Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay

Chương 30: Giờ mà tỏ tình chắc không gọi là đột ngột đâu nhỉ?




Bầu trời đêm đen kịt lại u ám thêm vài phần, người đi đường trên phố cũng từ lác đác thưa thớt biến thành chỉ còn lại lưa thưa vài bóng. Lục Hạc Nam đi phía trước, bước chân nhanh hơn thường ngày một chút. Anh đi nhanh hơn Lương Quyến nửa bước, thay cô chắn bớt phần lớn cơn gió lạnh tạt thẳng vào mặt.

Lương Quyến rụt mặt vào cổ áo, lặng lẽ đi sau lưng Lục Hạc Nam, chẳng còn vẻ hoạt bát như lúc vừa rời khỏi bệnh viện nữa.

Người phía trước đột nhiên dừng bước, sau đó quay người lại đứng yên, nhìn cô gái co ro như con chim cút nhỏ, vô thức nhíu mày.

"Lại đang nghĩ ngợi linh tinh gì đấy?"

Giọng Lục Hạc Nam lạnh đến mức khẽ run, nhưng khi nhìn thấy Lương Quyến co ro trong gió rét, anh vẫn dứt khoát tháo khăn quàng, rồi quấn từng vòng từng vòng quanh cổ cô.

Chiếc khăn vẫn còn vương hơi ấm từ anh, Lương Quyến ngẩng mặt lên khẽ cứng người, rồi lại cúi đầu xuống, vùi mặt vào lớp khăn mềm mại.

Chú ý đến những động tác nhỏ ấy của cô, ngón tay đang buộc khăn của Lục Hạc Nam khựng lại, ánh mắt vốn điềm tĩnh bỗng gợn sóng.

Anh hít một hơi thật sâu, khó khăn mở miệng: "Lương Quyến, đừng sợ anh."

Nghe thấy anh lại nhắc đến từ "sợ", hàng mi của Lương Quyến khẽ rung, cô nhếch mép cười nói: "Anh nghĩ nhiều rồi, em không sợ anh. Chỉ là... thấy hơi mất mặt thôi."

"Em tự cho mình là thông minh bao lâu nay, lại không ngờ rằng từ lâu đã bị anh nhìn thấu." Càng nói, giọng cô càng nhỏ, trong gió rét, có vài từ thậm chí như tan vào tiếng gió.

Nói xong là một khoảng lặng kéo dài. Lương Quyến muốn giải thích thêm điều gì, nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Chỉ một vài câu ngắn ngủi, Lục Hạc Nam đã nhìn thấu sự lúng túng của cô, rồi lập tức hiểu ra. Anh cân nhắc một lúc, cẩn thận sắp xếp lại mạch suy nghĩ trong đầu trước khi mở lời.

Nhưng dù những lời trong đầu có sắp xếp thế nào, dường như cũng chẳng phải điều cô muốn nghe. Hàng mày anh càng lúc càng nhíu chặt, cuối cùng chọn làm theo trực giác, nghĩ đến đâu nói đến đó.

"Là em thấy bị anh nhìn thấu thì mất mặt sao?" Lục Hạc Nam đút một tay vào túi áo, ánh mắt trầm xuống, tay phải trong túi áo nắm chặt lấy bao thuốc.

Nhìn thấy phản ứng tinh tế trên mặt Lương Quyến, anh thở ra một hơi, cố gắng giữ cho giọng nói dịu dàng, bình ổn.

"Lương Quyến, nếu ngay cả mấy trò vặt vãnh này của em mà anh còn nhìn không ra, thì trong cái giới ăn thịt không thấy máu ở Kinh Châu kia, anh sống sao nổi?"

Thấy vẻ mặt cô dần dịu lại, Lục Hạc Nam nói tiếp, giọng chậm rãi: "Em không cần nghĩ ngợi gì hết, chỉ cần biết một điều—những toan tính và tâm cơ của anh, vĩnh viễn sẽ không bao giờ dùng đến với em."

