Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay

Chương 31: Giây phút này anh mới thực sự hiểu




Ánh mắt của Lục Hạc Nam dán chặt vào Lương Quyến. Anh đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý, nhưng đến khi lời sắp ra khỏi miệng, lại lảng mắt đi, hờ hững nói đùa: "Để hôm khác anh tặng em cái túi to hơn nhé, sợ cái túi này của em có ngày không đựng nổi nữa."

Không phải anh sợ, cũng không hề có ý định lùi bước. Chỉ là vào đúng khoảnh khắc sắp mở miệng, không hiểu sao lại chợt nhớ đến lời chị họ nói trong cuộc điện thoại tối trước hôm anh đi.

— Con gái mà, chắc đều muốn được theo đuổi lâu một chút, đúng không?

— Dù sao thì, giai đoạn mập mờ mới là giai đoạn cuốn hút nhất.

Những gì người con gái khác có trước khi yêu, anh không muốn Lương Quyến bỏ lỡ dù chỉ là một chút. Chậm thì chậm, nhưng trong chuyện có được cô, anh nhất định phải có. Nên anh không vội.

Nghe xong lời Lục Hạc Nam nói, trong đáy mắt Lương Quyến thoáng qua một tia thất vọng khó nhận ra, cô che giấu cảm xúc trên mặt rất khéo, cũng đùa lại:

"Gì vậy? Muốn dùng túi để mua chuộc em à? Em đâu dễ dụ thế! Trừ khi anh tặng túi hàng hiệu, bản giới hạn ấy!"

Lục Hạc Nam cụp mắt, nhìn vẻ điềm nhiên của Lương Quyến, trong lòng bỗng thấy có chút hụt hẫng. Câu "Anh thích em, em có muốn làm bạn gái anh không?" suýt bật ra khỏi miệng, rốt cuộc vẫn kết thúc bằng một câu đùa.

Taxi chạy băng băng trong màn đêm vô tận, khi Lương Quyến và Lục Hạc Nam đến bệnh viện trung tâm Bắc Thành thì vừa đúng mười hai giờ.

Hành lang khu nội trú của bệnh viện yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng bước chân. Hai người về muộn, sợ làm phiền người khác nghỉ ngơi nên cố ý hạ thấp âm thanh, đi lại cũng rất nhẹ nhàng.

Vậy mà ngay trước khi bước vào phòng bệnh, y tá trực ban ở quầy lại nhẹ giọng gọi họ lại. Có vẻ cô ấy đã đợi họ một lúc rồi, vừa thấy họ xuất hiện nơi hành lang, đôi mắt mệt mỏi liền sáng bừng lên.

Lương Quyến tưởng là để báo trước danh mục kiểm tra ngày mai, nên đẩy đẩy Lục Hạc Nam, bảo anh về phòng trước, để mình ra nghe là được. Nhưng người đàn ông trước mặt vững như núi, cô có cố thế nào cũng không nhúc nhích được.

Dáng người Lục Hạc Nam dù thanh mảnh nhưng không hề yếu ớt, sức của một người đàn ông trưởng thành, đâu phải Lương Quyến có thể đọ nổi.

"Để anh đi, em về ngủ đi." Lục Hạc Nam nhìn quầng thâm dưới mắt Lương Quyến, nhíu mày cương quyết.

Nhưng Lương Quyến nghĩ anh là bệnh nhân, cần nghỉ ngơi, cũng không chịu nhường: "Em ở lại viện với anh danh chính ngôn thuận đấy nhé, chẳng lẽ anh không cho em thể hiện tí sao?"

Lục Hạc Nam khựng lại, nghĩ một chút rồi cũng không tranh nữa, chỉ dặn cô sớm quay về.

Thấy Lục Hạc Nam đi vào phòng bệnh rồi, Lương Quyến mới từ từ bước tới quầy y tá. Y tá trẻ vẫn đang lật giở sổ đăng ký bệnh án lách cách.

"Có chuyện gì vậy? Ngày mai có sắp xếp gì mới sao?" Lương Quyến đặt tay lên quầy, ngón tay vô thức gõ nhẹ, cố gắng giữ tỉnh táo.

