Vì một câu "càng đông càng vui" của Lục Hạc Nam, hai nhóm người hơn chục người bị gộp lại thành một bàn tiệc. Phòng riêng ban đầu đặt không đủ chỗ, quản lý khách sạn phải chạy tới chạy lui điều phối, cuối cùng mới sắp xếp được một phòng lớn.
Dù là nể mặt Lục Hạc Nam nên khách sạn không có ý kiến gì về việc đổi phòng vào phút chót, nhưng cũng tốn không ít công sức. Đến khi mọi người an vị đâu vào đó thì trời đã sang bảy rưỡi tối.
Mười hai người ngồi quanh một bàn tròn. Vì phần lớn là sinh viên nên chỗ ngồi cũng không quá câu nệ. Nửa trên bàn là nhóm học sinh đi cùng hiệu trưởng Tiêu Kế Phong, nửa dưới là thầy Trần cùng nhóm thí sinh dự thi.
Lục Hạc Nam vẫn vững vàng ngồi ở vị trí chủ toạ, chỉ là lần này người ngồi bên trái anh không phải Lương Quyến, mà là Hàn Nguyệt Như. Vị trí của Lương Quyến được sắp xếp đối diện với Lục Hạc Nam — ngẩng đầu là thấy, cúi đầu thì tránh được — một khoảng cách vừa vặn.
Dù món ăn còn chưa được mang lên đủ, nhưng ly rượu của các quý ông trong bàn đã đầy ắp.
Tiêu Kế Phong nâng ly, nghiêng người về phía Lục Hạc Nam, thái độ chân thành:
"Sếp Lục, lần này thật sự làm phiền anh quá nhiều. Công việc của chúng tôi xảy ra sơ suất lớn như vậy, nếu không nhờ anh chỉ điểm, e rằng không thể kịp thời sửa chữa. Sau này Hoa Thanh còn mặt mũi nào tự xưng là trường mẫu mực toàn quốc nữa đây?"
Mấy ly rượu dồn xuống bụng, người hơn năm mươi tuổi như Tiêu Kế Phong bắt đầu nghẹn ngào. Tâm trạng Lục Hạc Nam hôm nay hiếm khi tốt, vỗ vai ông, khuyên ông đừng suy nghĩ nhiều.
Có lẽ uống vào rồi có tí men, Tiêu Kế Phong mượn cớ khí thế rượu, hô hào người bên cạnh rót thêm cho Lục Hạc Nam một ly.
Ly rượu đặt ngay bên tay, nhưng Lục Hạc Nam không đụng tới, thay vào đó rót cho mình một ly trà, vẻ mặt bình thản: "Lão Tiêu, hôm nay tôi xin lấy nước thay rượu, mong ông đừng để bụng."
Khuôn mặt vừa mới dịu đi của Tiêu Kế Phong lập tức cứng lại.
May mắn là hôm nay Lục Hạc Nam rất biết điều, không để Tiêu Kế Phong bối rối lâu, liền đưa ra một lời giải thích có thể chấp nhận được.
Lục Hạc Nam khẽ lắc lắc ly trà trong tay, giọng điệu nhẹ nhàng: "Không phải tôi không nể mặt ông, mà dạo này sức khỏe tôi không tốt lắm, có người dặn rồi, không cho tôi uống rượu."
Hai chữ "có người" được anh nói rất nghiêm túc, nhưng rơi vào tai Lương Quyến lại mang theo đầy ý vị mập mờ và quyến luyến.
Cô cúi gằm mặt, như thể Lục Hạc Nam vừa nắm được điểm yếu chí mạng của mình. Trong khoảnh khắc mơ hồ, cô cảm thấy ánh mắt anh như có như không rơi trên người mình. Dưới hiệu ứng tâm lý mãnh liệt ấy, đến vành tai cô cũng đỏ ửng.
Đến khi món ăn lên đủ, Tiêu Kế Phong đã hoàn toàn say mềm, người ngả nghiêng gục trên bàn, vẫn nắm chặt tay áo Lục Hạc Nam không buông.
Thầy Trần – người còn giữ chút tỉnh táo – vội đưa mắt ra hiệu cho mấy nam sinh lực lưỡng.
Mấy người kia lập tức hiểu ý, bước lên tách hai người ra.
Lục Hạc Nam vừa thở phào một hơi, điếu thuốc còn chưa hút được mấy hơi thì Hàn Nguyệt Như vẫn im lặng ngồi cạnh anh nãy giờ bỗng chậm rãi lên tiếng: "Anh Lục, cảm ơn anh đã giúp em chuyện lớn như vậy lần này."
Hàn Nguyệt Như nói đến đây thì khựng lại một chút, mặt ửng đỏ, giọng nói cũng trở nên e lệ hơn: "Em không có gì để báo đáp, hôm nay mượn cơ hội được hiệu trưởng mời, kính anh một ly coi như cảm ơn."
Hôm nay tâm trạng Lục Hạc Nam tuy tốt, nhưng không có nghĩa là ai anh cũng dịu dàng.
Tôn trọng phụ nữ là điều vợ chồng Lục Đình Tích dạy anh từ nhỏ, thấm vào máu thịt từ bao giờ. Vì thế, dù không tình nguyện, anh vẫn phải để ý đến cảm xúc của người khác.
Lục Hạc Nam dập nốt điếu thuốc còn nửa vào gạt tàn, gắng gượng tinh thần, miễn cưỡng nâng ly trà cụng nhẹ với cô.
Rượu trắng cay nồng trôi vào bụng khiến Hàn Nguyệt Như vốn không quen uống rượu lập tức ho khan. Lương Quyến không nhịn được mà đứng dậy, lách qua hai người bên cạnh, đưa cho Hàn Nguyệt Như một ly nước lọc: "Không uống được thì đừng uống chứ?"
Lương Quyến lo lắng trách móc, giọng có chút cằn nhằn.
Hàn Nguyệt Như không để lộ chút khó chịu, khẽ đẩy tay cô ra, chỉ mỉm cười, cúi đầu, ánh mắt vẫn lượn lờ nơi Lục Hạc Nam, không nói thêm gì.
Có Hàn Nguyệt Như mở đầu, những người đến kính rượu Lục Hạc Nam cứ nối tiếp nhau, một ấm trà cũng bị anh uống cạn đáy.
Thành Tấn xếp cuối hàng, đến lượt mình liền bắt chước người trước, nói vài câu khách sáo, định nghiêng người cụng ly với Lục Hạc Nam.
