Ngày mà Lục Hạc Nam đến Bắc Thành, trời đang có mưa nhỏ. Gần đây nhiệt độ ở Bắc Thành cứ quanh quẩn ở mức không độ, nên cơn mưa lất phất, khiến người ta bực bội này mãi vẫn chưa thể hoá thành những bông tuyết trắng nhẹ nhàng không vướng áo.
May mà dịch vụ mặt đất ở sân bay rất chu đáo, Lục Hạc Nam ra khỏi sân bay mà hầu như không bị dính mưa.
Anh vừa đi đến bãi đỗ xe thì nhận được điện thoại của Nhâm Thời Ninh.
"Đã tìm thấy xe chưa?" Bên kia có lẽ đang nghỉ giữa cuộc họp, trong âm thanh nền còn văng vẳng tiếng kéo ghế.
"Tìm thấy rồi, chỗ đậu xe anh chọn cũng khá nổi bật đấy." Lục Hạc Nam mở cửa xe, ngồi vào ghế lái.
Ngay trong đêm quyết định đến Bắc Thành, Lục Hạc Nam đã nhờ Nhâm Thời Ninh sắp xếp đưa chiếc xe của Lục Sâm đến bãi xe gần sân bay Bắc Thành để tiện sử dụng.
Nhâm Thời Ninh cười hì hì hai tiếng, nói mà không chút khiêm tốn: "Chứ sao, bãi xe này bắt đầu xây là tôi đã đặt trước rồi. Chỗ đậu chuyên dụng của nhà họ Nhâm, hiểu không? Lần này coi như cậu được đi ké không công đấy."
"Lần này chắc tôi sẽ ở lại Bắc Thành lâu, hoan nghênh anh lúc nào cần thì cứ đến mà 'ké' lại." Lục Hạc Nam ném điện thoại sang một bên, bật điều hướng trên xe, cài đặt điểm đến, rồi lái xe đi.
"Ở lại lâu?" Nhâm Thời Ninh chưa kịp tiêu hóa thông tin, lập tức nổi đóa, "Nhà họ Lục lại chuẩn bị khai triển dự án gì ở Bắc Thành à? Tôi nói thật đấy, mấy người làm ăn ở Kinh Châu không rủ tôi thì thôi, bây giờ ra Bắc Thành cũng không thèm dắt tôi theo là sao?"
Mưa có vẻ càng lúc càng nặng hạt, rào rào đập lên kính chắn gió phía trước. Lục Hạc Nam không quen đường ở Bắc Thành, phân tâm nghe điện thoại nên đã rẽ nhầm một ngã rẽ.
Chỉ có thể lái thêm một cây số nữa rồi quay đầu lại.
"Tôi có quên anh bao giờ." Lục Hạc Nam nhíu mày, tăng mức hoạt động của cần gạt mưa thêm một nấc, "Lần này là việc riêng."
Việc riêng? Nhâm Thời Ninh đột nhiên nhớ ra một tuần trước, cô gái vội vã rời đi trước cổng trường Hoa Thanh cùng Lục Hạc Nam.
Tên cô là gì nhỉ? Họ Lương thì phải.
Anh còn tưởng Lục Hạc Nam lần trước về Kinh Châu chịu khó ngoan ngoãn ở lại cả tuần, là đã nghe lời anh khuyên, tỉnh táo lại rồi cơ đấy.
"Ha, nhà họ Lục đúng là không ai bình thường!" Nhâm Thời Ninh chửi một câu đầy vẻ "khai sáng".
Lục Hạc Nam chẳng những không giận mà còn bật cười, giọng điệu mang chút giọng Kinh Châu đốp lại: "Ồ, thế là anh đang khen tôi đấy à, hay là đang chửi chị tôi?"
Nhâm Thời Ninh im lặng hai giây, sau đó dứt khoát cúp máy.
Lục Hạc Nam liếc nhìn điện thoại bị cúp, bật cười thành tiếng, chút u ám do cơn mưa mang lại cũng nhờ vậy mà tan biến. Không còn Nhâm Thời Ninh lải nhải bên tai, anh tập trung lái xe đến khách sạn Thế Kỷ.
Lần này bữa tiệc mà Hoa Thanh tổ chức vẫn được đặt ở khách sạn Thế Kỷ.
Anh không biết đây có phải là chủ ý của trường Hoa Thanh, cố ý tạo ra cảm giác "cố nhân trở lại chốn xưa", hay chỉ đơn giản là họ yêu thích nơi này.