Y tá dừng lại khi lật đến một trang, kiểm tra kỹ lại hai lần, rồi thở phào như vừa vượt qua cửa ải khó, xoay cuốn sổ, đẩy tới trước mặt Lương Quyến.

"Làm phiền cô xác nhận lại, tên bệnh nhân là ba chữ này đúng không ạ?"

Lương Quyến liếc nhìn, thấy tên "Lục Hạc Nam" được viết ngay ngắn trong sổ, bèn gật đầu.

"Anh ấy không phải người ở đây đúng không?"

Lương Quyến lập tức ngẩng đầu, giọng bất giác trầm xuống: "Tự dưng hỏi chuyện này làm gì?"

"Đây là quy trình đăng ký trước khi nhập viện thôi. Hôm đó hai người làm thủ tục gấp quá, một số giấy tờ không cần thiết bị lược bỏ. Giờ làm lại cho đầy đủ." Y tá đáp rất bình thản, không có gì khả nghi.

Lương Quyến buồn ngủ đến mơ màng, thấy y tá phản ứng tự nhiên, nói năng trôi chảy, cũng không nghĩ sâu thêm, máy móc trả lời: "Anh ấy không phải người Bắc Thành."

Nhưng cô vẫn giữ một phần cảnh giác, cố ý không nhắc đến Kinh Châu.

"Được rồi, thế là xong. Cảm ơn cô đã phối hợp." Y tá đánh dấu rồi đóng sổ lại, không hỏi gì thêm, phẩy tay cho cô về phòng nghỉ ngơi.

Mọi chuyện kết thúc quá dễ dàng khiến mối nghi hoặc chưa kịp hình thành trong đầu Lương Quyến cũng bị dập tắt. Vừa nằm xuống giường, cô liền hoàn toàn thả lỏng, lờ mờ cảm thấy có ai đó khẽ thở dài, đắp chăn cho mình.

Nhưng cơn buồn ngủ quá nặng, cô không còn sức để mở mắt, cuộn người trong chăn ấm, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Không biết có phải do cả ngày mệt mỏi chạy ngược xuôi hay không, mà đêm đó Lương Quyến ngủ một giấc không mộng mị, yên bình đến lạ. Khi tỉnh dậy vào sáng sớm, Lục Hạc Nam đã mua sẵn bữa sáng về, tiểu long bao nóng hổi và cháo yến mạch được đặt gọn gàng trên bàn cạnh giường.

Người tự xưng là "người ở lại chăm bệnh" lại dậy muộn hơn cả bệnh nhân. Mặt Lương Quyến thoắt đỏ bừng, vội vàng bật dậy khỏi giường.

Cô vừa ngồi mép giường xỏ giày, vừa lầm bầm như trách móc: "Sao anh dậy sớm vậy? Không gọi em dậy? Bữa sáng để em đi mua là được rồi mà!"

Lục Hạc Nam không nói gì, trời sáng sớm còn lạnh, anh chỉ cười nhạt, khoác áo khoác lên người cô. Bên cạnh, chị Diêu đang ngồi xem náo nhiệt bèn chen vào: "Cậu ấy làm sao nỡ sai khiến em?"

Câu này khiến mặt Lương Quyến càng đỏ hơn. Cô nhận lấy đồ rửa mặt từ tay Lục Hạc Nam, líu ríu nói "Em đi đánh răng rửa mặt đây", rồi như chạy trốn, vội vã ra khỏi phòng bệnh.

Đến khi Lương Quyến bước chân nhẹ nhàng trở lại, trong phòng đã có một nhóm bác sĩ mặc áo blouse trắng đứng vây quanh.

Cảnh buổi sáng bác sĩ đi thăm bệnh cô từng thấy vài lần, nhưng chưa từng hoành tráng đến vậy. Một đám người chen chúc xúm quanh giường Lục Hạc Nam, các bệnh nhân và người nhà khác thì đứng bên xem náo nhiệt.

Lương Quyến bỗng thấy tim thắt lại, chân như nhũn ra, đến cả dũng khí chen qua đám người nhìn một cái cũng không có.

"Anh bóc trứng xong rồi, mau lại ăn sáng đi."

Giọng trầm ấm quen thuộc vang bên tai, Lương Quyến giật mình ngẩng đầu, xuyên qua khe hở của đám người, vừa ngước mắt lên liền bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm, dịu dàng của Lục Hạc Nam. Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau ấy, cô nghe thấy tiếng tim mình đập lại về đúng vị trí.