Nhớ lại những chuyện mưu mô tranh đấu ở vòng tròn Kinh Châu, Lục Hạc Nam khẽ ngoảnh mặt cười lạnh, như đang tự giễu mình. Khi anh cúi đầu xuống lần nữa, cô gái trước mặt đang lặng lẽ nhìn anh chăm chú.

Trong ánh mắt ấy, hơn nửa là yêu mến. Nhưng xen lẫn trong đó dường như còn có... thương xót? Lục Hạc Nam không nhìn thấu.

Tay anh siết chặt bao thuốc, cuối cùng không chống nổi cơn bức bối trong lòng.

Một người chưa từng động lòng như anh lại đổ lỗi cho cảm xúc cồn cào ấy là... cơn nghiện thuốc.

Anh lấy bao thuốc ra, ngậm một điếu vào miệng, rồi nghiêng đầu bật lửa, từng động tác đều thuần thục liền mạch.

Chỉ là... trượt ở bước cuối cùng.

Từ lúc thấy anh lấy thuốc từ túi ra, Lương Quyến đã tỏ ra không vui. Rõ ràng hôm làm thủ tục nhập viện, cô đã lục soát kỹ lưỡng toàn thân anh, xử lý sạch toàn bộ thuốc lá và bật lửa.

Thế mà giờ lại có một bao? Lẽ nào còn sót lại?

Lương Quyến lạnh mặt bước lên, không nương tay giật lấy bật lửa từ tay anh, sau đó không nói không rằng mà thò tay vào túi áo anh, lôi ra bao thuốc bị giấu kỹ.

Cả loạt hành động liền mạch như nước chảy mây trôi, đến mức Lục Hạc Nam chưa kịp phản ứng, cô đã nắm "tang vật" trong tay rồi.

"Ở đâu ra?" Lương Quyến giơ bao thuốc lên, giọng đầy lạnh lùng.

Lục Hạc Nam chưa hiểu chuyện gì, ngẩn người một chút rồi thành thật đáp: "Sáng nay vừa mua."

Sáng họp qua điện thoại, cơn thèm thuốc ập đến dữ dội, nhưng lục tung khắp người cũng không tìm thấy một điếu.

Lương Quyến lật hộp thuốc liếc qua, gương mặt vốn đã lạnh nay càng u ám. Mới sáng bóc bao mới, giờ chỉ còn lại nửa hộp — hút bao nhiêu điếu rồi? Không thấy mình đang nằm viện à?

"Không ngờ ở Bắc Thành, anh thân cô thế cô, lái xe theo định vị còn nhầm đường, thế mà mua thuốc lại nhanh gọn đến vậy!" Cơn giận bốc lên, kỹ năng mắng người của Lương Quyến lại một lần nữa phát huy.

Thấy cô nổi giận, Lục Hạc Nam cụp mắt, giọng cũng nhỏ lại như con mèo bị mắng: "Ông Hoàng dẫn anh đi siêu thị."

Mặt Lương Quyến cứng lại một lúc, rồi tiện mồm mắng luôn cả ông Hoàng: "Chậc, đàn ông các anh đúng là cùng một giuộc! Ở đây chơi trò 'boys help boys' à?!"

Lục Hạc Nam bị câu đó chọc cười, ban đầu còn nhịn được, ngực chỉ rung nhẹ, sau đó thì không nhịn nổi nữa, cúi người bật cười to.

Chỉ là trong miệng vẫn còn điếu thuốc chưa kịp châm, nên tiếng cười nghe nghèn nghẹt.

Lương Quyến chẳng để tâm đến tiếng cười của anh, cô lạnh mặt giơ tay ấn vai anh, dùng chút sức ép anh đứng thẳng dậy.

Bị ép đứng thẳng người, mặt Lục Hạc Nam vẫn còn treo nụ cười lười nhác. Nhận ra ý đồ của Lương Quyến, anh hơi cúi người xuống, hạ thấp dáng người, vừa tiện cho cô hành động, vừa để dễ nghe thấy lời cảnh cáo như làm nũng: "Tịch thu rồi, trước khi xuất viện đừng để em thấy anh đụng vào thuốc nữa!"