Dù là lý do nào, kết quả đã định này cũng đều đúng ý Lục Hạc Nam.
Khi Lục Hạc Nam đến khách sạn Thế Kỷ, trời vừa sập tối, bảng đèn LED rực rỡ của khách sạn cũng vừa mới sáng lên. Chưa đến giờ ăn, lại thêm thời tiết xấu, nên chỗ đỗ xe phía trước khách sạn vẫn còn dư dả.
Người bên phía Hoa Thanh chắc cũng vừa mới đến, một đám người tụ tập dưới mái hiên tránh mưa. Có vẻ để tạo mối quan hệ thân thiết với Lục Hạc Nam, lần này đi cùng ngoài hiệu trưởng chỉ có mấy sinh viên.
Nam thanh nữ tú đứng gần nhau, nhất thời thu hút không ít ánh mắt của người đi đường.
Lục Hạc Nam đỗ xe xong, tháo dây an toàn, ngẩng đầu nhìn về phía đám người.
Trong đó có một cô gái có phong cách ăn mặc rất giống Lương Quyến, chỉ thoáng nhìn một cái, anh đã biết đó không phải cô.
Lại không cam lòng mà đảo mắt thêm một lần, cuối cùng anh xác định, trong đám người đó — không có cô.
Lục Hạc Nam mở cửa xe, người gác cửa đợi sẵn đã cầm dù bước đến, che qua đỉnh đầu anh.
Hiệu trưởng Hoa Thanh — Tiêu Kế Phong — cách mấy trăm mét đã vẫy tay gọi: "Sếp Lục, lại gặp rồi!"
Vừa thấy Lục Hạc Nam xuất hiện, Tiêu Kế Phong lập tức chạy từ dưới mái hiên ra, đội mưa nghênh đón. Sau đó lại nhiệt tình giành lấy chiếc dù trong tay người phục vụ, hộ tống Lục Hạc Nam vào tận cửa.
Vào trong sảnh, Tiêu Kế Phong thu dù lại, thấy vai áo Lục Hạc Nam bị ướt mưa, vẻ mặt áy náy: "Sếp Lục, thật ngại quá, trời mưa thế này còn để anh phải lặn lội từ Kinh Châu tới, trên đường đi có thuận lợi không?"
"Chỉ là trời mưa thôi, không sao đâu."
Lục Hạc Nam cười nhạt, tỏ ý không để tâm, lại thấy mặt Tiêu Kế Phong vẫn còn nước mưa chảy xuống cằm, bèn lấy một tờ khăn giấy từ túi áo ra đưa cho ông ta, tay khẽ nhấc lên, ý bảo ông lau mặt đi.
Dù sao cũng là hiệu trưởng, ra ngoài, nhất là trước mặt bao sinh viên như thế này, cũng phải giữ hình tượng. Lục Hạc Nam biết điều, cũng biết phải giữ thể diện cho Tiêu Kế Phong.
Tiêu Kế Phong sững người một chút, sau đó cảm động mà nhận lấy khăn giấy từ tay Lục Hạc Nam.
"Chào anh Lục." Một giọng nói ngọt ngào vang lên bên tai.
Lục Hạc Nam nhấc mắt liếc qua, là cô gái có phong cách ăn mặc giống Lương Quyến. Anh không mang theo cảm xúc gì mà thu ánh mắt lại, chỉ nhẹ nhàng gật đầu xem như đáp lễ.
Tiêu Kế Phong liếc cô gái một cái đầy trách cứ, rõ ràng trước đó đã dặn kỹ rồi, nói là để lên bàn ăn hãy cảm ơn, mà con bé này sao không biết đúng lúc mà thể hiện mình thế chứ.
Nhưng giờ đã bị đẩy ra sân khấu rồi, không giới thiệu thì cũng chẳng được.
"Sếp Lục, đây là sinh viên mà anh từng giúp đỡ — Hàn Nguyệt Như." Tiêu Kế Phong chỉ vào cô gái kia, lựa lời cẩn thận, "Nghe nói hôm nay được ăn tối cùng anh, cô bé nhất quyết đòi đi cùng, nói là muốn trực tiếp cảm ơn anh."
"Tôi chẳng giúp gì cô ấy cả, người giúp cô ấy là Lương Quyến. Nếu nói tôi có giúp đỡ gì, thì cũng là giúp Lương Quyến thôi."
Lục Hạc Nam lại nhìn về phía Hàn Nguyệt Như, lần này ánh mắt dừng lại lâu hơn một chút, giọng nói cũng dịu dàng hơn nhiều: "Cô không cần cảm ơn tôi, cảm ơn Lương Quyến là được rồi."