Lục Hạc Nam lười nhác tựa vào ghế, hơi nâng mày, vẻ mặt hờ hững: "Bạn học này, không phải ai kính rượu tôi cũng uống đâu."
Thành Tấn khựng người tại chỗ.
Dù có ngốc đến mấy, ai cũng nhìn ra Lục Hạc Nam đang cố ý làm khó Thành Tấn một cách trắng trợn.
"Ngơ ra làm gì thế, không nghe ra sếp Lục đang đùa với cậu à?"
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có Lương Quyến đủ dũng khí mở lời, chấm dứt thế đối đầu vốn đã không cân bằng. Cô lạnh lùng liếc Lục Hạc Nam, sắc mặt có chút khó coi, ánh mắt rõ ràng mang theo trách cứ.
Lục Hạc Nam nhướng mày, cười nhạt không đáp, ai quen anh đều biết — anh rất hiếm khi đùa cợt ở những dịp xã giao thế này. Nhưng nếu Lương Quyến đã nói là đùa, thì chính là đùa.
Anh không thể làm cô mất mặt.
Ly rượu đó, cuối cùng cũng được cụng xong trong sự hòa giải của một người phụ nữ, suôn sẻ không chút nguy hiểm.
Lương Quyến kéo tay áo Thành Tấn quay về chỗ, nhỏ giọng dỗ dành: "Anh ấy vốn vậy đó, đùa với cậu thôi, đừng giận, mình thay mặt anh ấy xin lỗi cậu."
Cô lấy tư cách gì để thay mặt Lục Hạc Nam xin lỗi? Với danh nghĩa gì? Sắc mặt Thành Tấn càng thêm khó coi.
Sau khi cụng ly với Lục Hạc Nam, Thành Tấn như muốn chứng tỏ điều gì, ai đến mời rượu cũng không từ chối, uống liền mấy chén, một hơi cạn sạch nửa chai rượu trắng còn lại trên bàn.
Trong lúc đó, cậu bạn thân đầu đinh trong nhóm thi đấu ngồi kề sát đầu với Thành Tấn, không biết thì thầm bàn gì, nhưng Lương Quyến chẳng còn tâm trí để ý đến chuyện đó.
Vì lòng cô đã bị xé đôi — một nửa lo cho Hàn Nguyệt Như, một nửa lại cứ lén nhìn về phía Lục Hạc Nam — thực sự chẳng còn sức đâu quan tâm tới người không liên quan.
Đã chẳng còn nhớ là qua bao nhiêu vòng rượu, người trên bàn cũng đã ngã gục quá nửa. Ngoài cửa sổ sát đất, ánh đèn neon bên kia con phố dần tắt từng chiếc một, bữa cơm này rốt cuộc cũng kết thúc một cách chóng vánh.
Một đám người đứng bên đường đợi xe, hai ba nam sinh còn giữ được chút tỉnh táo dìu hai thầy giáo đã không còn biết trời đất gì rời đi trước, những người còn lại tiếp tục đứng trong cơn gió lạnh buốt tán gẫu vài câu khách sáo.
Lương Quyến lơ đãng đáp lời người bên cạnh, chỉ sơ ý một chút liền để lạc mất bóng dáng Lục Hạc Nam ngay trước mắt mình.
Cô còn chưa kịp nhìn quanh để tìm anh, đã bị tiếng reo hò náo nhiệt của đám bạn học bao vây, rồi bị Hàn Nguyệt Như đẩy vào giữa đám đông.
Cậu nam sinh đầu đinh lấy cớ rời khỏi bữa tiệc từ trước, chẳng biết từ đâu lôi ra một bó hoa hồng đỏ rực, chạy ra từ sau lưng mọi người, mặt mày nhăn nhó cố tình gây cười rồi nhét bó hoa vào tay Thành Tấn.
Thành Tấn nhận lấy, khuôn mặt đỏ bừng, chầm chậm bước về phía Lương Quyến.
"Lại trò gì nữa đây?" Có người không nhịn được thốt lên.
Hàn Nguyệt Như bật cười, như thể đã sớm đoán được tình huống trước mắt: "Chắc là Thành Tấn không kiềm chế được nữa, định tỏ tình với Lương Quyến rồi!"
Nói xong, cô ấy hữu ý vô tình nhìn về phía xa.
Ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người đàn ông đang đứng tách biệt với đám đông, trong bóng tối, toát ra vẻ điềm tĩnh và cao quý. Anh đứng ngược sáng, ánh sáng duy nhất là chấm đỏ nơi đầu ngón tay.
Thành Tấn chuẩn bị cho màn tỏ tình này khá kỹ càng, ngoài cậu bạn đầu đinh thân thiết, những người khác đều bị giấu kín, ngay cả Lương Quyến cũng không hề phát giác một chút nào.
Giấu giếm thì kín kẽ, nhưng đến lúc thực hiện lại vô cùng rầm rộ. Rầm rộ đến mức phải để Lương Quyến nhận lời tỏ tình của anh ta trước mặt Lục Hạc Nam.
Một đoạn đường ngắn thôi, mà Thành Tấn cảm giác như bước qua cả một thế kỷ. Đứng trước mặt Lương Quyến, anh ta càng thêm lo lắng. Siết chặt bó hoa trong tay, đến mức như muốn bóp gãy cả cành hoa.
"Lương Quyến, mình thích cậu." Vừa mở miệng, giọng nói đã run run đầy căng thẳng.
Chỉ một câu mở đầu thôi, Thành Tấn đã thở phào nhẹ nhõm, chuyện tỏ tình này hình như cũng không quá khó như tưởng tượng.
"Lương Quyến, mình thích cậu." Anh lặp lại lần nữa, giọng lần này kiên định hơn hẳn, "Mình đã thích cậu từ lâu rồi, từ ngày đầu năm nhất khi tụi mình gặp nhau ở câu lạc bộ, mình đã bắt đầu thích cậu."
Lời nói càng về sau, Thành Tấn không còn như đang nói cho Lương Quyến nghe nữa, mà như đang nói với chính mình, như là một lời kết cho ba năm đơn phương, lặng lẽ lẫn công khai của anh.
Nhưng anh không cam lòng, lỡ đâu thì sao?
Thành Tấn lấy hết can đảm ngẩng đầu, mong tìm thấy một tia vui mừng trên gương mặt Lương Quyến.