Tạ ơn trời đất, anh không sao.

Đám bác sĩ vây quanh nghe thấy tiếng của "người đầu tàu", cũng đồng loạt quay lại nhìn về phía Lương Quyến, rồi tự động nhường ra một lối đi.

Chỉ vài mét ngắn ngủi mà Lương Quyến lại thấy thật khó đi, dưới ánh mắt chú ý và đánh giá của bao người.

Bị dọa cho một trận như vậy, không chỉ có mình Lương Quyến mà cả những người khác ở cùng phòng bệnh cũng ngơ ngác. Dù sao thì từ sớm mọi người đã nhận ra Lục Hạc Nam không phải người tầm thường, chắc cũng lờ mờ đoán được thân phận anh không hề đơn giản.

Thế nhưng để đến mức khiến viện trưởng dẫn theo cả dàn lãnh đạo cấp cao đến thăm hỏi, thì e là không chỉ đơn giản là "thân phận quý giá" nữa rồi. Không trách được Lục Hạc Nam giấu kỹ, chỉ trách trí tưởng tượng của bọn họ chưa đủ phong phú.

Nhìn Lương Quyến đang ngồi đối diện mình, cắm cúi dùng muỗng húp cháo từng ngụm nhỏ, Lục Hạc Nam mới có dư thời gian để phân tâm chú ý đến những người khác.

"Viện trưởng Quách, xin lỗi, lúc nãy tôi hơi lơ đễnh một chút, không nghe rõ ông nói gì." Lục Hạc Nam hơi gật đầu với viện trưởng, môi vẫn nở nụ cười áy náy, "Làm phiền ông nhắc lại lần nữa rồi."

Vẻ ôn hòa như ngọc của anh khiến viện trưởng Quách nuốt nước miếng đầy căng thẳng. Làm việc với giới con ông cháu cha bao năm, mà người hiểu chuyện như Lục Hạc Nam thì đây là lần đầu ông gặp.

Chỉ riêng việc hiểu chuyện đã đáng quý rồi, đằng này người ta còn khiêm tốn đến mức ở phòng bệnh thường tám người, hoàn toàn không muốn gây phiền hà cho ai.

Nếu không nhờ trưởng khoa tim mạch rút bệnh án của Lục Hạc Nam ra làm ca bệnh mẫu cho toàn viện, thì e là đến giờ này cũng chẳng ai phát hiện ra "Phật lớn" đến từ Kinh Châu lại đang tĩnh dưỡng ở một bệnh viện nhỏ xíu nơi Bắc Thành.

Viện trưởng Quách nghĩ càng nhiều lại càng xúc động, suýt chút nữa rơi lệ tại chỗ. May mà trợ lý bên cạnh kịp thời kéo áo ông một cái, ra hiệu quay lại chủ đề chính. Ông hắng giọng, vừa định nhắc lại, thì đã nghe thấy giọng nói ung dung cất lên từ vị trí đầu bàn.

"Anh mua dư trứng, em có muốn ăn thêm cái nữa không?"

Câu này chắc chắn không phải nói với ông rồi? Viện trưởng Quách mím môi, não như bị treo tạm thời, chưa kịp phản ứng thì đã thấy Lục Hạc Nam cúi người với vẻ ngoan ngoãn, hỏi ý một cô gái.

Trước bao ánh nhìn đổ dồn, Lương Quyến không dám thở mạnh, câu từ từ chối cũng chẳng thốt nên lời, chỉ còn cách gật đầu cứng đờ, rồi vội vàng cúi xuống tiếp tục húp cháo, tai vẫn lắng nghe động tĩnh xung quanh.

Được cho phép, Lục Hạc Nam nhẹ nhàng đập quả trứng vào góc bàn, tay vẫn không quên đối phó với đám người đứng xem: "Mọi người cứ tiếp tục đi, đừng để ý đến chúng tôi."

Viện trưởng Quách lau mồ hôi trên trán, lần nữa mở miệng nhưng giọng đã hơi run rẩy: "Thật không ngờ anh lại chọn điều trị ở bệnh viện chúng tôi, là do khâu tiếp đón ban đầu làm chưa tốt, khiến anh không được chăm sóc chu đáo."