Chạm phải đôi mắt đen láy và ấm áp của Lục Hạc Nam, Hàn Nguyệt Như cảm thấy tim mình như lỡ mất một nhịp. Cô cố làm ra vẻ bình tĩnh đáp lại: "Đúng là nên cảm ơn Quyến Quyến, chỉ là cậu ấy sang thành phố bên cạnh dự thi nên vẫn chưa kịp về."
"Dự thi?" Lục Hạc Nam khẽ nhíu mày, sau đó thở dài một tiếng gần như không nghe thấy: "Vậy cô ấy bao giờ về?"
Hàn Nguyệt Như vừa định trả lời, cô gái mặt búp bê đứng bên cạnh đã nhanh miệng lên tiếng trước: "Chiều qua thi xong rồi, bọn họ còn phải tham gia lễ trao giải sáng nay, chắc sau lễ là đi tàu cao tốc về ngay mà?"
"Sao mà nhanh vậy được?" Hàn Nguyệt Như chẳng chút do dự, vội vàng phủ định lời của cô gái mặt búp bê.
Cô quay lại nhìn Lục Hạc Nam, giọng điệu như có ẩn ý: "Thành Tấn thi cùng đội với Quyến Quyến, thi xong chắc hai người sẽ ở lại thành phố đó chơi vài hôm!"
Cô gái mặt búp bê lập tức "ồ" mấy tiếng, cười cười như đã hiểu chuyện.
Thành Tấn thích Lương Quyến, chuyện này trong giới học sinh giỏi ở Hoa Thanh gần như là bí mật công khai rồi.
Chuyện đời sống học sinh, Tiêu Kế Phong không tiện can dự, nhưng ông không mù – vừa rồi Lục Hạc Nam còn ấm áp như gió xuân, nói mấy câu thôi mà bầu không khí quanh anh ta đã lạnh hẳn đi.
Chỉ nhờ có sự giáo dưỡng mà nét mặt của Lục Hạc Nam vẫn chưa sụp đổ.
"Sếp Lục, chúng ta đừng nói chuyện ở đây nữa, vào trong dùng bữa đi." Tiêu Kế Phong đẩy đám học sinh đang vây quanh Lục Hạc Nam ra, cẩn trọng mở lời.
Nếu như Lục Hạc Nam bây giờ vẫn là kẻ ăn chơi lêu lổng sáu năm trước, lúc này chắc sẽ làm gì? Vượt ngàn dặm tìm người mà không gặp, chắc chắn sẽ sầm mặt rời đi, bỏ lại tất cả những điều hoang đường phía sau, đúng không?
Lục Hạc Nam bỗng thấy nhớ con người ngày trước của mình, vì hiện tại, anh phải học cách giống chị họ và anh cả, phải đặt danh dự và thể diện của nhà họ Lục lên hàng đầu.
Từ bỏ sự tùy hứng, đó là điều kiện tiên quyết khi đứng ở vị trí cao.
Lục Hạc Nam đút tay vào túi áo, siết chặt nắm tay trong đó, ép mình phải tập trung, cố gắng giữ cho giọng nói bình thản: "Được, chúng ta vào trong nói chuyện."
"Ơ, kia không phải Lương Quyến sao?"
Lục Hạc Nam còn chưa kịp bước theo Tiêu Kế Phong, đã nghe thấy đám học sinh phía sau thì thầm với nhau.
Không phải anh thính tai, chỉ là bây giờ nhạy cảm với một cái tên nhất định mà thôi.
"Người bên cạnh là Thành Tấn phải không?"
"Trời ơi, vậy là họ đang hẹn hò rồi?"
Lục Hạc Nam không còn kiên nhẫn nghe tiếp, anh dừng bước quay đầu lại, ánh mắt hướng thẳng đến cổng khách sạn Thế Kỷ. Giữa đám người qua lại tấp nập, anh liếc một cái đã thấy hai người che ô đi cùng nhau, như thể bước ra từ một bức tranh.
Cậu con trai một tay che ô, phong độ lịch thiệp nghiêng ô về phía cô gái; tay còn lại chỉ xuống vũng nước dưới chân, nhắc nhở cô cẩn thận để không làm ướt giày. Cho đến khi cả hai bước lên bậc thang, đi vào dưới mái che, khoảng cách đôi vai mới khẽ rời nhau.
Lục Hạc Nam nheo mắt, mọi thứ đều thu vào tầm mắt.