Thế nhưng anh rốt cuộc vẫn không nhìn thấy điều mình mong đợi. Trong đôi mắt trong trẻo của Lương Quyến chỉ đầy sự bối rối, và bất lực trước lời tỏ tình đột ngột này. Cô thậm chí còn muốn quay đầu lại, nhìn phản ứng của người đàn ông kia.
Thật tàn nhẫn biết bao? Thì ra tình yêu thực sự chẳng hề phân biệt ai đến trước đến sau.
Nỗi đau thất tình khiến cơn say vốn chưa dâng trào giờ như muốn nhấn chìm toàn thân, Thành Tấn suýt nữa không đứng vững, may mà có bạn học gần đó nhanh chóng đỡ lấy cậu.
Dù gì cũng là bạn bè một thời, Lương Quyến không nỡ khiến Thành Tấn mất mặt. Dù cô rất muốn xoay người bỏ đi, nhưng vẫn cố cho Thành Tấn chút thể diện, đứng lại nghe anh nói hết lời tỏ tình rối ren.
Cô bước lên một bước, dịu dàng nói với anh rất nhiều điều. Nói về tình bạn thuần khiết giữa họ, nói rằng quá khứ, hiện tại hay tương lai đều không thể nào có khả năng, nói rằng sau này anh sẽ gặp được người tốt hơn, người mà anh cũng thích và cũng thích anh.
Luyên thuyên đến cuối cùng, cô nói trong tim mình đã có một người rồi, không thể nhận lời tỏ tình của anh...
Thành Tấn có lẽ đã say rồi, Lương Quyến không rõ anh rốt cuộc nghe được bao nhiêu trong số những lời cô nói.
Anh lảo đảo, nói năng lộn xộn, chỉ cố chấp muốn nhét bó hoa vào tay cô. Hai nam sinh đang đỡ cậu gần như không giữ nổi.
"Chị Quyến, hay là chị cứ nhận hoa trước đi, cứ xem như dỗ cậu ấy một chút, lát nữa vứt đi cũng được."
Lương Quyến thở dài, đành nhận lấy bó hoa từ tay Thành Tấn.
Một màn hỗn loạn đến bất ngờ, kết thúc cũng bừa bãi không kém. Nhìn Thành Tấn bị người ta đưa ra đường, Lương Quyến chỉ thấy mệt mỏi rã rời.
Thất vọng thật đấy, cả buổi tối rồi, cô chưa nói được một câu tử tế với Lục Hạc Nam.
Lương Quyến không dám quay đầu lại tìm bóng anh, đã lỡ mất quá lâu, cô không biết Lục Hạc Nam còn ở đó không. Nếu còn, thì anh đã thấy bao nhiêu trong vở kịch này?
"Lên xe anh đi, anh đưa em về."
Một giọng nói khàn khàn, mệt mỏi vang lên từ sau lưng, Lương Quyến sững người, sau đó như trút được gánh nặng mà quay lại.
Lục Hạc Nam tựa vào cột đá bên cửa, đang hút thuốc, làn khói mỏng manh quấn lấy từng giọt mưa li ti ngoài trời. Nước mưa tí tách nhỏ từ mái hiên, làm ướt bờ vai anh lộ ra ngoài.
Trên chiếc áo khoác màu đen, từng vệt nước loang ra như những cánh hoa trong suốt.
Không biết trong mười mấy phút ngắn ngủi ấy, anh đã hút bao nhiêu điếu thuốc. Những tàn thuốc chưa kịp bị gió cuốn đi, gom lại thành đống dưới chân anh.
Lương Quyến bị vẻ lạnh lùng và mong manh đến vỡ vụn ấy của anh hấp dẫn. Rõ ràng xung quanh ồn ào đến đáng ghét, nhưng cô lại có thể nghe thấy nhịp tim đồng điệu với từng giọt mưa rơi.
Đó là nhịp tim thuộc về cô.
Nhìn Lương Quyến đi thẳng về phía mình, trên mặt Lục Hạc Nam chẳng có chút bất ngờ.
Anh kiên nhẫn đứng đó, như một thợ săn điêu luyện nhất, ngay cả cái bóng dài dưới chân cũng không động đậy. Chỉ lặng lẽ nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên, hiện một nụ cười nhàn nhạt.
Lục Hạc Nam lại liếc nhìn bó hoa lớn trong tay cô, đỏ rực rỡ, còn đọng nước, đẹp đến lóa mắt, y hệt như cô vậy.
Không đủ, vẫn chưa đủ, chỉ đi về phía anh thôi thì chưa đủ.
Anh đứng ở một bên, như một người ngoài cuộc nhìn người khác bày tỏ với cô, mà chết tiệt là còn nhìn suốt một hồi lâu, tất nhiên phải đòi lại chút gì đó.
D.ục v.ọng chiếm hữu vẫn đang gào thét muốn vùng dậy.
Trong màn đêm, Lương Quyến đã đến gần trong gang tấc, Lục Hạc Nam im lặng một lúc, cuối cùng cũng lựa chọn thả lỏng linh hồn tệ hại của mình trước mặt cô.
"Em có thể lên xe anh." Lục Hạc Nam nhìn gương mặt sửng sốt của Lương Quyến, dừng lại một nhịp, giọng mang theo cả gai góc lẫn khiêu khích, như đang thử xem cô có thể dung túng anh đến mức nào.
"Nhưng bó hoa đó thì không được."
Vừa dứt lời, bước chân của Lục Hạc Nam liền khiến Lương Quyến khựng lại tại chỗ.
Từ trước đến nay cô không phải kiểu người cam chịu, chẳng hề do dự, lập tức phản bác lại.
"Cái gì cơ?" Giọng điệu lạnh lùng và cứng rắn của Lương Quyến như thể đang đối đầu.
Bàn tay đang cầm bó hoa hồng của cô siết chặt lại, nhíu mày, nhấn mạnh hơn rồi đổi cách hỏi: "Dựa vào đâu?"
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào Lục Hạc Nam, không rời nửa bước, như thể muốn nhìn thấu con người anh.
Không chịu nổi ánh mắt soi xét ấy, cuối cùng Lục Hạc Nam đành chịu thua. Anh nghẹn họng, khẽ ho vài tiếng, giọng có phần ngượng ngùng: "Anh bị dị ứng phấn hoa, em không biết sao?"
Trong giai đoạn mập mờ giữa những người có tình cảm, việc đôi bên thăm dò lẫn nhau giống như một ván cờ.
