Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay

Chương 25: Em thích anh ấy




Cuối cùng thì Lục Hạc Nam vẫn không thể thắng nổi Lương Quyến, đành phải nghe theo sự sắp xếp của cô, ngoan ngoãn ở lại bệnh viện quan sát mười ngày.

Tuy nhiên, anh vẫn từ chối đề nghị đổi phòng bệnh của Lương Quyến, tiếp tục ở lại phòng bệnh tám người ban đầu.

Lần này bệnh của anh bất ngờ tái phát ở Bắc Thành, để tránh bị Lê Bình triệu hồi về Kinh Châu, bất kể là đối với nhà họ Lục hay là Nhâm Thời Ninh, anh đều giữ bí mật tuyệt đối. Ở bệnh viện cũng cư xử kín đáo, tránh gây sự chú ý của lãnh đạo bệnh viện.

Chỉ là như vậy thì Lương Quyến sẽ vất vả hơn nhiều. Không có sự giúp đỡ của nhà họ Lục hay bạn bè khác, cô phải chạy qua chạy lại giữa trường học và bệnh viện.

Thực ra, Lương Quyến muốn Lục Hạc Nam quay về Kinh Châu để dưỡng bệnh. Dù sao điều kiện y tế ở Bắc Thành không thể so với Kinh Châu, bác sĩ ở đây cũng không hiểu rõ bệnh tình trước đó của Lục Hạc Nam, cô lo sẽ xảy ra sai sót.

"Thật sự không cần về Kinh Châu sao?" Lương Quyến lật xem đống phiếu xét nghiệm và báo cáo trong tay, những con số phức tạp chồng chất khiến cô hoa cả mắt.

Mặc dù bác sĩ đã nói không có gì nghiêm trọng, nhưng cô vẫn đầy vẻ lo lắng.

Lục Hạc Nam nghiêng người, không chút do dự rút lấy xấp "giấy lộn" vô dụng trong tay cô, tùy tiện gấp lại rồi ném vào thùng rác, giọng dửng dưng: "Quan sát ở đâu cũng như nhau, về Kinh Châu cũng chỉ là nằm trong phòng bệnh thế này thôi."

"Nhưng mà..." Lương Quyến vẫn có chút do dự.

"Không có nhưng nhị gì hết." Lục Hạc Nam nhẹ nhàng ngắt lời cô, hạ một đòn mạnh: "Chẳng lẽ em không muốn anh ở lại Bắc Thành sao?"

Lục Hạc Nam ngừng lại một chút, trong mắt hiện rõ ý trêu chọc, khóe miệng cong lên một đường cong nhỏ, đổi cách hỏi khác: "Hay là... em không muốn ở bệnh viện với anh?"

Cái gì vậy trời? Cô đang quan tâm đến sức khỏe của anh mà, kết quả anh lại giở trò nói năng linh tinh không đúng lúc!

Dù sao Lương Quyến cũng còn nhỏ tuổi, bị mấy câu nói của Lục Hạc Nam trêu chọc đến mức mặt đỏ bừng.

Cô phát hiện từ sau khi Lục Hạc Nam đến Bắc Thành, cứ như có công tắc nào đó bị bật lên, mấy lời không đứng đắn như vậy có thể thốt ra mọi lúc mọi nơi.

Nhưng trong tiềm thức, cô lại coi những lời không đứng đắn đó là lời tỏ tình.

"Anh không thể nghiêm túc một chút được sao?" Nghĩ đến đây, mặt Lương Quyến càng đỏ hơn.

Lục Hạc Nam nhướng mày, lại không cảm thấy mình có gì không nghiêm túc. Giọng anh trầm thấp, chậm rãi như đang làm nũng: "Nhưng anh muốn có em ở bên mà."

Rõ ràng giọng điệu thì thờ ơ, nhưng ánh mắt lại đầy nghiêm túc, khiến người ta không phân biệt được là đùa giỡn hay thật lòng.

Lời trách mắng trong miệng Lương Quyến còn chưa kịp nói ra, thì ông lão họ Hoàng giường bên đã bắt đầu làm trưởng bối.

Sau một ngày làm quen, Lương Quyến và Lục Hạc Nam đã biết ông cụ giường bên họ Hoàng, vợ ông là dì Lý hiền hậu nhất phòng bệnh.

"Khụ khụ, ở đây còn có trẻ nhỏ đó, thanh niên yêu đương cũng phải chú ý ảnh hưởng một chút chứ!" Mắt ông Hoàng tròn xoe, mắng Lục Hạc Nam mà chẳng hề nể nang.

