Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay

Chương 27: Cũng chỉ vì tôi muốn gặp lại cô ấy




Vì trong lòng vẫn cứ canh cánh chuyện Lục Hạc Nam đang một mình nằm viện, nên Lương Quyến cảm thấy cả ngày hôm nay trôi qua đặc biệt chậm chạp. Mãi mới chịu đựng đến lúc tan học buổi tối, cô còn chưa kịp chào tạm biệt Quan Lai đã vội lao như bay về phía cổng trường.

May mà giờ đó vẫn chưa phải cao điểm, trời lại lạnh cắt da, người ra đường cũng không nhiều. Lương Quyến đứng giữa cơn gió rét căm căm cũng không phải đợi lâu đã bắt được một chiếc taxi.

Điện thoại vẫn nhét trong túi áo ngoài bỗng rung lên. Lương Quyến mở khóa điện thoại, đập vào mắt là tin nhắn của Quan Lai, hỏi cô đã đến bệnh viện chưa.

Sau khi trả lời xong, ngón tay cô lướt một cái, trở về giao diện chính của WeChat.

Trong danh sách, cái người bị ghim lên đầu kia quá chướng mắt, khiến Lương Quyến khó chịu mà tắt luôn màn hình.

Cuộc trò chuyện giữa cô và Lục Hạc Nam vẫn dừng lại ở tin nhắn đầu tiên sau khi thêm bạn. Tính từ lúc tạm biệt tối qua, đã tròn hai mươi tư tiếng trôi qua. Lục Hạc Nam cứ như biến mất khỏi thế giới, không hề liên lạc với cô.

Lương Quyến không nhịn được chửi thầm trong lòng: Đúng là đồ vong ân bội nghĩa, đồ sói mắt trắng!

Lúc xuống xe, dù trong lòng vẫn giận Lục Hạc Nam, nhưng vừa nghĩ đến cơm canh trong căng tin bệnh viện nhạt nhẽo khó nuốt, cô lại không đành lòng. Đứng trước cổng bệnh viện do dự một chút, rồi xoay người bước thẳng về phía khu thương mại gần đó.

Từ bệnh viện trung tâm Bắc Thành đi về phía tây vài trăm mét là khu phố thương mại quy mô cũng khá, bên trong có không ít chuỗi nhà hàng đảm bảo an toàn vệ sinh thực phẩm.

Trong các món ăn thanh đạm ở đó, cháo niêu Nguyên Bảo là nổi tiếng nhất.

Mỗi phần cháo ở quán Nguyên Bảo đều được nấu mới tại chỗ. Bếp và khu vực ăn chỉ cách nhau một tấm kính, để khách có thể quan sát toàn bộ quá trình nấu cháo.

Lương Quyến gọi món xong thì vô cùng rảnh rỗi, đứng sau tấm kính nhìn chằm chằm nồi cháo kê bí đỏ đang sôi ùng ục mà ngẩn người.

Từ bếp đến quầy phục vụ, nhân viên trong quán đều được đào tạo bài bản. Lương Quyến chưa phải đợi lâu, đã có nhân viên bưng cháo đã đóng gói đến bên cạnh cô.

Đã vào cuối tháng Mười Một, để đảm bảo độ nóng và vị mềm thơm cho cháo, quán còn chu đáo chuẩn bị sẵn túi giữ nhiệt miễn phí cho khách mang đi.

Lương Quyến rất hài lòng với dịch vụ chu đáo này, dịu dàng nói lời cảm ơn rồi xách túi rời khỏi quán. Vừa bước được mấy bước, điện thoại trong tay lại bất ngờ rung lên.

Trên màn hình khóa hiện thông báo WeChat, cho biết chị Diêu gửi cô một tin nhắn.

Chẳng lẽ Lục Hạc Nam xảy ra chuyện gì trong bệnh viện? Tim Lương Quyến chợt trùng xuống, vừa bước nhanh về phía trước vừa mở điện thoại.

Trong khung chat trống trơn, không có một chữ nào, chỉ có một bức ảnh mờ nét nhưng lại khiến người ta tưởng tượng bay xa.

Lương Quyến chỉ liếc một cái đã sững bước, tiện tay đặt túi giữ nhiệt lên chiếc bàn gần nhất. Sau đó nheo mắt, thong thả nhìn kỹ bức ảnh vài giây.

Cũng trách cô hành động quá chậm chạp, đúng lúc quan trọng thế này, chuyện "thể hiện ân cần" lại bị kẻ có ý đồ cướp mất tiên cơ.