Nhưng trong ván tình cảm với Lương Quyến, Lục Hạc Nam chưa từng nghĩ đến chuyện giành chiến thắng, anh chỉ không muốn để bản thân thua quá thảm mà thôi.
Câu trả lời vụng về ấy khiến Lương Quyến nhất thời sững sờ, đôi mắt cong lên như trăng lưỡi liềm, bất giác nở nụ cười.
Bị người con gái mình thầm mến dễ dàng nhìn thấu, trong lòng Lục Hạc Nam không khỏi dâng lên cảm giác thất bại nặng nề, anh buông một câu "Anh lên xe đợi em" rồi quay người bỏ chạy như trốn thoát.
Nụ cười vẫn chưa tắt trên khuôn mặt Lương Quyến, cô cũng không vội đuổi theo. Quay đầu liếc nhìn, trong lòng không khỏi thấy may mắn — may mà Thành Tấn nôn bên lề đường một lúc, làm chậm thời gian, mấy người bạn đi cùng cũng bị giữ chân, chưa kịp rời đi.
"Cậu ấy ổn chứ?" Lương Quyến bước tới, khẽ cúi người, lo lắng nhìn Thành Tấn đang dựa vào lòng một cậu em khóa dưới, đã mất đi ý thức từ lâu.
Cậu em khóa dưới cố gắng đỡ cho Thành Tấn ngồi thẳng dậy, nhưng hoàn toàn bất lực, cuối cùng ngượng ngùng nói: "Không sao đâu chị Quyến, anh Tấn chỉ uống nhiều quá thôi, mai tỉnh là ổn, chị đừng lo."
Lương Quyến gật gật đầu, lại nhìn sang cậu con trai đầu đinh đang đứng một bên, ánh mắt đầy trách móc với Thành Tấn.
"Bó hoa này nhờ cậu mang trả giúp tôi, tôi không thể nhận, cũng không thể vứt đi."
Không nhận lời tỏ tình, nên cô không có lý do gì để giữ bó hoa; nhưng đó cũng là tấm lòng chân thành của người ta, nên cô lại không nỡ vứt bỏ.
Cách tốt nhất chính là trả lại nguyên vẹn.
Lương Quyến đưa bó hoa cho cậu con trai đầu đinh — cô nhớ cậu ấy ở phòng đối diện Thành Tấn, hai người khá thân.
Cậu kia gãi đầu, không dám đưa tay nhận: "Lương Quyến, cậu đừng làm khó tôi mà."
"Tôi không làm khó cậu đâu, đợi mai Thành Tấn tỉnh lại, tự khắc sẽ hiểu ý tôi thôi." Giọng Lương Quyến tuy nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại kiên định, toát ra áp lực mạnh mẽ.
"Được rồi." Không còn cách nào khác, cậu đành phải nhận lấy.
Nhận hoa xong, cậu ta liếc nhìn Thành Tấn đang say bất tỉnh. Dù thấy rõ mối quan hệ không bình thường giữa Lương Quyến và người đàn ông có vẻ giàu sang quyền thế kia, nhưng nghĩ đến người anh em thân thiết, cậu vẫn không nhịn được mà hỏi thêm một câu: "Lương Quyến, Thành Tấn thực sự không còn cơ hội nữa sao? Cậu ấy thật sự rất thích cậu..."
Càng nói cậu càng thấy ngại, đâu thể vì một chàng trai không nỡ buông mà ép một cô gái phải cúi đầu được.
"Thật sự xin lỗi." Lương Quyến thở dài, chuyện này cô tuyệt đối không thể mềm lòng.
Nghe cô lại xin lỗi một lần nữa, cậu con trai đầu đinh càng thấy áy náy: "Thôi, có gì đâu mà xin lỗi. Yêu đương mà, phải là hai bên cùng thích nhau chứ, một bên cứ nhiệt tình mãi thì đâu có nghĩa lý gì."
Nói rồi cậu ta lại ngập ngừng, tự mắng mình nhiều lần vì lắm lời, rồi thử hỏi thêm: "Vậy... sau này cậu và Thành Tấn vẫn có thể làm bạn chứ?"
Lương Quyến nghe vậy thì hơi sững người, rồi bật cười, giọng nghiêm túc và trân trọng: "Nếu cậu ấy sẵn lòng, thì sẽ luôn là bạn."
Sự thẳng thắn và dứt khoát của Lương Quyến khiến cậu con trai đầu đinh cũng phải xao động. Bảo sao Thành Tấn theo đuổi bao năm trời, cô gái này đúng là xứng đáng.
"Vậy tôi đi trước đây." Chào xong, Lương Quyến quay người mới đi được hai bước thì chợt nhớ đến Hàn Nguyệt Như vẫn chưa được sắp xếp ổn thỏa, liền quay đầu lại nói: "Bạn cùng phòng của tôi nhờ mọi người đưa về giúp nhé."
"Yên tâm đi, nhất định đưa về phòng an toàn."
Tựa vào bên cạnh chiếc taxi, Hàn Nguyệt Như lạnh lùng nhìn Lương Quyến sắp xếp mọi việc, ánh mắt thâm sâu, khẽ gọi một tiếng: "Quyến Quyến."
Lương Quyến hiểu lầm ý, tưởng rằng Hàn Nguyệt Như không muốn bị bỏ lại, liền nhẹ giọng đề nghị: "Hay là cậu đi cùng mình, ngồi xe của Lục Hạc Nam về nhé?"
Nghe ba chữ "Lục Hạc Nam", ngực Hàn Nguyệt Như như nghẹn lại, khó chịu vô cùng.
Nhấc chân đá lên vũng nước trên mặt đất, bùn nước bắn tung tóe lên giày của , khiến trong lòng càng thêm bực bội: "Không cần đâu, cậu đi trước đi."
Thấy Hàn Nguyệt Như từ chối dứt khoát như vậy, Lương Quyến cũng không miễn cưỡng. Lục Hạc Nam vẫn đang đợi , không mấy tập trung căn dặn vài câu rồi quay người rời đi.
Sau khi Lục Hạc Nam lên xe đợi một lúc mới thấy Lương Quyến chạy chậm quay lại, tự giác mở cửa ghế phụ lái. Vì ở ngoài trời quá lâu, khi mở cửa xe, trên người vẫn còn mang theo hơi ẩm và khí lạnh sau cơn mưa.
