Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay

Chương 40: Chị dâu




Ngày 31 tháng 12 năm nay rơi đúng vào thứ Sáu, khắp các con phố đều giăng đèn kết hoa, người qua kẻ lại đông như trẩy hội. Đường Hoàng Hà vốn đã nổi tiếng là tụ điểm yêu thích của giới trẻ, nay lại càng thêm nhộn nhịp.

Trời vừa sập tối, con đường hai chiều vốn rộng rãi cũng vì xe cộ đậu sai quy định mà bị bó hẹp thành đường một chiều.

Chỗ Cố Triết Vũ đặt nằm ở khu hơi khuất, mà muốn tới đó thì chỉ có thể băng qua đường Hoàng Hà.

Taxi chậm chạp lăn bánh giữa dòng xe đông nghẹt, tài xế cũng hết cách, đành dừng lại ngay đầu phố để ba cô gái xuống xe. Đoạn đường còn lại khoảng một cây số, ba người lúng túng xách túi, vừa đi vừa chạy một mạch đến nơi.

Chỗ Cố Triết Vũ chọn tên là "Trong Hẻm". Ban đầu Lương Quyến không hỏi kỹ, thấy cái tên nghe cũng nghiêm túc, còn tưởng chỉ là một quán ăn có chút phong cách.

Cho đến khi theo chân Quan Lai vòng vèo xuyên qua khu phố thương mại sầm uất, bước trên những con đường lát đá trơn trượt, rẽ vào một con hẻm yên tĩnh vắng người, Lương Quyến mới ngỡ ngàng nhận ra, hóa ra sau lưng phố lớn náo nhiệt kia còn có một thế giới hoàn toàn khác.

Cái gọi là "Trong Hẻm," tuy treo biển gỗ cổ kính đầy chất nghệ sĩ, nhìn qua cứ tưởng một nhà hàng đậm phong vị xưa cũ, nhưng thực chất bên trong lại là một tụ điểm ăn chơi đèn đỏ rượu xanh chính hiệu.

Ba cô gái vừa dừng lại ở cửa, còn chưa kịp thở đều, cánh cửa lớn nặng nề với họa tiết chạm trổ đã bị đẩy ra từ bên trong. Ánh sáng trong sảnh rọi thẳng ra ngoài, so với trời tối đen như mực bên ngoài thì chẳng khác nào ban ngày rực rỡ.

Một cô nhân viên mặc sườn xám vàng thêu hoa, tóc dài đen nhánh búi gọn bằng trâm gỗ, bước ra trong tiếng giày cao gót lách cách, dáng đi uốn lượn mềm mại như rắn nước.

Thấy Quan Lai, cô ấy nở nụ cười khách sáo kiểu gặp người quen.

"Chị Quan, anh Cố đã tới rồi, em dẫn mấy chị vào."

Thì ra Quan Lai là khách quen ở đây, Lương Quyến vừa nãy còn hơi lo lắng khi bước vào con hẻm vắng vẻ bây giờ mới tạm yên lòng.

"Làm phiền rồi." Quan Lai khẽ gật đầu, vừa bước một chân lên bậc thang thì phát hiện hai người đi cùng vẫn đứng im như trời trồng.

Cô dừng lại, quay đầu thì thấy Lương Quyến và Hứa Tư Yên còn đang đơ tại chỗ, đành bất đắc dĩ nhếch môi, vẫy tay với hai người.

"Đừng căng thẳng, chỗ này trông vậy thôi chứ là quán bar kinh doanh hợp pháp."

"Ai căng thẳng?" Hứa Tư Yên nói trong khi mặt thì căng như dây đàn, vẫn cố gắng chống chế. Cô kéo tay Lương Quyến, cắn răng một cái rồi bước theo Quan Lai.

Bar thôi mà, có gì phải sợ?

Lương Quyến vốn đã đoán trước ba người sẽ đến muộn, nhưng không ngờ lại là muộn nhất.

Hơn chục người của nhóm Hoa Thanh đã ngồi rải rác trên ba bàn liền kề, cả trên bàn lẫn dưới đất đều đầy vỏ chai rỗng, xem ra cuộc nhậu đã bắt đầu được một lúc rồi.

Quan Lai nổi tiếng là "social butterfly" của Hoa Thanh, mà những người ở đây đều là bạn của Cố Triết Vũ, nên phần lớn cũng quen biết cô. Vừa thấy cô đến trễ, mọi người liền nhao nhao bắt cô uống phạt, kéo theo cả Lương Quyến cũng bị "vạ lây."