Lương Quyến một tay vịn vai anh để giữ thăng bằng, tay còn lại không khách sáo rút điếu thuốc từ miệng anh, nhét vào hộp thuốc. Sau đó kéo khóa túi xách, nhét gọn cả nửa bao thuốc và bật lửa mới thu vào trong.

Lục Hạc Nam còn đang khom người, nụ cười bên môi chưa tắt, ánh mắt lướt qua túi xách của Lương Quyến, khóe môi lại cong thêm một chút.

Đợi đến khi Lương Quyến phát hiện ánh nhìn của anh, vội vàng đóng túi lại, Lục Hạc Nam mới thong thả đứng thẳng người, rồi hứng thú nhìn cô: "Trên người em... còn bao nhiêu thứ của anh nữa vậy?"

Ánh nhìn vừa rồi tuy không đủ kỹ, nhưng cũng đủ để Lục Hạc Nam liếc qua và thấy được đại khái. Trong túi ngoài khăn giấy và son môi mà con gái thường mang theo, hẳn còn có cả bao thuốc lá của anh — thứ đột nhiên biến mất, tìm mãi không ra.

Thật ra cũng không thể trách Lục Hạc Nam mắt quá tinh, chỉ trách bao thuốc lá với lớp vỏ mạ vàng quá nổi bật, chỉ liếc qua một cái cũng đủ thu hút ánh nhìn.

"Anh lấy gì làm chắc đấy là thuốc của anh?" Lương Quyến bĩu môi, không muốn thừa nhận ngay.

"Theo anh biết, trong nước số người mua được loại thuốc này không quá năm người." Lục Hạc Nam nhướng mày, giọng điệu mơ hồ, "Chẳng lẽ Bắc Thành cũng có nhân vật như thế? Vậy thì làm phiền em giới thiệu một chút."

Bao thuốc ấy là thứ Lục Hạc Nam yêu thích, gần như thay cơm được, nhưng thật sự khó mua, trong siêu thị hay cửa hàng bình thường thì càng không thấy bóng dáng. Nếu không phải vì tình huống khẩn cấp, anh cũng chẳng tùy tiện mua tạm một hộp ở siêu thị bệnh viện.

Tâm sự và bí mật lại một lần nữa tr.ần tr.ụi phơi bày trước mặt Lục Hạc Nam, vậy mà Lương Quyến không còn thẹn thùng như lần trước.

Cô ngẩng cao đầu, thẳng thắn nhìn vào mắt anh, giọng điềm nhiên như lẽ dĩ nhiên: "Trong thời gian dưỡng bệnh, phải kiêng thuốc kiêng rượu, em sợ anh không tự kiềm chế được nên tạm thời giữ giúp."

"Không còn gì khác à?" Lục Hạc Nam hỏi lại.

"Em thật sự chỉ lấy thuốc lá với bật lửa của anh thôi." Lương Quyến nhún vai, vẻ mặt vừa vô tội lại vừa đáng yêu. Nói xong còn sợ Lục Hạc Nam không tin, cô làm bộ định mở túi chứng minh trong sạch.

Lục Hạc Nam ngăn động tác của cô lại, khẽ thở dài một hơi không rõ ràng. Làm sao anh có thể không tin cô? Càng không cần cô phải tự chứng minh. Những thứ liên quan đến mạng sống như vậy, chỉ cần cô mở lời, e là anh cũng sẽ hai tay dâng lên.

Chỉ tiếc là Lương Quyến vẫn còn ánh mắt hoài nghi, khiến Lục Hạc Nam đành giấu đi những suy nghĩ mềm mại trong lòng, không vòng vo thêm với cô gái ngốc này nữa: "Còn thuốc của anh thì sao?"

Lương Quyến sững người, rồi ngoan ngoãn gật đầu.