Nói đến đây, viện trưởng Quách tạm dừng, ra vẻ vô tình quan sát sắc mặt Lục Hạc Nam.

Chỉ thấy anh vẫn cắm cúi bóc vỏ trứng, đôi tay thon dài cùng khớp xương rõ ràng cẩn thận xử lý một quả trứng luộc đơn giản. Cảnh tượng ấy, dù có hơi kỳ quái, nhưng lại hài hòa đến lạ.

Mà thần thái của Lục Hạc Nam thì nghiêm túc đến mức khiến viện trưởng Quách không khỏi tưởng anh đang hoàn thiện một món đồ thủ công vô giá.

Không đoán nổi suy nghĩ của đối phương, viện trưởng Quách đành tự mình tiếp tục: "Không biết anh có cần chúng tôi liên hệ sớm với bệnh viện bên Kinh Châu để bàn giao bệnh án không? Các tài liệu cần thiết chúng tôi đã chuẩn bị xong trong đêm, nếu còn thiếu gì, xin anh cứ nói."

Cuối cùng cũng nói xong đoạn đã chuẩn bị sẵn trong đầu, viện trưởng Quách thở phào nhẹ nhõm, chỉ không biết Lục Hạc Nam có nghe lọt được chữ nào hay không.

Phòng bệnh yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng Lương Quyến húp cháo. Trong lúc mọi người tưởng anh đang suy nghĩ, thì lại nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ, kế đó là giọng nói trách nhẹ của anh vang lên: "Đừng chỉ húp cháo, còn có cả tiểu long bao nữa."

Lục Hạc Nam thấy Lương Quyến chỉ chú ý đến bát cháo thì không vui lắm. Nói xong, anh đẩy hộp bánh bao về phía cô.

Viện trưởng Quách không khỏi há hốc mồm — chẳng lẽ cô gái này cũng là tiểu thư con nhà trâm anh thế phiệt?

Bị hiểu nhầm là đại tiểu thư, Lương Quyến đành ngoan ngoãn đặt thìa xuống, máy móc cầm đũa, gắp một cái bánh bao cắn nửa miếng.

Ngoan ngoãn nghe lời là thế, nhưng Lục Hạc Nam vẫn chưa chịu yên. Anh chỉ tay về phía lọ gia vị, dịu dàng nói: "Ăn bánh bao có muốn chấm giấm không? Anh còn mang thêm dầu ớt cho em nữa."

Giả vờ ngoan ngoãn nãy giờ, Lương Quyến cuối cùng cũng nổi giận.

Cô giận dữ đặt đũa xuống bàn, giọng nói có phần dữ dằn khiến đến cả nhóm ông Hoàng hóng chuyện cũng co người lại.

"Lục Hạc Nam, anh có thể lịch sự một chút được không? Người ta đang nói chuyện với anh mà, anh không thể có chút phản hồi nào à?"

Vì vẫn đang ở trước mặt người ngoài, Lương Quyến vẫn chừa cho anh chút mặt mũi, không phát tác tiếp.

Bị mắng mà Lục Hạc Nam vẫn giữ được thái độ tốt, giọng điệu lại có chút uất ức: "Nhưng anh đang nói chuyện với em mà, em cũng chẳng thèm trả lời."

Anh đã tận tình hầu hạ bữa sáng thế kia, mà cô gái này lại chẳng nói với anh lấy một lời.

Lương Quyến bị câu đó làm nghẹn, thở dài một hơi rồi nói: "Bữa sáng rất ngon, em sẽ ăn hết, anh đi lo việc của anh đi."

Nói xong, cô liếc sang nhóm viện trưởng Quách, rồi hất cằm về phía Lục Hạc Nam, ý tứ không cần nói cũng hiểu.

Bị ép đến đường cùng, Lục Hạc Nam đành thu lại dáng vẻ lười biếng bất cần, lấy lại vài phần nghiêm túc để đối mặt với đám khách không mời mà đến này.

"Viện trưởng Quách, không cần xin lỗi, những ngày ở viện các y bác sĩ chăm sóc tôi rất tận tình. Tôi cũng không cần đãi ngộ đặc biệt gì cả, trong viện mọi người đều là bệnh nhân, nên đối xử công bằng là được rồi."