Mấy ly rượu vào người, cộng thêm không khí ồn ào náo nhiệt và ánh đèn lấp loáng phức tạp, đầu óc Lương Quyến bắt đầu mơ màng, tâm trí cũng dần trôi dạt.

Cô cố giữ chút tỉnh táo còn sót lại, kéo Hứa Tư Yên – người đã gục lên vai mình – rời khỏi bàn chính, len ra một góc khuất ít người chú ý, cùng mấy cô gái khác cũng không uống nổi nữa chơi bài cho giết thời gian.

Còn Quan Lai – người rủ họ đến – thì đã chẳng thấy tăm hơi đâu nữa.

Tính Quan Lai xưa nay uống giỏi lại càng máu tiệc tùng, Lương Quyến cũng không mong cô nàng sẽ ngoan ngoãn ở bên mình. Điều duy nhất có thể nhờ vả, là sau khi tan tiệc đừng chỉ lo quấn lấy Cố Triết Vũ, nhớ đưa cô và Hứa Tư Yên về trường an toàn là được.

Lương Quyến vốn không giỏi chơi bài, nhưng tối nay lại đỏ một cách kỳ lạ, thắng liền năm ván. Đến lúc thắng chán, cảm giác hưng phấn qua đi, cô cũng thấy hơi buồn tẻ.

Nhân lúc mọi người đang xào bài, Lương Quyến khều Hứa Tư Yên dậy, ra hiệu cho cô thay mình tiếp tục chơi. Đổi chỗ xong, cô nắm lấy điện thoại, lười biếng làm "quân sư ngoài sân."

Chơi thêm vài ván, thấy Hứa Tư Yên đã nắm được luật, sự chú ý của Lương Quyến cũng dần rời khỏi bàn bài, chuyển sang điện thoại.

Từ sau lần gọi điện với Lục Hạc Nam đến nay đã hai ngày, hai người không hề liên lạc lại. Tin nhắn WeChat vẫn dừng ở chỗ anh hỏi cô Tết Dương lịch có kế hoạch gì không.

Tối hôm đó cô cố tình tắt máy, ép bản thân ngủ sớm. Sáng hôm sau mở máy lên thấy tin nhắn, cô lại ngang bướng chẳng thèm trả lời.

Lương Quyến cuộn mình trong sofa, một tay cầm nĩa xiên miếng dứa bỏ vào miệng, tay kia trượt màn hình điện thoại đầy bực bội, trong đầu thầm mắng Lục Hạc Nam đúng là đầu óc cứng như đá, sao không biết nhắn thêm vài lần?

Thì ra vẫn là chưa đủ chân thành.

Thì ra vẫn là chưa đủ thích.

Đĩa trái cây lớn trên bàn bị Lương Quyến ăn gần hết, cô bực bội định đặt nĩa xuống thì đúng lúc có ai đó từ trong bóng tối bên cạnh đẩy thêm một đĩa mới đến trước mặt cô.

"Cảm ơn."

Đèn trong bar hắt ánh đỏ xuống đúng chỗ cô ngồi, chói mắt khó chịu. Cô nghĩ người bên cạnh chắc cũng chỉ là bạn học trong nhóm, nên chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ khẽ nói một câu cảm ơn.

Một lúc sau, lại có bàn tay ấy đưa tới, lần này là một ly rượu.

Lời từ chối đã đến miệng, Lương Quyến ngẩng đầu định mở miệng, thì lại thấy người đưa ly là Thành Tấn.

Nụ cười của Lương Quyến lập tức cứng lại. Hàng mi đen dày khẽ cụp xuống, câu từ chối nghẹn mãi trong cổ họng. Một lúc sau, cô lại nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt của Thành Tấn dưới ánh đèn, hơi do dự rồi cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy.

Thấy cô nhận lấy ly rượu, Thành Tấn khẽ thở phào.

"Lương Quyến, câu xin lỗi này tôi đã định nói rất nhiều lần rồi, mà lần nào cũng không biết mở miệng thế nào cho phải."

Anh cầm chặt ly rượu, cười khổ một cái. Ánh đèn mờ mịt che đi sự u tối và kìm nén trên gương mặt anh, chỉ có giọng nói hơi run rẩy là không giấu được những gợn sóng trong lòng.

"Tất cả... đều ở trong ly rượu này." Thành Tấn bất ngờ ngẩng đầu, mang theo chút quyết tuyệt chạm ly với Lương Quyến.