Khóe môi cô cong lên nụ cười đầy ẩn ý, vừa tắt màn hình định bỏ điện thoại vào túi thì lại có tin nhắn mới đến. Vốn định úp mở để cô hoài nghe, nhưng chị Diêu rõ ràng không kiên nhẫn, chẳng kìm nổi mà gửi thêm.

[Tiểu Lương, phải biết lo xa giữ yên đấy nhé. Chị thấy Tiểu Lục đắt giá lắm đấy."

Nhìn thấy bốn chữ "lo xa giữ yên", Lương Quyến càng thấy buồn cười.

Lo xa giữ yên sao? Nếu thật sự cần lo, thì người nên lo là Lục Hạc Nam, không phải cô.

Dù miệng nói vậy, nhưng giữa trời lạnh buốt, cô vẫn bước như bay, chẳng hề dám chậm trễ lấy một giây.

Khi cô chạy đến trước cửa phòng bệnh, đúng lúc hai "nhân vật chính" trong ảnh vẫn chưa hạ màn kết thúc.

Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật — đạo lý này, Lục Hạc Nam cũng đã từng đích thân dạy cho cô không chỉ một lần. Đã vậy, cô liền đứng đây mà nhìn cho rõ, đỡ sau này lại bị nói là trách nhầm người ta.

Tấm ảnh chị Diêu chụp vì khoảng cách quá xa nên không rõ nét, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy gáy của Lục Hạc Nam, và nụ cười rạng rỡ của Hàn Nguyệt Như.

Không giống bây giờ — góc nhìn chính diện, không che không khuất, rõ nét chuẩn HD 1080p, chiếu trực tiếp ngay trước mắt.

Để tránh ánh mắt chạm nhau với Lục Hạc Nam, Lương Quyến nghiêng người, nấp phần lớn thân thể sau bức tường, chỉ dám thò cái đầu lông xù và đôi mắt long lanh ra quan sát tình hình trong phòng bệnh.

Trước cửa phòng bệnh đúng là góc nhìn cực phẩm để xem "phim". Chỉ cần hơi ngẩng đầu là có thể thấy rõ mặt Lục Hạc Nam, nổi bật nhất vẫn là đôi mắt kia — câu hồn đoạt phách.

Người ta thường nói mắt đào hoa là đôi mắt trời sinh đa tình, dịu dàng mê người.

Nhưng lúc này, đôi mắt đào hoa ấy lại lạnh lẽo, bực bội, chỉ nhờ giáo dưỡng tốt mới khiến Lục Hạc Nam cố gắng giữ cho bầu không khí không đến mức quá căng thẳng.

Lương Quyến nhìn anh vài giây, chợt muốn phản bác câu mà Quan Lai từng nói trước đó — ai nói mắt đào hoa nhìn chó cũng tình cảm?

Ít nhất hiện giờ, khi nhìn Hàn Nguyệt Như, ánh mắt của Lục Hạc Nam lại lạnh nhạt vô cùng.

"Anh Lục, thật xin lỗi." Hàn Nguyệt Như rõ ràng cũng nhận ra tâm trạng không vui của Lục Hạc Nam, cô cắn răng, cố gắng ép mình nói tiếp: "Là do chuyện của tôi mà anh bị bệnh, còn phải ở lại Bắc Thành lâu như vậy."

"Việc tôi đến Bắc Thành không liên quan gì đến cô."

Có lẽ Lục Hạc Nam chưa từng gặp ai mềm mỏng mà dai dẳng đến vậy. Lương Quyến lắng tai nghe, chỉ cảm thấy giọng anh hơi trầm, rõ ràng là dấu hiệu của tâm trạng không tốt, sắp phát cáu đến nơi.

Hàn Nguyệt Như không ngờ anh lại thẳng thừng như thế, giả vờ chỉnh lại mấy sợi tóc mái rũ xuống trán, gượng cười nói: "Sao có thể nói là không liên quan được? Dù sao thì anh cũng là..."

Sự kiên nhẫn vốn đã ít ỏi của Lục Hạc Nam, đến lúc này hoàn toàn cạn sạch.

Anh nhíu mày, lạnh giọng nói: "Thành thật mà nói, tôi vốn không phải người tốt gì, cũng chẳng hứng thú gì với mấy chuyện của cô. Chỉ là Lương Quyến nhất quyết muốn giúp cô, tôi không nỡ để cô ấy tiếp tục mệt mỏi như vậy, nên tiện tay giúp cô giải quyết chuyện kia."

"Còn lần này tôi quay lại Bắc Thành, cũng chỉ vì tôi muốn gặp lại cô ấy." Lục Hạc Nam quét mắt lạnh nhạt nhìn Hàn Nguyệt Như, giọng điệu sắc bén: "Nghe hiểu chưa?"