"Với lại, tôi chỉ muốn an tĩnh dưỡng bệnh ở đây, nên cũng không cần thiết phải làm rùm beng lên."

Nghe thấy giọng anh bình hòa, viện trưởng Quách cuối cùng cũng thả lỏng, gật đầu lia lịa. Nhưng ai ngờ ngay sau đó, Lục Hạc Nam lại đổi giọng, khiến sắc mặt ông lập tức biến đổi.

"Còn chuyện có trở về Kinh Châu hay không thì xin ông khỏi phải bận tâm. Tôi ở Bắc Thành cũng thấy ổn."

Anh vẫn giữ tốc độ nói không nhanh không chậm, thậm chí còn tiện tay rút một tờ khăn giấy lau vết dầu trên mặt Lương Quyến.

"Sếp Lục, anh đừng làm khó tôi nữa." Giọng viện trưởng Quách cao vút lên, lộ rõ sự nôn nóng.

Lục Hạc Nam khẽ cười, nhưng áp lực tỏa ra khiến người khác khó mà thở nổi: "Tôi không làm khó ông, nên ông cũng đừng khiến tôi khó xử giữa chốn đông người thế này."

"Anh nói vậy, chúng tôi nào dám khiến anh khó xử?"

Trước sự nhún nhường của viện trưởng Quách, Lục Hạc Nam không hề nể mặt: "Nếu tôi đoán không lầm, thì ông đã sớm báo cáo tình hình của tôi cho phía Kinh Châu rồi đúng không?"

Viện trưởng Quách cười gượng, xem như mặc nhiên thừa nhận lời của Lục Hạc Nam. Dù sao thì trong nhà họ Lục, Lục Hạc Nam cũng chỉ là bậc hậu bối, tuy quyền cao chức trọng nhưng không phải người nhà thực thụ, ông ta làm gì dám không báo cáo lên trên.

Nhưng tính theo thời gian, giờ bên Kinh Châu chắc cũng đã biết chuyện Lục Hạc Nam ở Bắc Thành.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, viện trưởng Quách còn chưa kịp giằng co lâu với Lục Hạc Nam trong phòng bệnh thì điện thoại của Lê Bình đã gọi đến. Lục Hạc Nam có gan dám cúp điện thoại của bất kỳ ai, nhưng duy chỉ với Lê Bình là không dám giở trò.

"Alo, mợ ạ." Ngay khoảnh khắc bắt máy, thái độ của Lục Hạc Nam liền mềm mỏng hẳn.

Lương Quyến vểnh tai lắng nghe, nhưng đầu dây bên kia giọng quá nhỏ, khiến người ta nghe không rõ ràng. Cô chỉ có thể từ lời nói của Lục Hạc Nam mà đoán được đôi chút.

"Lần này không nghiêm trọng lắm, nên con không nói với gia đình, sợ mợ và cậu lo lắng."

"Vâng, giờ không còn gì đáng ngại nữa rồi."

Đầu bên kia chỉ nói vài câu ngắn gọn, người luôn hiếu thuận như Lục Hạc Nam cũng không thể khăng khăng được nữa. Anh khẽ thở dài, cuối cùng vẫn đồng ý: "Vâng, mợ đừng lo. Tối nay con sẽ về."

Lục Hạc Nam sẽ không ở Bắc Thành lâu, chuyện này Lương Quyến trong lòng đã sớm chuẩn bị. Nhưng đến lúc thực sự phải chia ly, thì cho dù chuẩn bị kỹ lưỡng thế nào, cũng khó mà giả vờ như không có gì xảy ra.

Biết tin Lục Hạc Nam sắp rời khỏi bệnh viện, thằng nhóc mập cũng có chút không nỡ rời xa anh. Đang là giờ ngủ trưa, nó lại cứ mè nheo không chịu nhắm mắt.

Chị Diêu cũng chẳng buồn dỗ nữa, dù sao thì thiếu ngủ trưa một hôm cũng chẳng chết ai.

"Mẹ ơi, sao năm nay mãi vẫn chưa có tuyết vậy?" Thằng nhóc tròn vo nhìn ra cửa sổ, khuôn mặt non nớt cũng hiện lên chút u sầu.