Tiếng ly chạm nhau vang lên bất ngờ, nhưng giữa bầu không khí huyên náo này chẳng ai để ý, âm thanh thanh thoát đó cũng nhanh chóng bị nhấn chìm trong biển ồn ào hỗn loạn.

Lương Quyến khựng lại một chút, nhìn chằm chằm ly rượu trong tay vài giây, rồi khẽ cong môi cười: "Được thôi, vậy thì cười một cái cho qua hết thù hằn."

*

"Phải nói năm nay đúng là kỳ lạ thật, bình thường gọi các cậu lên Bắc Thành bao nhiêu lần không thấy bóng ai, năm nay sao tự nhiên ai cũng rủ nhau chạy hết về chỗ tôi thế?"

Mười giờ đêm, Nhâm Thời Ninh đang tăng ca họp hành, bị một cú điện thoại gọi ra ngoài, vừa lái xe vừa càm ràm với cả đám người ngồi trong xe.

Anh ta càng nói càng bực, cuối cùng còn đập mạnh vào đùi Tống Thanh Viễn ngồi bên cạnh: "Tôi sắp làm tài xế riêng cho mấy người luôn rồi đấy!"

Tống Thanh Viễn rút chân về, nép về phía Sở Hằng, giọng đầy oan ức: "Anh Ninh, em mới tới Bắc Thành lần đầu đấy nhé, có giận cũng đừng trút lên em."

Nghe vậy, Nhâm Thời Ninh bất giác tặc lưỡi, ánh mắt cũng liếc loạn lên chỗ ghế phụ, thầm nghĩ: Cậu thì đúng là lần đầu đến thật, nhưng anh họ cậu thì dạo này đến liên tục, mà tôi cũng đâu dám trút giận lên đầu cậu ta đâu.

Sở Hằng thì khác, không phải kiểu mềm dễ bắt nạt như Tống Thanh Viễn. Vừa nghe đã lên tiếng phản bác liền: "Có phải chỉ mình anh lái đâu! Chúng ta có tài xế hẳn hoi mà!"

Vừa nói, anh ta còn cố tình rướn cổ lên phía trước gọi to: "Phải không anh tài xế ơi?"

Tài xế chỉ biết cười gượng, anh ta là người của Nhâm Thời Ninh thuê, giờ bị kẹp giữa thế này, cười cũng không được, không cười cũng dở.

Nhìn cảnh phía trước buồn cười vậy, hai cô gái ngồi hàng ghế sau cùng phá lên cười, bao nhiêu mệt mỏi của đêm muộn cũng tan biến.

"Em nói rồi mà, chuyến này đi quá chuẩn." Diệp Úc Chân cười xong thì kéo tay Mạc Quyên, xót xa nói: "Nếu không thì giữa đêm thế này, Quyên nhà ta còn phải tăng ca theo anh Ninh kìa!"

Câu đó Nhâm Thời Ninh không biết phải đỡ thế nào.

Mạc Quyên bình thản liếc lên phía trước một cái, vẻ mặt hơi thất vọng, nhưng giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng: "Cũng là trách nhiệm của tôi thôi, dù sao cũng đang nhận lương cao của sếp Nhâm mà."

Trách nhiệm, sếp Nhâm, lương cao — ba chữ đó lập tức vạch rõ ranh giới giữa cô và Nhâm Thời Ninh.

Anh ta cụp mắt, lúng túng nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh phố đêm.

Không khí trong xe lập tức trầm xuống. Thấy vậy, Sở Hằng quay lại lườm Diệp Úc Chân một cái, ra hiệu cô đừng nói linh tinh nữa.

Diệp Úc Chân bĩu môi, trong lòng tuy không phục nhưng cũng không dám làm trái lời anh họ.

Không khí im ắng quá mức, Sở Hằng lại chẳng trông mong gì được vào Lục Hạc Nam – người đang ngồi ghế phụ, mặt lạnh như đang ở một thế giới khác – đành tự mình phá vỡ cục diện.

"Tôi thấy tuyết ở Bắc Thành với ở Kinh Châu cũng đâu có khác gì nhau mấy đâu."

Cả xe vẫn im lặng như tờ. Sở Hằng tưởng câu mình nói rớt xuống đất rồi, vừa định hắng giọng đùa thêm câu nữa thì nghe thấy Lục Hạc Nam ở phía trước từ tốn lên tiếng:"Chắc tại cậu không có gu thẩm mỹ thôi."