Thấy Lục Hạc Nam bị mắng, Lương Quyến không nhịn được bĩu môi cười lén. Dù anh có lợi hại ở Kinh Châu hay Bắc Thành đến đâu, thì trong phòng bệnh này vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời ông cụ!

"Em là đồ không có lương tâm, thấy anh bị mắng cũng không giúp nói đỡ một câu?"

Thấy Lương Quyến cười tươi đến mức không thấy mắt đâu, Lục Hạc Nam tức đến phát bực, lén kéo tay áo cô, thì thầm cầu cứu.

Lương Quyến đang dọn đồ chuẩn bị mang về trường, bị anh mè nheo đến không chịu được, đành ngừng tay giúp anh giải vây.

"Ông Hoàng ơi, ông đừng nói oan cho cháu, cháu có làm gì ảnh hưởng đâu ạ?" Lương Quyến cố ý ngừng lại một chút, đôi mắt trong veo đảo qua đảo lại, rồi nở nụ cười ranh mãnh khi thấy ánh mắt mong chờ của Lục Hạc Nam.

"Cháu và anh ấy đâu có yêu đương gì đâu, ông đừng phá hoại danh tiếng trong sáng của cháu!"

Nói xong, cô cố tình không nhìn Lục Hạc Nam nữa, cầm túi xách đặt lên bàn xa anh nhất, cúi đầu giả vờ chăm chú dọn đồ, để lại một mình anh đối mặt với ông Hoàng đang lải nhải không ngớt.

Trong phòng bệnh rộn ràng ồn ào, mẹ của cậu bé mũm mĩm bước vào, thấy cảnh tượng náo nhiệt liền cao giọng nói: "Lương Quyến, dọn xong chưa? Dọn xong thì đi thôi!"

Trong phòng lặng đi một thoáng, rồi nhanh chóng trở lại với tiếng trò chuyện rôm rả, chỉ có Lục Hạc Nam là vẫn chưa kịp hoàn hồn.

Chiều nay mẹ của cậu bé mũm mĩm nghe nói Lương Quyến buổi tối phải về trường, liền chủ động nói có thể cho cô đi nhờ xe. Nhà cô thuận đường với trường Hoa Thanh. Buổi tối chồng cô sẽ vào viện chăm con, còn cô về nhà thu xếp đồ đạc, sáng mai lại vào thay ca.

"Dọn xong rồi, chị Diêu! Mình đi thôi!" Lương Quyến kéo khóa áo khoác, đeo túi lên vai. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng lưng của Lục Hạc Nam, thấy anh còn đang trò chuyện với ông Hoàng, cô cũng không qua làm phiền.

Cô không dừng lại mà bước thẳng ra cửa.

Chậm nhất là chiều mai cô sẽ quay lại, chẳng cần phải cố ý nói lời tạm biệt.

Cuối cùng Lương Quyến cũng chấp nhận cách gọi "dì" đó. Mẹ của cậu bé họ Diêu, xét theo vai vế thì cô nên gọi bà là chị.

Bên này, từ lúc nghe Lương Quyến sắp đi, Lục Hạc Nam đã lơ đãng. Vừa ứng phó với ông Hoàng đang lải nhải, vừa lắng tai nghe động tĩnh của Lương Quyến, thấy cô đi thẳng như vậy, lòng không khỏi có chút hụt hẫng.

"Thằng nhóc thối này, mày có nghe tao nói không đấy?" Ông Hoàng cầm chén trà, uống vài ngụm làm dịu cổ họng. Cơn giận vừa rồi chưa nguôi, giờ lại thấy Lục Hạc Nam mất tập trung, ông càng tức giận hơn.

"Cháu nghe rồi, ông ạ."

Giọng Lục Hạc Nam trầm xuống, âm cuối kéo dài hơn thường ngày, nghe ra tâm trạng anh không tốt, khiến Lương Quyến vô thức khựng lại một chút, quay đầu nhìn lại.

Lục Hạc Nam ngoan ngoãn tựa vào đầu giường, khí thế bớt phần sắc bén, ánh trăng ngoài cửa sổ dịu dàng hắt lên mặt anh, khiến con người anh trở nên hiền hòa hơn. Mặc chiếc áo bệnh nhân rộng thùng thình, cả người như lọt thỏm trong đó, trông như chỉ cần một cơn gió là có thể cuốn anh đi.

Anh quá gầy, dù không kén ăn, dạ dày cũng khá ổn, nhưng hình như cứ mãi không tăng cân nổi.