Vừa dứt lời, anh cũng chẳng buồn quan tâm Hàn Nguyệt Như có phản ứng gì, trực tiếp ngẩng đầu, lười biếng liếc về phía cửa. Dù gương mặt vẫn lạnh lùng, nhưng giọng nói lại mang theo chút ý cười.

"Lương Quyến, xem kịch lâu như vậy rồi, cũng nên vào đi chứ?"

Lương Quyến đang nghe say sưa, không ngờ đột ngột bị gọi tên. Cô ngớ người, não bộ trống rỗng, quên cả né tránh, theo phản xạ nhìn vào trong phòng, vẻ mặt ngơ ngác có chút ngây thơ đáng yêu.

Ngay khoảnh khắc ánh mắt cô va vào ánh nhìn của Lục Hạc Nam, cô thậm chí còn căng thẳng đến mức quên cả hít thở.

Ngay từ khi Lương Quyến đứng trước cửa phòng bệnh, Lục Hạc Nam đã chú ý đến cô rồi. Chỉ là thấy cô lén lút thò đầu nhìn trộm mà không dám vào, anh cũng chiều theo ý cô mà không vạch trần.

Nếu không phải vì Hàn Nguyệt Như là bạn của Lương Quyến, nếu không phải vì anh muốn chiều chuộng Lương Quyến một chút, thì anh cũng chẳng có hứng ở đây mà nghe Hàn Nguyệt Như nói lắm lời vô nghĩa thế này.

"Em mới đến mà, xem kịch gì đâu?" Bị bắt quả tang nghe lén, Lương Quyến nói năng rõ ràng không có khí thế.

Câu nói của Lục Hạc Nam chẳng khác nào một lời tỏ tình. Những lời như "không nỡ", "muốn gặp cô ấy" cứ vang mãi bên tai, dù Lương Quyến có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể giả vờ như không có chuyện gì.

Cô hít sâu một hơi, làm bộ bình thản bước vào phòng bệnh, không buồn liếc Lục Hạc Nam lấy một cái, phồng má lên cố tỏ vẻ cứng rắn: "Cho dù là xem kịch thì cũng là trai xinh gái đẹp, nhìn cũng đáng đồng tiền bát gạo!"

Câu nói đầy vị chua chát, khiến ý cười trong mắt Lục Hạc Nam càng đậm, khóe môi cong lên, mặc kệ cô muốn nói gì thì cứ để cô nói tiếp.

"Cậu nói đúng không, Nguyệt Nguyệt?" Giọng điệu Lương Quyến chợt thay đổi, bất ngờ quay sang nhìn Hàn Nguyệt Như, cười híp mắt như một con cáo nhỏ.

Trước mặt Lục Hạc Nam, Hàn Nguyệt Như không thể nào đỡ được câu này, mà Lương Quyến cũng chẳng mong cô ấy có thể đáp.

Lương Quyến đặt mấy túi đồ trong tay xuống, cởi áo khoác, chưa kịp treo lên đã quay lại đấu khẩu với Hàn Nguyệt Như.

"Thật không ngờ lại gặp cậu ở đây, chẳng lẽ cậu cũng đến bệnh viện này khám bệnh sao?"

Nói đến đây, cô dừng lại một chút, cố tình nhấn mạnh giọng, kéo câu chuyện quay về phía Lục Hạc Nam: "Vậy cậu và Lục Hạc Nam đúng là có duyên đấy."

Những trò mỉa mai giữa con gái với nhau, Lương Quyến vốn biết nhưng chưa bao giờ dùng – bởi cô không thèm. Cô cũng chưa từng nghĩ rằng, lần đầu tiên mình dùng chiêu này lại là với một người bạn từng xem là thân thiết.

Nhưng kiểu người thế này... còn có thể gọi là bạn được sao? Không muốn trực tiếp trở mặt với Hàn Nguyệt Như, trong lòng Lương Quyến thoáng một cơn đau âm ỉ.

Mãi đến khi chiếc áo trong tay cô bị ai đó kéo nhẹ, cô mới giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ. Quay đầu nhìn sang, thấy bàn tay có đốt xương rõ ràng của Lục Hạc Nam đang cầm lấy áo cô.

Hai người chẳng cần nói lời dư thừa nào, Lương Quyến liền buông tay, Lục Hạc Nam cụp mắt nhận lấy, rồi rất tự nhiên treo áo cô lên giá.

Sắc mặt Hàn Nguyệt Như vốn đã khó coi vì bị trêu chọc, nay lại nhìn thấy hai người họ thân thiết như chẳng hề có ai bên cạnh, trong lòng cô càng dâng lên vị đắng.