"Nhưng anh không hiểu, sao em lại có?" Ánh mắt Lục Hạc Nam tối dần, trong giọng nói mang theo chút dịu dàng mà chính anh cũng không nhận ra.

Lúc phát bệnh, tuy ý thức mơ hồ, nhưng anh vẫn nhớ Lương Quyến đã lấy thuốc từ túi mình. Chuyện này rất kỳ lạ, sao cô có thể mang theo đúng loại thuốc đặc trị của anh?

"Là anh để quên trong túi áo khoác." Lương Quyến nhỏ giọng giúp anh nhớ lại, "Lần trước chia tay, anh cho em mượn áo khoác."

"Vậy là em vẫn luôn mang theo bên mình?" Lục Hạc Nam nhướng mày, trong mắt lại thêm vài phần hứng thú.

Phải giải thích sao đây? Lương Quyến chớp mắt, rồi thở dài một hơi.

Vòng vo không phải sở trường của cô, cô vẫn thích đi thẳng hơn: "Vì anh nói sẽ còn gặp lại, nhưng không nói là lúc nào."

Em sợ khi gặp lại, anh cần mà em lại không có gì chuẩn bị cả.

Sự thẹn thùng cố hữu của con gái khiến Lương Quyến không đủ can đảm nói hết, nhưng cô tin rằng người như Lục Hạc Nam, hẳn có thể hiểu được ẩn ý trong lời chưa thốt ra.

Câu trả lời này khiến người ta bất ngờ, đồng tử Lục Hạc Nam đột ngột co lại, cổ họng bất giác trượt lên trượt xuống, khô rát đến mức không thốt nên lời.

Lời hứa "còn gặp lại" khi ấy, tuy không phải anh tùy tiện nói ra, nhưng chuyện ở Kinh Châu cần anh xử lý quá nhiều, các mối quan hệ ràng buộc khiến anh chẳng thể phân thân, không thể cho cô một thời điểm chắc chắn. Chỉ sợ không làm được, lại khiến cô mong ngóng hão huyền.

Chỉ là anh không ngờ rằng cô gái làm anh nhung nhớ không nguôi ấy cũng giống anh — vẫn mong chờ cuộc tái ngộ suốt từng ấy thời gian.

Lương Quyến thì không "đa cảm" như Lục Hạc Nam. Cô bật sáng màn hình điện thoại, liếc nhìn thời gian rồi bỗng hét lên một tiếng: "Trời ơi, sắp mười một rưỡi rồi, chúng ta mau đến ngã rẽ phía trước bắt xe về bệnh viện đi!"

Câu còn chưa nói hết, cô đã nhấc chân đi, bước nhanh hơn hẳn lúc đến. Để lại mình Lục Hạc Nam ngẩn người đứng đó, đắm chìm trong dư vị mập mờ chưa tan.

"Lương Quyến." Lục Hạc Nam hoàn hồn, nhìn bóng lưng cô gái phía trước, nhẹ giọng gọi tên cô, giọng khàn đến mức chính anh cũng giật mình.

Cô gái phía trước nghe tiếng quay đầu lại, mái tóc mềm mại tung bay trong gió. Khăn choàng che đi nửa khuôn mặt cô, chỉ để lộ đôi mắt trong veo, sạch sẽ như nai con, nhìn anh với ánh mắt lấp lánh.

Một nơi nào đó mềm mại trong tim Lục Hạc Nam như bị ai đó đụng khẽ, những lời kìm nén đã lâu trong lòng, vào khoảnh khắc ấy bỗng muốn tuôn trào. Giờ mà tỏ tình chắc không gọi là đột ngột đâu nhỉ?

Thiên thời, địa lợi, nhân hòa — anh đều có cả, chắc cũng không đến mức bị từ chối đâu.

Lương Quyến dừng lại phía trước, nhìn Lục Hạc Nam sải bước đến gần. Bóng hình cao lớn của anh bao trùm lên người cô, khiến tim cô bất giác dâng lên chút mong đợi cho những điều sắp xảy đến. Nhịp thở cũng theo đó mà trở nên rối loạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.