Đợi Lương Quyến cài xong dây an toàn, Lục Hạc Nam mới khởi động xe. Đêm khuya, trên con đường vắng chỉ có lác đác vài chiếc xe đang phóng nhanh.
Lục Hạc Nam mang tâm sự trong lòng, nên tốc độ lái xe cũng không nhanh.
Anh hơi nghiêng đầu liếc nhìn Lương Quyến một cái, cuối cùng không nhịn được nỗi bực dọc trong lòng, hỏi thẳng: "Em tiếc đến mức không nỡ vứt cái bó hoa hỏng đó sao?"
Vừa nãy qua gương chiếu hậu, anh thấy Lương Quyến đưa hoa hồng cho bạn học, chắc là nhờ mang về hộ.
"Ừm, dù sao cũng là lần đầu tiên nhận hoa."
Lương Quyến cúi đầu, chăm chú trả lời tin nhắn của bạn, tưởng Lục Hạc Nam đang nói đến chuyện trả lại bó hoa, nên thành thật đáp: "Hơn nữa đó dù sao cũng là tấm lòng của người ta dành cho em, không thể tùy tiện vứt bỏ được, đúng không?"
Lục Hạc Nam hừ lạnh một tiếng, giọng hơi gắt: "Em thật sự là chưa từng thấy qua thế giới bên ngoài."
Cái bó hoa tệ hại đó mà cũng gọi là tấm lòng sâu sắc à? Trong bó hoa đó mấy bông còn sắp héo rồi, món quà sơ sài như vậy có đáng để trân trọng thế sao?
Nhận ra bầu không khí có gì đó sai sai, Lương Quyến ngẩng đầu, tắt màn hình điện thoại, bình tĩnh chất vấn Lục Hạc Nam: "Sao anh lại cố tình làm khó cậu ấy trong bữa tiệc vậy?"
"Anh làm khó ai chứ?" Lục Hạc Nam siết chặt vô lăng, giả vờ không hiểu.
Lương Quyến không cho anh cơ hội giả vờ, thẳng thắn nói: "Anh biết em đang nói đến ai."
"Xót cậu ta rồi à?" Lục Hạc Nam bật cười mỉa mai, cảm xúc lên cao khiến tim cũng bắt đầu đau âm ỉ, "Nên giờ em đến chất vấn anh thay cậu ta à?"
"Chuyện này chẳng liên quan gì cả." Lương Quyến nhíu mày, giọng cũng lạnh đi vài phần.
"Vậy điều gì thì liên quan?" Lục Hạc Nam vẫn không chịu buông tha.
Lương Quyến hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: "Anh vốn không phải là người sẽ dùng địa vị và quyền lực để đè đầu người khác, sao lại nhất quyết biến mình thành như vậy?"
Nhưng ngay giây sau, thái độ của Lục Hạc Nam lại khiến ngọn lửa trong lòng bùng lên.
"Em hiểu anh lắm sao, Lương Quyến? Sao em biết anh không phải loại người như vậy?" Giọng anh đầy châm biếm, không rõ là châm biếm Lương Quyến hay chính bản thân mình.
"Lục Hạc Nam, đừng nói những lời bốc đồng!"
Cả hai đều nóng tính, một khi nổi nóng thì chẳng ai chịu nhường ai. Cách duy nhất để không tiếp tục làm tổn thương nhau bằng lời nói là im lặng.
Nhưng sự im lặng này không kéo dài được lâu, lại bị Lục Hạc Nam phá vỡ. Anh quyết phải làm rõ chuyện này đến cùng.
"Lương Quyến, có phải mỗi người đàn ông say rượu đều khiến em thấy xót xa không?"
Nói xong câu đó, Lục Hạc Nam như mất hết sức lực, ngả người ra tựa vào ghế, tim đau đến mức anh phải dùng một tay ôm lấy ngực.
Lương Quyến còn đang giận, không để ý đến biểu hiện khác thường của Lục Hạc Nam, cứ tưởng anh đang tiếp tục gây sự, bèn buột miệng nói một câu trái với lòng mình: "Đúng đấy, ai bảo em là người bác ái?"
Hai chữ "bác ái" hoàn toàn phá vỡ tuyến phòng ngự tâm lý của Lục Hạc Nam.
"Hay lắm, bác ái thật." Giọng anh khàn đến mức gần như không ra tiếng, cười khẩy thầm lặp lại.
Chiếc xe tiếp tục chạy chậm thêm vài trăm mét nữa, cuối cùng Lục Hạc Nam không chịu nổi nữa, tấp xe vào lề đường.
Lương Quyến ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khoảng cách đến cổng trường Hoa Thanh còn khoảng bốn đến năm km.
"Sao lại dừng ở đây?"
Dù có cãi nhau, Lương Quyến vẫn tin vào nhân phẩm của Lục Hạc Nam.
Nên chỉ đơn thuần thắc mắc tại sao anh lại dừng xe ở đây, chứ không nghĩ rằng anh sẽ bỏ mình lại giữa đêm khuya ngoài đường.
Không ngờ không nghe thấy Lục Hạc Nam trả lời, Lương Quyến nghi hoặc nghiêng đầu nhìn, lại thấy anh đang gục xuống vô lăng, tay lục lọi trong túi một cách khó khăn.
"Anh sao vậy?"
Cuối cùng Lương Quyến cũng nhận ra sự khác thường của Lục Hạc Nam, tim như thắt lại, run rẩy đưa tay kéo tay anh, không ngờ cả người anh mềm nhũn ngã vào lòng .
"Anh đang tìm gì vậy?" Lương Quyến hoảng sợ, giọng như sắp khóc, "Là thuốc đúng không?"
"Anh không cần em phải bác ái với anh." Lục Hạc Nam yếu ớt tựa vào lòng Lương Quyến, hơi thở cũng yếu đi, nhưng vẫn không quên câu nói ban nãy của Lương Quyến, cố chấp nói lời trái lòng.
Trước sự châm chọc lúc này của Lục Hạc Nam, Lương Quyến không nghe gì cả. Vừa ôm lấy anh, vừa cố gắng tìm thuốc cho anh.
Nhưng túi áo trống rỗng.
Lúc này, nước mắt Lương Quyến tuôn trào, cảm xúc hoàn toàn sụp đổ: "Trong túi không có thuốc!"
Sao lại không có? Quên mang à? Ý thức Lục Hạc Nam bắt đầu mơ hồ, có vẻ như đúng là đã quên mang theo.