Nghe con nói, chị Diêu theo phản xạ nhìn ra ngoài.

Dù đang là buổi trưa nhưng bầu trời xám xịt, mặt trời bị giấu sau tầng mây dày, kéo theo cả bầu không khí cũng u ám. Gần nửa tháng nay đều là kiểu thời tiết quái đản này – đó là dấu hiệu của một trận tuyết lớn sắp đến.

Tính theo lịch, năm nay tuyết đầu mùa của Bắc Thành đúng là trễ hơn hẳn mọi năm.

"Ôi giời, con đâu phải người miền Nam, tuyết có gì lạ đâu. Năm nào mà chẳng thấy, việc gì phải nôn nóng thế?" Chị Diêu thu ánh mắt lại, tỏ ra khó hiểu với đứa con sinh ra và lớn lên ở Bắc Thành.

"Chú Lục sắp đi rồi mà?" Thằng bé bị mẹ quát một trận, khuôn mặt tròn xoe đầy tủi thân, "Chú ấy còn chưa từng thấy tuyết Bắc Thành đâu!"

Câu trả lời ấy khiến chị Diêu thoáng sững người, sau đó mới nhẹ nhàng an ủi: "Chú Lục sẽ về Kinh Châu, bên đó cũng có tuyết mà."

Thằng nhóc vẫn không chịu bỏ cuộc, mè nheo mãi: "Nhưng mà không giống! Tuyết ở Bắc Thành chắc chắn đẹp hơn Kinh Châu!"

Nghe mấy lời trẻ con ngô nghê, tay Lương Quyến đang thu dọn đồ bỗng khựng lại, sống mũi chẳng hiểu sao có chút cay cay.

"Trời ơi, tôi nói cái phòng bệnh này thật sự làm tôi tìm muốn điên đầu!" Một giọng nói xa lạ nhưng náo nhiệt đột nhiên vang lên trong phòng bệnh.

Là Nhâm Thời Ninh kịp thời đẩy cửa bước vào, phá vỡ bầu không khí chia ly đang bao trùm căn phòng.

"Anh không thể nói nhỏ một chút à? Trong phòng còn biết bao nhiêu người kia kìa." Lục Hạc Nam quay đầu lại, cau mày đầy khó chịu, ánh mắt cảnh cáo lộ rõ.

Nhâm Thời Ninh vốn quen với những tình huống đông người, lần này đột ngột bị cả phòng – già có trẻ có – nhìn chằm chằm cũng hơi ngượng. Anh ta gãi đầu gãi tai, gượng gạo gật đầu chào từng người, rồi mới chầm chậm bước đến cạnh Lục Hạc Nam.

"Sao anh lại tới đây?" Lục Hạc Nam liếc mắt nhìn Nhâm Thời Ninh, ngay cả một câu khách sáo cũng không buồn nói, thái độ rõ ràng không hoan nghênh.

"Bác gái gọi điện cho tôi, bảo đến bệnh viện đón cậu, rồi đưa thẳng ra sân bay."

Nhâm Thời Ninh nhún vai, tỏ vẻ mình chẳng phải tự dưng thích chõ mõm vào: "Với cả bác ấy còn dặn đi dặn lại, bắt tôi nhất định phải tận mắt nhìn thấy cậu lên máy bay. Nếu tôi không vướng việc ở Bắc Thành, chắc bác ấy còn muốn tôi tự tay áp giải cậu về luôn ấy."

Nghe đến từ "áp giải", Lương Quyến vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng bật cười. Cô rót một ly nước ấm đưa cho Nhâm Thời Ninh, rồi quay sang nhìn Lục Hạc Nam: "Bác gái của anh không tin anh đến mức còn phải phái người 'áp giải' về nữa cơ đấy."

"Tôi nói cho cô nghe nhé, thằng Lục Hạc Nam này từ bé đến lớn giỏi nhất là ngoài mặt thì vâng dạ, sau lưng thì làm trái!"

Nhắc đến chuyện bêu xấu Lục Hạc Nam là Nhâm Thời Ninh hăng hái hẳn lên, đang định kể thêm mấy chuyện xấu xa thì lại chạm ngay ánh mắt lạnh lẽo sâu thẳm của anh.