Bình thường nếu nghe Lục Hạc Nam nói kiểu đó, Sở Hằng nhất định sẽ bật lại ngay. Nhưng lúc này, nghe người vốn ít nói như anh cũng chịu mở lời, Sở Hằng cảm động suýt rơi nước mắt.

"Phải phải, là do tôi không có gu." Sở Hằng thấy có người chịu bắt chuyện thì lập tức hạ giọng phối hợp, "Lục Tam mà thích chỗ nào, thì chỗ đó nhất định là thiên đường chốn nhân gian, hiếm thấy ở cõi trần này!"

Thấy Sở Hằng nói chuyện nịnh nọt đến mức văn cổ cũng lôi ra, Nhâm Thời Ninh không nhịn được cười: "Lạ thật, thằng mù chữ như cậu mà cũng biết trích dẫn điển cố cơ à?"

"Người ta nói rồi mà: 'Sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tướng đãi!'" Sở Hằng phấn khích đến mức sắp bay cả đuôi lên trời. (Kẻ sĩ ba ngày không gặp, cần phải lau mắt mà đối đãi)

Lúc này, xe bắt đầu giảm tốc. Lục Hạc Nam đang giả vờ ngủ cũng mở mắt ra, phát hiện xe đã từ ngoại ô vào tới trung tâm thành phố.

"Đưa tôi đến khách sạn trước đi." Anh đưa tay xoa trán, giọng có chút mệt mỏi, "Mấy người cứ đi chơi tiếp đi."

Tài xế còn chưa kịp đáp, Sở Hằng ngồi phía sau đã la lên trước.

"Sao lại thế được? Cả nhóm đi chung, cậu là chủ nhà mà đòi rút lui trước à?"

Lục Hạc Nam thấy buồn cười, quay đầu nhướng mày đáp: "Cậu rõ ràng hơn ai hết, người ngồi cùng hàng với cậu kia mới là chủ nhà ở Bắc Thành."

"Đúng là anh Ninh là chủ nhà thật." Sở Hằng ngừng lại một chút, đột nhiên như nhớ ra gì đó, giọng cũng lớn hơn hẳn.

"Nhưng bọn tôi theo chân cậu đến đây đó nhé! Không phải cậu bảo tuyết ở Bắc Thành đẹp nên mới kéo cả đám đến cái nơi lạnh thấu xương này sao?"

Nói xong, Sở Hằng quay sang nhìn Tống Thanh Viễn, nửa dọa nạt nửa dụ dỗ: "Thanh Viễn, cậu nói xem có đúng không?"

Tống Thanh Viễn liếc Sở Hằng, rồi lại nhìn Lục Hạc Nam phía trước, bên nào cũng là anh họ, bên nào cũng không thể đắc tội.

"Anh họ à, đừng làm khó Thanh Viễn nhà em nữa." Diệp Úc Chân ngồi sau không nhịn được, vỗ một phát mạnh lên vai Sở Hằng.

Cô xưa nay luôn giữ thế trung lập. Dỗ xong bên này liền quay sang năn nỉ Lục Hạc Nam.

"Lục Tam, anh đi chơi với tụi em đi mà. Dù sao cũng muộn rồi, trường của chị dâu cũng đóng cửa rồi, hôm nay anh có muốn cũng chẳng gặp được chị ấy đâu. Chi bằng ở lại chơi với tụi em một chút đi."

Chưa nói dứt câu, Sở Hằng đã lén quay lại giơ ngón cái với cô — đúng là em gái của Sở Hằng, khả năng nhìn sắc mặt đoán ý người khác thật sự không đùa được.

Cái tiếng "chị dâu" kia, chắc là gọi trúng tim đen của Lục Hạc Nam rồi.

Anh nhắm mắt lại, có chút bất lực. Nếu không vì mấy người này cứ khăng khăng đòi đến Bắc Thành cùng anh, nhốn nháo thu xếp đồ đạc làm mất thời gian, thì anh đã không tới sân bay sau khi ký túc xá của Lương Quyến đóng cửa.

May mà chưa nói trước với cô kế hoạch này. Không thì chẳng có bất ngờ, chỉ có hụt hẫng.

Thấy anh không phản đối nữa, tài xế lập tức đạp ga, chở cả đám đến nơi Nhâm Thời Ninh đã sắp xếp từ trước —

Một quán bar nhỏ nằm trong hẻm phía sau khu phố thương mại đường Hoàng Hà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.