Anh thường để thuốc trong túi áo khoác hay mặc, nhưng lần này, để không khiến Lương Quyến thấy xa cách, anh cố ý không mặc áo khoác và vest trịnh trọng, mà mặc chiếc áo gió đen ít khi mặc.
Ra khỏi nhà vội vàng, anh lại quên mất là trong chiếc áo này không có thuốc.
Nước mắt không giải quyết được gì, Lương Quyến cố gắng giữ bình tĩnh, chợt nhớ ra điều gì, liền vội lục túi của mình, khi chạm được vào hộp thuốc, cô không kìm được lòng cảm tạ trời đất.
"Uống mấy viên?" Ngón tay Lương Quyến run lên vì căng thẳng, hành động hoàn toàn theo bản năng, lắc mạnh hộp thuốc, để thuốc rơi vào lòng bàn tay.
Lục Hạc Nam tuy nhắm mắt nhưng vẫn còn ý thức, đáp khẽ: "Hai viên."
Nhìn thấy yết hầu của Lục Hạc Nam khẽ chuyển động, thuốc được nuốt xuống suôn sẻ, lúc này ý thức của Lương Quyến mới phần nào quay lại, thầm mắng mình thật ngu, sao lại không gọi 120 ngay lập tức.
Đường dây 120 được kết nối rất nhanh, Lương Quyến cố gắng giữ bình tĩnh, nói rõ vị trí hiện tại và tình trạng sức khỏe của Lục Hạc Nam.
Điện thoại vừa ngắt, Lương Quyến tính toán thời gian — từ lúc Lục Hạc Nam phát bệnh, uống thuốc, đến khi gọi 120, đã trôi qua năm phút.
Hy vọng... cầu trời... nhất định phải kịp!
Trong khoang xe im lặng đến đáng sợ, cảm giác bất lực tràn ngập khắp người, nước mắt Lương Quyến không thể kiểm soát được mà rơi xuống từng giọt.
Tuy vẫn còn giận Lương Quyến, nhưng khi những giọt nước mắt lạnh buốt rơi lên mu bàn tay mình, Lục Hạc Nam vẫn mềm lòng. Anh cố gắng mở mắt ra, nắm lấy tay Lương Quyến, muốn chứng minh rằng bản thân vẫn ổn, không có gì nghiêm trọng.
Nhưng tay anh lạnh toát, chẳng thể mang đến cho Lương Quyến chút an ủi thực sự nào.
"Đừng khóc... không sao đâu, không chết được đâu."
Nghe đến chữ "chết", Lương Quyến càng khóc dữ dội hơn.
Cô liên tục nói chuyện với Lục Hạc Nam, nhưng giống như đang nắm chặt rồi buông ra trong không khí, dù có cố gắng đến đâu, cuối cùng cũng chỉ là một cái kết trống rỗng, chẳng giữ lại được gì.
Cuối cùng, Lục Hạc Nam ngất đi trong vòng tay cô.
Cả người nhẹ bẫng như đang trôi trong cõi mù mờ, trạng thái nửa tỉnh nửa mê này, Lục Hạc Nam không nhớ rõ mình đã trải qua bao nhiêu lần rồi.
Chỉ là lần này không giống những lần trước đó — không còn cảm giác bất lực nữa, trong bóng tối, có ai đó vẫn nắm chặt tay anh, không muốn anh chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.
Trong khoảnh khắc cuối cùng còn chút ý thức, Lục Hạc Nam nghĩ — vì người này, có lẽ anh nên cố gắng hơn một chút.
*
Lục Hạc Nam tỉnh dậy vì tiếng khóc la của một đứa trẻ.
Anh lờ mờ mở mắt ra khỏi cơn mê, đập vào mắt là trần nhà bong tróc sơn, mùi thuốc khử trùng quen thuộc và nồng nặc tràn ngập trong không khí. Ánh nắng rực rỡ bên ngoài chiếu thẳng vào giường, khiến chăn chiếu ấm áp.
Anh gắng gượng ngồi dậy, nhìn quanh phòng.
Người đánh thức anh là cậu bé mập mạp giường bên phải đang dỗi mẹ, không chịu uống thuốc, làm người mẹ gầy yếu mệt nhoài.
Lục Hạc Nam thấy vậy, với lấy áo khoác ở cuối giường, móc ra mấy viên kẹo còn sót trong túi, nghiêng người đến gần cậu bé, nửa dỗ dành nửa "đe dọa": "Đừng chọc mẹ giận nữa, uống thuốc xong, chú cho kẹo ăn."
Trẻ con vẫn là trẻ con, rất dễ bị dụ dỗ bằng kẹo. Cậu bé nhanh chóng uống thuốc xong rồi đưa tay ra chờ nhận kẹo.
Mẹ cậu bé định ngăn lại, nhưng thấy Lục Hạc Nam hiền lành, trông giống cô gái tối qua canh giường — đều là người tốt — liền miễn cưỡng chấp nhận lòng tốt của anh, mỉm cười cảm ơn.
Lục Hạc Nam tựa người vào đầu giường, quan sát căn phòng.
Đây là một phòng bệnh tám người, phần lớn là người già. Vì quy định bệnh viện chỉ cho một người thân đi theo chăm sóc nên ngoài hành lang tụ tập rất nhiều người nhà lo lắng.
Trong phòng ngoài phòng đều ồn ào náo nhiệt, chỉ có bên giường anh là trống không và lạnh lẽo.
Lương Quyến không có ở đây.
Ngực Lục Hạc Nam đau nhói, không rõ là đau bệnh hay là cảm giác hụt hẫng từ sâu trong tiềm thức đang gào thét.
"Cậu thanh niên, vừa tỉnh đã tìm vợ hả?" Ông cụ giường bên trái là người nhiệt tình, thấy anh tỉnh lại, sợ anh lo lắng không thấy người thân, liền bắt chuyện: "Cô ấy đi mua cơm với bà nhà tôi rồi, lát nữa là về thôi."
Bị ông cụ trêu ghẹo vậy, mặt Lục Hạc Nam hơi đỏ lên, nhưng trái tim đang chênh vênh sắp mất kiểm soát cũng dần ổn định lại.
Cuối cùng anh thật thà giải thích: "Ông ơi, cô ấy... chưa phải vợ cháu ạ."