"Lục Hạc Nam, em đi đây, mai sau giờ học sẽ quay lại." Lương Quyến xoay người, không bước tiếp mà chỉ đứng yên tại chỗ, cách Lục Hạc Nam khoảng ba mét.

Người đàn ông đang nửa nằm trên giường, bị gọi tên nhưng vẫn không lên tiếng, trông lặng lẽ và rời rạc như một chú chó cần được vu.ốt ve dỗ dành.

Lương Quyến nhíu mày, khác hẳn mọi khi, cô không đi dỗ anh.

Chị Diêu tốt bụng vẫn đang chờ ngoài cửa phòng bệnh, cô không thể tiếp tục lãng phí thời gian với người đang giận dỗi này.

Cuối cùng, Lương Quyến dứt khoát buông một câu khô khốc, không mang theo cảm xúc: "Có chuyện gì thì gọi điện cho em, nhắn WeChat cũng được."

Nói ra thì cũng buồn cười, hai người đã cùng nhau vượt qua bao hoạn nạn, vậy mà đến tận sáng nay mới kết bạn WeChat với nhau.

Lần này cô không chờ Lục Hạc Nam nói gì thêm, dứt khoát nhấc chân bước ra khỏi phòng bệnh.

Môi Lục Hạc Nam mấp máy, câu "Mai gặp lại" còn chưa kịp bật ra thì Lương Quyến đã biến mất khỏi tầm mắt anh.

Cảnh tượng ấy rơi vào mắt anh chẳng khác nào một sự rời đi trong bực bội.

Tầm sáu, bảy giờ tối, đúng lúc Bắc Thành bước vào giờ cao điểm. Kỹ năng lái xe của chị Diêu không quá tốt, xe chạy lúc dừng lúc đi, khiến Lương Quyến vốn không dễ say xe cũng cảm thấy hơi buồn nôn.

"Đang nghĩ gì vậy?" Chị Diêu nhân lúc dừng đèn đỏ quay sang nhìn sắc mặt Lương Quyến, thấy cô vẻ mặt ủ rũ, liền cho rằng chắc vì chuyện tình cảm.

Chị cũng không nhịn được, giống như ông Hoàng trong phòng bệnh, trêu chọc đôi trẻ: "Vừa mới chia tay mà đã không nỡ rồi à?"

"Em có gì mà không nỡ?" Lương Quyến cố gắng nở nụ cười, tay ôm bụng, đáp lại lời chị Diêu.

"Trời, chị hiểu mà." Chị Diêu tỏ vẻ từng trải, giọng mang chút hoài niệm lẫn ghen tị với tuổi trẻ của Lương Quyến.

"Ngày xưa chị và anh rể em cũng như tụi em bây giờ, yêu nhau đắm đuối, chỉ cần xa nhau một chút là cảm thấy không chịu nổi."

Chuyện phiếm có thể giúp phân tán cảm giác khó chịu, cảm giác buồn nôn của Lương Quyến cũng dần dịu xuống. Cô tiếp lời chị Diêu: "Vậy sau này thì sao? Hết yêu rồi à?"

"Cũng không hẳn là hết yêu." Chị Diêu bật cười, vội giải thích, "Em đừng hiểu lầm, vợ chồng chị không phải chuyển từ tình yêu thành tình thân đâu."

Chị ngừng một lát, giọng mang chút phức tạp, không rõ là tiếc nuối hay bất cam: "Chỉ là trong nhà có một đứa trẻ bị bệnh tim, chiếm hết phần lớn tinh lực của vợ chồng chị, thời gian dành cho tình yêu thì không còn nhiều nữa."

Lương Quyến gật đầu như hiểu như không, im lặng một lúc, rồi chọn cách không nói gì cả.

Ai cũng đang bôn ba trên đường đời, ai cũng có con đường khó khăn của riêng mình.

Cuộc sống của chị Diêu dù có vất vả, nhưng chị có một người chồng yêu thương mình, coi chị là duy nhất, lại còn có một đứa con trai hoạt bát, dễ thương và hiểu chuyện. Không ai có thể phủ nhận hạnh phúc của chị, vì vậy cũng chẳng cần phải an ủi gì thêm.

Chiếc xe băng qua sự náo nhiệt của trung tâm thành phố, cuối cùng dừng lại chậm rãi trước cổng trường Hoa Thanh.

Chị Diêu dừng xe, nhìn Lương Quyến bằng ánh mắt đầy yêu thương, như có điều muốn nói lại thôi.