Cô tránh ánh mắt, ngón tay lúng túng vân vê vạt áo, ấp a ấp úng mãi mới nói được một câu bào chữa đầy gượng gạo: "Mình chỉ tình cờ biết được anh Lục đang dưỡng bệnh ở đây thôi."

"Ồ." Lương Quyến cố tình kéo dài âm cuối, rồi nhận hết lỗi về mình, "Chuyện này trách mình rồi, để cậu vô tình nghe được."

Hàn Nguyệt Như khựng lại vài giây, muốn giải thích thêm điều gì đó, nhưng vừa ngẩng đầu đã chạm phải ánh mắt nửa cười nửa không của Lương Quyến thì lập tức nghẹn lời.

Lương Quyến xưa nay mềm không ăn, cứng lại càng không chịu, nếu còn tiếp tục dây dưa thế này, chắc chắn không có kết cục gì tốt. Nghĩ vậy, Hàn Nguyệt Như theo bản năng im bặt.

"Xin lỗi anh nha Lục Hạc Nam, lại gây thêm phiền phức cho anh rồi." Lương Quyến quay đầu lại, gọi thẳng tên đầy đủ của Lục Hạc Nam, làm bộ vô tội chớp mắt nhìn anh.

Cái cô nhóc này miệng thì xin lỗi, nhưng trong mắt không hề có chút áy náy nào. Lúc nói chuyện lại cố tình hạ giọng mềm mại, còn cố ý nũng nịu.

Đây mà là xin lỗi ư? Rõ ràng là đang làm nũng để bắt nạt anh. Ánh mắt Lục Hạc Nam tối lại, vài giây sau, anh liền đáp lại đúng điều cô muốn nghe.

"Không sao, anh không nỡ trách em."

"Không nỡ" – hôm nay anh đã nói hai lần. Trùng hợp là, hai lần đó đều nói với cô.

Một người thế nào mới khiến anh không nỡ? Có lẽ là một người được đặt nơi đầu quả tim...

Lương Quyến đang trong trận khẩu chiến gay gắt với Hàn Nguyệt Như, nhưng khi nghe xong câu đó của Lục Hạc Nam, trái tim giả vờ mạnh mẽ kia cũng khẽ loạn nhịp một chút.

Cô biết Lục Hạc Nam sẽ phối hợp với cô, nhưng không ngờ anh lại phối hợp đến mức này – thậm chí có phần hơi quá đà.

Bầu không khí ám muội đang lượn lờ quanh hai người, nếu còn tiếp tục đứng đây nhìn thì thật sự là thiếu tinh tế.

Hàn Nguyệt Như khẽ ho một tiếng, cố nặn ra một câu khách sáo khàn khàn: "Vậy tôi xin phép đi trước, hôm khác sẽ đến thăm anh."

Nhưng Lục Hạc Nam cũng không cho cô ta cái thể diện khách sáo đó.

"Không cần đâu." Anh thẳng thừng từ chối, không chút do dự: "Khi tôi dưỡng bệnh không muốn bị người ngoài quấy rầy, có Lương Quyến là đủ rồi."

Lời này vừa thẳng thắn vừa khó nghe, Hàn Nguyệt Như lảo đảo một cái, tự tôn bị tổn thương đến mức gần như đứng không vững, cuối cùng loạng choạng bước ra khỏi phòng bệnh. Lương Quyến nhìn theo bóng lưng cô, do dự một lát rồi vẫn chạy theo.

Cô chỉ tiễn Hàn Nguyệt Như đến tận cổng bệnh viện thì dừng lại. Dưới ánh đêm buông xuống, hai người đứng đối diện nhau trên bậc thềm, không ai lên tiếng. Cô không hiểu nổi, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

Dù gì cũng từng là bạn cùng phòng, Lương Quyến không muốn chỉ vì một người đàn ông mà khiến cả hai trở mặt.

"Nguyệt Nguyệt, nếu cậu thật sự thích anh ấy, thì hãy thẳng thắn, đừng dùng mấy chiêu trò chẳng thể lộ ra ánh sáng như thế."

Lương Quyến thở dài một tiếng, do dự một thoáng rồi vẫn quyết định nói nốt câu sau: "Làm vậy là sỉ nhục nhân phẩm của anh ấy, cũng là sỉ nhục chính bản thân cậu."

Hàn Nguyệt Như khẽ cười, ánh mắt nhìn lại không hề yếu thế: "Lương Quyến, cậu cũng chưa chắc có thể đi đến cuối cùng với người như anh ta đâu."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.