Lục Hạc Nam đang nhìn anh ta, nửa cười nửa không. Ánh mắt đó khiến Nhâm Thời Ninh chột dạ, liền im bặt theo phản xạ.

Thôi thôi, kể thêm nữa thì kiểu gì cái tên kia cũng sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời.

"Hồi đó anh ấy làm gì cơ?" Lương Quyến đang nghe tới đoạn hay, thu dọn đồ xong liền ngồi phịch xuống cạnh Lục Hạc Nam, háo hức truy hỏi.

Nhưng Nhâm Thời Ninh làm gì còn gan mà bịa chuyện, anh ta đột ngột đứng phắt dậy, đảo mắt nhìn quanh: "Thu dọn xong hết rồi? Vậy tôi đem đồ ra xe trước! Đợi ở cửa bệnh viện nhé!"

Đồ đạc của Lục Hạc Nam không nhiều, một chiếc túi xách tay là đủ. Nhâm Thời Ninh xách túi lên, bước vội ra khỏi nơi đầy thị phi.

Cánh cửa phòng bệnh lại khép lại, căn phòng rơi vào tĩnh lặng, từng phút từng giây như kéo dài vô tận.

Ngồi thẫn thờ một lúc, Lương Quyến ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, nụ cười có phần gượng gạo: "Anh nên đi rồi."

Nghe vậy, Lục Hạc Nam cũng liếc nhìn đồng hồ, vị trí của kim chỉ khiến người ta nhức mắt – như đang hối thúc kẻ không thuộc về nơi này rời đi khỏi lãnh địa của cô.

"Nếu em không muốn anh đi, thì anh có thể..."

"Dù gì thì cũng phải đi mà." Hàng mi của Lương Quyến khẽ rung, cố gắng để giọng mình nghe nhẹ nhàng, "Đừng để người lớn trong nhà phải lo."

Đã biết là phải chia tay thì đừng níu kéo thêm.

Sau khi từ biệt từng bệnh nhân cùng phòng đã gắn bó mấy ngày, Lục Hạc Nam và Lương Quyến cũng từ từ bước ra đến cổng bệnh viện.

Trên bậc thềm trước bệnh viện, người qua lại tấp nập, hai người vai kề vai, sát nhau đến mức nghe rõ hơi thở. Toàn thân cô được bao bọc bởi hơi thở của Lục Hạc Nam, Lương Quyến cố gắng tận hưởng nốt chút hơi ấm cuối cùng.

Khi xe của Nhâm Thời Ninh xuất hiện trong tầm mắt, Lương Quyến như chợt bừng tỉnh, dừng bước.

"Cùng lên xe đi, anh đưa em về trường." Lục Hạc Nam cũng ngừng lại, cúi đầu, giọng khẽ như gió hỏi ý cô.

Lương Quyến lắc đầu, dứt khoát từ chối: "Không cần đâu. Hoa Thanh và sân bay là hai hướng khác nhau, không tiện đường."

"Không tiện đường" thoạt nghe là nghĩa đen, nhưng Lục Hạc Nam lại cảm thấy tim mình nhói lên.

"Đi nhanh đi, Nhâm Thời Ninh vẫn đang đợi anh kìa." Lương Quyến nở nụ cười, khẽ đẩy anh về phía trước.

Cô kiên quyết đến mức Lục Hạc Nam không thể không nghe lời, đành bước đi.

Ngay khoảnh khắc anh mở cửa xe, Lương Quyến bỗng nhớ đến câu nói của thằng nhóc mập, rồi theo phản xạ gọi tên anh.

"Lục Hạc Nam!"

Giữa dòng người tấp nập trước cổng bệnh viện, Lục Hạc Nam quay đầu theo tiếng gọi. Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, đầu ngón tay anh như tê dại, cái gọi là "chỉ một cái nhìn mà khắc cốt ghi tâm" trong sách, giây phút này anh mới thực sự hiểu.

Lương Quyến khẽ hắng giọng, cố trấn tĩnh trái tim đang đập loạn nhịp, rồi trân trọng từng chữ mà cất lời: "Bắc Thành lúc có tuyết, thật sự rất đẹp."

Anh không nên bỏ lỡ Bắc Thành khi có tuyết.

Cũng không nên bỏ qua.

Cũng giống như không nên bỏ lỡ em vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.