chút ghen tị.

"Chưa gặp." Lương Quyến đóng bản thảo, tiếp tục ứng phó với cô ta.

Nữ MC tên Lý Viên Viên, là đàn chị khoa Ngoại ngữ, Lương Quyến từng nghe danh nhưng không thân thiết lắm.

Lý Viên Viên bĩu môi, giọng trách móc, "Cậu ta vì em mà cãi nhau với thầy Vương! Cậu ta mới nhậm chức chưa bao lâu đã đắc tội với giáo viên phụ trách Hội Sinh viên, sau này làm việc khó biết bao nhiêu!"

Lương Quyến nhíu mày, thuận miệng hỏi tiếp: "Cãi nhau vì em? Thì liên quan gì tới em?"

"Ai mà biết được?"

Mắt của Lý Viên Viên rất tinh, đang nói chuyện với Lương Quyến mà vẫn để ý được động tĩnh của Thành Tấn: "Thành Tấn đang ở đằng kia, hay là em tự qua hỏi cậu ta đi?"

Lương Quyến nhìn theo hướng tay Lý Viên Viên chỉ, thấy Thành Tấn đang tiếp đón khách mời vào chỗ ngồi. Vừa định nói đợi lễ kết thúc rồi mới qua tìm, thì Thành Tấn đã quay đầu lại.

Bốn mắt chạm nhau, Lương Quyến đành phải bước tới chào hỏi.

"Quyến Quyến, nãy giờ mình bận quá, chưa kịp chào cậu!" Trên mặt Thành Tấn là nụ cười lúng túng không biết phải làm sao.

Lương Quyến lịch sự đáp: "Không sao, việc chính quan trọng hơn."

Thành Tấn ngập ngừng mở lời: "Vừa nãy thầy Vương có tìm mình, là chuyện liên quan đến cậu..."

Lương Quyến khẽ "ừ" một tiếng, kiên nhẫn chờ anh ta nói tiếp.

"Thật ra cũng không hẳn là chuyện của cậu, mà là chuyện của Hàn Nguyệt Như. Thầy Vương biết trong lòng các cậu có bất mãn, nhưng hôm nay là dịp quan trọng quá, ông ấy sợ cậu vì giận mà làm chuyện bốc đồng..." Thành Tấn nói đến đây, càng lúc càng khó xử.

"Vào thẳng trọng điểm đi." Lương Quyến ngắt lời.

"Ông ấy vừa mới bàn với mình xem có thể đổi người đại diện học sinh phát biểu không."

Thành Tấn thấy sắc mặt Lương Quyến mỗi lúc một lạnh hơn, vội vã nói thêm: "Nhưng mình đã nói với ông ấy rồi, đổi người vào phút chót sẽ ảnh hưởng tới toàn cục, hơn nữa mình cũng cam đoan với ông ta, bảo đảm cậu tuyệt đối sẽ không làm gì ảnh hưởng đến hình ảnh nhà trường."

Lương Quyến nhíu mày chặt hơn. Cái gì mà "cam đoan", anh lấy tư cách gì để thay cô cam đoan?

Những lời muốn cắt đứt quan hệ đã lên đến miệng, nhưng khi đối diện với ánh mắt đầy mong đợi của Thành Tấn, cô vẫn không nỡ thốt ra.

Phía bên này, Thành Tấn vẫn lải nhải không ngừng, miệng toàn là vì tiền đồ của Lương Quyến mà suy nghĩ, chẳng hay biết rằng tâm trí cô gái kia đã bay đến nơi khác từ lâu.

Lương Quyến nhìn qua vai Thành Tấn về phía khu vực ghế khách mời, chỗ của Lục Hạc Nam vẫn còn trống.

Anh sẽ không nuốt lời mà không tới đấy chứ?

Trong lòng Lương Quyến hơi bất an. Với tính khí của đám công tử nhà giàu như anh, chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra.

"Quyến Quyến, cậu có đang nghe mình nói không? Lễ hôm nay nhất định đừng phát biểu bậy bạ gì, đừng làm khó mình được không?"

Thành Tấn thở dài, do dự tiến gần thêm một bước, hơi cúi người xuống. Mấy lọn tóc lưa thưa trên trán Lương Quyến suýt nữa đã lướt qua mặt anh. Đây là lần đầu tiên anh đứng gần cô đến thế.

Hơi thở của Thành Tấn bắt đầu trở nên gấp gáp.

Nhưng khoảnh khắc dịu dàng ấy chưa kéo dài được bao lâu, Lương Quyến đã kịp hoàn hồn, theo phản xạ lùi lại một bước.

"Thành Tấn, không có chuyện gì là khó hay không khó cả. Mình là mình, cậu là cậu, chuyện của mình, mình có thể tự chịu trách nhiệm. Cảm ơn cậu vì lòng tốt của một người bạn."

Hai chữ "người bạn" được cô nhấn mạnh rõ ràng. Đã là lời khiến người ta đau lòng thì nói sớm còn hơn muộn, có lẽ cũng là một kiểu nhân từ.

Thật ra Lục Hạc Nam đã đến từ sớm, chỉ là bị chuyện bên Kinh Châu làm chậm trễ bước chân.

Bên công ty công nghệ Kinh Châu xảy ra chút rắc rối, Tống Thanh Viễn không dám tự quyết, lại không yên tâm với phán đoán của Sở Hằng, nên mới gọi điện cho Lục Hạc Nam đang đi công tác xa.

Công ty đó là do ba người họ lập ra hồi đại học, là một thực thể hoàn toàn tách biệt với gia tộc, thậm chí vốn khởi nghiệp cũng không mượn từ nhà, tức là lời lãi hay lỗ vốn đều do họ tự gánh chịu.

Hiện tại là năm thứ năm của công ty, cũng là giai đoạn then chốt để chuyển mình.

Lục Hạc Nam căn đúng giờ cúp điện thoại, bước vào cửa hội trường. Điện thoại vẫn còn rung, Tống Thanh Viễn vẫn đang càm ràm nhắn tin cho anh. Anh trả lời qua loa vài câu rồi chuyển máy sang chế độ im lặng, nhét vào túi.

Ngẩng đầu lên, còn chưa kịp bước tiếp thì ánh mắt đã bị một bóng dáng cách đó hai mươi mét hút chặt.

Dáng người Lương Quyến cao ráo, chiếc váy trắng giản dị khiến cô nổi bật giữa đám đông.

Từ góc nhìn của anh, nơi góc tối sân khấu giống như một thế giới tách biệt khỏi bên ngoài. Trong ánh đèn mờ mờ là một đôi "kim đồng ngọc nữ" đang thì thầm to nhỏ, bầu không khí thật mập mờ và quyến rũ.
Anh không nhìn rõ biểu cảm của Lương Quyến, nhưng đại khái cũng là dáng vẻ e lệ của cô gái đang yêu.

Tâm tư con gái đúng là khó đoán.

Mới hôm kia còn vì bất công với bạn mà sầu não, hôm nay đã tay trong tay với bạn trai giữa chốn đông người nói lời tình tứ?
Lục Hạc Nam khẽ cười một tiếng, không nhìn nữa, sải bước lên bậc thang, đi về phía chỗ ngồi của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.