Trong nhóm người đó, thầy giáo dẫn đoàn là người đầu tiên bước vào sảnh khách sạn, thấy Tiêu Kế Phong thì hơi ngạc nhiên: "Hiệu trưởng? Ngài cũng ở đây à?"
Tiêu Kế Phong gật đầu, nhưng vì có mặt Lục Hạc Nam nên không giải thích nhiều. Thầy giáo dẫn đoàn cũng không hỏi thêm, trực tiếp nói lý do mình có mặt.
"Dạo trước cuộc thi quốc gia tổ chức ở thành phố bên, trường ta đạt giải nhất đồng đội, tôi nghĩ nên dẫn học sinh đến đây ăn mừng một bữa!"
Nghe đến giải nhất, gương mặt Tiêu Kế Phong ánh lên niềm vui, vỗ vai thầy giáo tán thưởng: "Thầy Trần, học sinh đạt được thành tích thế này, công lao của thầy rất lớn!"
Thầy Trần xua tay liên tục, khiêm tốn nói: "Đám học sinh năm nay ngoan lắm! Thật sự không khiến tôi phải bận tâm nhiều! Năng lực của các em ấy cũng thuộc hàng nhất đấy!"
Dứt lời, thầy liền quay sang vẫy tay với mấy học sinh vừa vào cửa: "Sao các em chậm thế? Mau đến chào thầy hiệu trưởng đi!"
Thần kinh Lương Quyến vốn khá chậm, lúc bước vào cửa mới nhận ra sự hiện diện của Lục Hạc Nam. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, cô hơi hoảng hốt, vô thức có cảm giác như bị bắt quả tang.
Cô rụt rè bước chậm về phía đám đông, lắp bắp chào hỏi cùng mọi người.
Ngay khoảnh khắc trông thấy Lương Quyến trong đám học sinh, Tiêu Kế Phong lập tức quay đầu nhìn Lục Hạc Nam. Gương mặt anh không biểu lộ cảm xúc gì, hoàn toàn giữ thái độ xa cách như không liên quan đến mình.
Chuyện này là sao? Lương Quyến và vị "Phật lớn" này trở mặt rồi à? Tiêu Kế Phong bất giác thấy đau đầu.
Trước khi chắc chắn Lục Hạc Nam sẽ đến, Tiêu Kế Phong đã gọi điện cho khoa Văn, thông báo thời gian, địa điểm cụ thể, yêu cầu nhất định phải để Lương Quyến đi cùng.
Chỉ tiếc cuộc gọi ấy đến muộn một bước, khi đó Lương Quyến đã lên tàu cao tốc đi đến thành phố bên cạnh.
Thi cử là chuyện nghiêm túc, dù có nóng lòng vì tương lai bản thân, Tiêu Kế Phong cũng không thể lấy tiền đồ học sinh ra làm trò đùa, nên mới từ bỏ ý định gọi cô về.
Nhưng giờ thì sao? Hai người có vẻ đã cắt đứt quan hệ, lại còn chạm mặt trực tiếp – có nên xếp họ ngồi cùng nữa không?
Thầy Trần chỉ chuyên làm học thuật, không hiểu chuyện xã giao, chẳng nhận ra sự giằng co đang viết rõ trên mặt Tiêu Kế Phong. Ông vẫn cười tươi như hoa, tự cho là mình khéo léo mà đưa lời: "Hiệu trưởng, nếu ngài còn khách quý, hay là ngài vào trước tiếp đãi, chúng tôi không quấy rầy nữa."
Tiêu Kế Phong á khẩu, đang không biết xử sao thì Lục Hạc Nam – người im lặng từ nãy đến giờ – đã giúp ông đưa ra quyết định, cũng coi như cho ông một đường lui.
"Hay là cùng nhau?"
Một câu thôi mà như ném đá xuống hồ, người không rõ tình hình còn ngơ ngác, tưởng là gộp hai bàn lại thành một. Nhưng có lẽ Thành Tấn – người phần nào đoán được chân tướng – thì mặt mày u ám đến cực điểm.
Điều khiến Thành Tấn tổn thương nhất chính là ánh mắt Lương Quyến nhìn Lục Hạc Nam – trong trẻo, sáng ngời, lấp lánh những tia sáng mà anh ta chưa từng thấy bao giờ.
Lục Hạc Nam đút tay túi quần, trên mặt là nụ cười bất cần, hiếm hoi giải thích thêm một câu: "Càng đông càng vui mà, mọi người thấy sao?"