"Ồ, giới trẻ chưa đăng ký kết hôn thôi, nhưng rồi cũng thành vợ chồng cả mà!" Ông cụ chẳng coi lời giải thích là gì, lấy quả táo trên tủ đầu giường rồi tự nhiên gọt vỏ.
Vừa gọt được một đoạn, ông cụ đột nhiên ngừng lại, trợn mắt lên trách: "Sao? Không định nhận nữa hả? Làm người thì đừng vô ơn! Tối qua sau khi cậu được đưa vào, chúng tôi đều thấy rõ ràng đấy — cô gái ấy lo cho cậu biết bao nhiêu!"
Bị mắng xối xả, Lục Hạc Nam chẳng còn chút khí thế nào, không dám phản bác câu nào, chỉ sợ lỡ miệng lại bị mang tiếng "bạc tình phụ nghĩa".
"Đói rồi nhỉ, ăn quả táo đi." Thấy anh ngoan ngoãn nhận lỗi, ông cụ liền đưa táo đã gọt xong qua, coi như cho anh một lối thoát.
Ông cụ này tuổi ngang với Lục Đình Tích. Lục Hạc Nam nhìn quả táo vài giây, không do dự nữa mà đón lấy.
Trong phòng bệnh, tình cảm giữa người với người vốn dĩ là như vậy — có qua có lại.
Vì thế, khi Lương Quyến quay lại phòng, trước mắt là cảnh Lục Hạc Nam tựa đầu giường ăn táo — không còn vẻ cao cao tại thượng, nhưng lại có chút khí chất gần gũi, đời thường.
"Anh tỉnh rồi? Cảm thấy sao rồi?"
Thấy anh tỉnh lại, nét vui mừng lập tức hiện rõ trên khuôn mặt Lương Quyến. Cô nhanh chóng đặt hộp cơm xuống bàn, kéo ghế ngồi bên cạnh anh.
"Anh không sao. Tối qua có phải làm em sợ lắm không?"
Nghĩ đến bộ dạng thê thảm của mình tối qua, Lục Hạc Nam bỗng thấy căng thẳng. Khi nói chuyện cũng không dám nhìn vào mắt Lương Quyến, chỉ chăm chăm nhìn lõi táo trong tay, ngón tay siết chặt chăn một cách vô thức.
Trái với sự lúng túng của Lục Hạc Nam, Lương Quyến lại khá thoải mái.
Cô tự nhiên nhận lấy lõi táo từ tay anh, ném vào thùng rác cạnh giường, rồi đưa cho anh một tờ khăn giấy ướt, khẽ nâng cằm ra hiệu lau sạch tay dính nước táo.
"Đúng là có bị dọa sợ một chút." Lương Quyến cân nhắc từ ngữ, nhẹ nhàng nói.
Về chuyện này, cô không muốn nói dối, cũng chẳng cần nói dối.
Nhưng nhìn ánh mắt Lục Hạc Nam dần dần trở nên u ám, cô lại không nỡ nói quá nặng, nên đành giảm nhẹ nỗi sợ tối qua đi.
Lương Quyến hắng giọng, cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhàng: "Nhưng đó là vì em chưa hiểu rõ bệnh của anh. Lần sau nếu gặp tình huống tương tự, em sẽ không sợ nữa, chắc chắn sẽ có kinh nghiệm hơn để giúp anh."
Nói đến đây, Lương Quyến hơi chau mày, cảm thấy lời nói có chỗ chưa ổn, nghe sao cứ lạ lạ, không được hoàn hảo. Cô dừng lại một chút, đợi khi cảm giác khó chịu trong lòng tan đi mới bổ sung: "Tất nhiên rồi, em vẫn mong anh luôn luôn bình an, sống lâu trăm tuổi, để những kinh nghiệm ấy mãi mãi không cần dùng đến."
"Được không?"
Giọng nói trầm ấm đầy vững chãi xen chút dịu dàng vang lên bên tai, khiến Lục Hạc Nam giữa cơn mệt mỏi từ từ ngẩng đầu lên — Lương Quyến trước mắt anh lúc này như một vị thần vừa giáng thế.
Câu nói "được không" rõ ràng là lời cầu xin, nhưng lại mang theo một sức mạnh mê hoặc lòng người.
Anh nhìn Lương Quyến với quầng thâm dưới mắt, vẻ mệt mỏi không giấu nổi, nhưng vẫn cười rạng rỡ. Cổ họng anh bỗng thấy ngứa ngáy, một cảm xúc mạnh mẽ bị đè nén trong lòng trỗi dậy, khiến anh không chút do dự mà đưa ra một lời hứa hoàn toàn không thể thực hiện.
Chỉ vì anh muốn cô vui, dù chỉ trong chốc lát.
Thế nên anh nói: "Được."
Bình an sống lâu trăm tuổi – nếu thực sự làm được điều đó, không biết là vì em hay là vì chính anh nữa.
Đến giờ ăn trưa, căn phòng bệnh vốn đã không yên tĩnh giờ càng thêm ồn ào. Ngay cả người có tính cách hoạt bát, giỏi giao tiếp như Lương Quyến cũng cảm thấy môi trường này quá ồn ào, không thích hợp để dưỡng bệnh.
"Hay là để em giúp anh đổi phòng?" Lương Quyến mở hộp cơm, thấy thức ăn đầy dầu mỡ lại đổi ý, "Hay là dứt khoát liên hệ với bệnh viện tư anh hay đến đi."
Lục Hạc Nam hờ hững nhận lấy hộp cơm, giọng điệu tùy ý: "Không cần đâu, dù sao hôm nay cũng xuất viện rồi."
Lương Quyến thấy Lục Hạc Nam ăn cơm với vẻ mặt bình thường thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Tuy anh sống sung sướng từ nhỏ, nhưng không tính là yếu đuối, trong chuyện ăn uống lại chưa bao giờ kén chọn.
Nhưng khi nghe đến hai chữ "xuất viện", cô lập tức nhảy dựng lên, giọng cao vút không kiểm soát được.
"Ai cho anh hôm nay xuất viện? Bác sĩ nói phải ở lại theo dõi một tuần mà!"
Lục Hạc Nam đang ăn bình thường thì bị tiếng quát mềm mại của cô làm sững người, tay cầm đũa cũng khựng lại.
Chưa kịp phản ứng, cậu nhóc mập bên cạnh đã mở miệng trước.
"Ơ, chú này giống ba con ghê, cũng sợ vợ."