Lương Quyến nhận ra ánh nhìn đó, tay đang tháo dây an toàn cũng chững lại. Cô cười nhẹ, giọng dịu dàng: "Chị, có gì cứ nói thẳng ra đi ạ, em không nghĩ ngợi gì đâu."

Xét về tuổi tác, Lương Quyến cũng chỉ bằng cô em út trong nhà chị Diêu. Đó là độ tuổi vô lo, can đảm sống hết mình theo trái tim.

Chị cũng từng trải qua giai đoạn đó, nên càng hiểu rõ bản thân ở tuổi này sẽ mang lại bao nỗi đau khó quên cho chính mình sau này.

"Quyến Quyến." Chị Diêu gọi một cách trìu mến, không còn gọi tên đầy đủ nữa, nghe thân thiết hơn hẳn, như xóa nhòa khoảng cách giữa hai người.

Chị thật lòng quý cô bé này, vì vậy mong cô đừng đi đường vòng, mong cô sau này vạn sự hanh thông, mong tuổi trẻ của cô không bị tình yêu giày xéo.

"Việc có một đứa con bị bệnh tim là số phận của chị. Là trách nhiệm mà dù chị có muốn hay không cũng không thể né tránh."

Chị Diêu ngừng lại, trong mắt ánh lên tình yêu thương, nhưng đồng thời cũng pha chút lạnh lẽo không rõ từ khi nào.

Sự lạnh lẽo ấy gần như chạm đến mức lạnh nhạt.

"Dù mỗi giây phút ở bên con trai chị đều là ngọt ngào, nhưng chị không thể phủ nhận rằng mình mệt hơn, đau khổ hơn những bà mẹ khác."

Chị bất chợt nhìn sang Lương Quyến, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt bắt đầu rưng rưng: "Nỗi sợ mất con đã giam cầm chị, đến nỗi chị đã đánh mất niềm vui thuở ban đầu khi làm mẹ."

Lương Quyến lặng lẽ lấy khăn giấy trong túi ra đưa cho chị Diêu. Cô không nói gì để an ủi, ngược lại còn âm thầm khuyến khích chị khóc một trận cho thoải mái.

Chị Diêu nhận khăn giấy, úp mặt vào đó, ngăn cách ánh mắt Lương Quyến bằng lòng bàn tay, rồi mặc cho nước mắt nhỏ tí tách. Sau một hồi khóc, đến khi khăn giấy bị thấm ướt hoàn toàn và nhàu nhĩ lại, chị mới từ từ ngẩng đầu, cố gắng điều chỉnh cảm xúc, nức nở rồi tiếp tục lái xe.

"Nhưng người yêu không phải là con cái, Quyến Quyến à, chị thì không có lựa chọn, nhưng em vẫn còn có thể chọn mà!" Trong mắt chị Diêu vẫn còn ánh lệ, nhưng khi nhìn Lương Quyến thì ánh mắt lại sáng rực, "Đừng để nỗi sợ trói buộc em, đừng đánh mất niềm vui của tình yêu."

Khi bác sĩ đến kiểm tra phòng cho Lục Hạc Nam, chị Diêu cũng có mặt nghe được.

Những từ chuyên môn y học có thể khiến một người ngoài ngành như Lương Quyến cảm thấy mơ hồ khó hiểu, nhưng với tư cách là người thân của một bệnh nhân tim lâu năm, chị lại hiểu rõ mức độ nguy hiểm trong tình trạng của Lục Hạc Nam.

Chỉ cần một sơ suất nhỏ thôi, dù là với anh hay với cô, hậu quả đều là không thể cứu vãn.

Trong khoang xe chật hẹp, sự im lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng thở của nhau. Chị Diêu dần thoát ra khỏi cảm xúc trước đó, rồi chợt nhận ra lời mình vừa nói có phần quá đường đột.

Một người xa lạ mới gặp lại đi khuyên một cặp đôi đang yêu nên chia tay.

Nhìn vào đôi mắt vẫn đầy thiện cảm của Lương Quyến, chị Diêu càng cảm thấy ngượng ngùng, cười gượng: "Em cứ coi chị là..."

Câu nói còn chưa hoàn thành đã bị giọng nói trong trẻo mà dứt khoát của Lương Quyến cắt ngang.

"Chị à, em thích anh ấy."

Đối diện với vẻ mặt sững sờ của chị Diêu, Lương Quyến khẽ thở dài, trong nụ cười có chút bình thản như thể đã chấp nhận số phận: "Nên em cũng giống chị, không còn sự lựa chọn."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.