Hai chữ "sợ vợ" lập tức gây nên tiếng cười sảng khoái trong phòng, mọi người đồng loạt nhìn về phía Lương Quyến và Lục Hạc Nam, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc.
Bị nhìn như vậy, mặt Lương Quyến đỏ bừng, ngồi ở mép giường cúi gằm đầu, gần như muốn chui cả vào chăn.
Mái tóc dài đến eo theo động tác cúi người mà buông lơi trên ga giường. Đuôi tóc đen nhánh nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay của Lục Hạc Nam, khẽ khàng chạm vào nơi mềm mại sâu nhất trong lòng anh.
Anh khẽ nhấc một lọn tóc lên, nhẹ nhàng vu.ốt ve giữa các ngón tay, động tác dịu dàng như đang nâng niu một món đồ tinh xảo. Như thể chỉ cần mạnh tay một chút là sẽ đánh thức người con gái kia, làm tan biến giấc mộng xuân này.
Tâm trạng tốt lên hẳn, anh uể oải nâng mí mắt, nhìn người đã khơi mào trò đùa này, ánh mắt rõ ràng là cảnh cáo.
Tiếc là, người đẹp trong tay, ánh mắt Lục Hạc Nam lại quá dịu dàng, nên lời cảnh cáo chẳng có chút sát thương nào.
Cậu nhóc mập lè lưỡi với anh, vì được anh cho kẹo nên tự cho rằng mình phải nói giúp anh vài câu.
Cậu bé dùng giọng nũng nịu đặc trưng của trẻ con, làm nũng: "Dì ơi, chú ấy đang bệnh mà, dì đừng hung dữ với chú ấy nữa!"
Một tiếng "dì" như đánh trúng tử huyệt của Lương Quyến.
Con gái vốn nhạy cảm với tuổi tác, dù đang xấu hổ muốn chết, cô vẫn cố gắng đứng dậy để sửa cách gọi của cậu nhóc.
"Không phải dì, là chị." Lương Quyến phồng má, nghiêm túc nói.
Cậu bé nhăn nhó nhìn qua lại giữa mặt Lục Hạc Nam và Lương Quyến, tỏ vẻ khó xử.
Chú và chị?
Dù còn nhỏ và chưa hiểu rõ lắm về xưng hô, nhưng cậu biết chú với chị là không thể ở bên nhau.
Vì hạnh phúc của chú cho kẹo, cậu bé nhìn ánh mắt chờ mong của Lương Quyến, rồi vẫn cứng rắn gọi một tiếng: "Dì ơi."
Lương Quyến mới hai mươi tuổi, vẫn còn là sinh viên đại học, mà bị một cậu nhóc năm sáu tuổi gọi "dì" tới ba lần, thật là có chút tổn thương.
Nhưng cô càng bị tổn thương lại càng không chịu thua, kiên trì dạy lại: "Chị."
Mái tóc đen lặng lẽ trượt qua kẽ tay, Lục Hạc Nam có chút ngẩn ngơ. Đến khi nghe giọng điệu nghiêm túc của cô, anh mới bật cười.
"Nó gọi anh là chú, sao lại gọi em là chị được?"
Nghe Lục Hạc Nam nói giúp, cậu nhóc mập thở phào, quay về ôm mẹ mình.
"Ai bảo anh già như vậy!" Sự chú ý của Lương Quyến lập tức chuyển sang Lục Hạc Nam.
Cô dứt khoát, được chiều nên làm tới, bắt đầu vô lý: "Vậy em gọi anh là chú luôn nhé."
Lục Hạc Nam không phản bác, chỉ nhướng mày, nụ cười nơi khóe miệng càng sâu. Chỉ chênh lệch có bốn tuổi, mà trong mắt cô đã là "già" rồi sao?
"Chú ơi?" Lương Quyến thấy anh không phản đối thì rướn người lại gần, thấp giọng gọi thử.
Giọng nói cô cố tình dịu xuống, như thì thầm, như khiêu khích, lại như đang trêu chọc.
Ánh mắt Lục Hạc Nam tối lại, ánh nhìn dừng trên đôi môi đỏ mọng của cô. Anh nuốt khan, cố kìm nén h.am mu.ốn xâm chiếm trong lòng.
Mọi thứ quá nhanh, mối quan hệ còn chưa xác lập, chưa được cô đồng ý, anh sợ sẽ dọa cô sợ.
Nhưng dù cố gắng kìm nén thế nào, khi mở miệng, giọng khàn khàn vẫn để lộ dụ.c vọ.ng không cách nào che giấu.
"Lương Quyến, gọi chú là kiểu chơi mới à?"
Ánh mắt anh ngày càng sâu, chỉ một câu đã giành lại thế chủ động trong trò chơi ám muội này.
Nếu là kiểu chơi mới thì anh rất sẵn lòng chấp nhận danh xưng đó.
Mặt Lương Quyến lại đỏ bừng, cô không ngờ Lục Hạc Nam trông đạo mạo như vậy, lại có thể nói ra những lời táo bạo thế này.
Quả nhiên, đàn ông đang lên cơn là không thể chọc vào.
"Chơi gì mà chơi? Trước mặt con nít mà anh nói bậy gì thế?" Lương Quyến cố tỏ ra bình tĩnh, nghiêm mặt, có phần dữ dằn.
Mạnh ngoài yếu trong, đó là chiêu thường dùng của cô.
Lục Hạc Nam nhìn thấu nhưng không vạch trần. Anh thở dài, giọng dịu xuống làm nũng: "Lương Quyến, cả đứa trẻ cũng nói anh đang bệnh, em không thể hung dữ với anh như vậy được."
"Em dữ chỗ nào? Rõ ràng là rất dịu dàng mà." Cô thì thầm, như đang tự nói với chính mình.
"Ồ, vậy em dịu dàng thêm chút nữa cho anh xem đi." Lục Hạc Nam khẽ cười, tiếp tục gài bẫy.
May mà lần này Lương Quyến không dễ dàng mắc bẫy. Cô ngẩng đầu định phản đòn, nhưng vừa nhìn vào mắt anh, tim lập tức khựng lại, thậm chí quên cả thở.
Trong mắt anh đầy ý sâu tình đậm, như muốn nhấn chìm cô.
Người đàn ông này, miệng thì không bằng cô, nhưng lại sở hữu đôi mắt đào hoa có thể phóng điện bất cứ lúc nào.
Không công bằng chút nào – rõ ràng là anh đang gian lận.