Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay

Chương 180: Có lẽ là phút giây dài nhất trong đời anh




Có lẽ vì mẹ của Hạ Dự Chi đến nhà chơi nên không khí trong nhà lẫn thái độ của cha mẹ đều tốt hơn nhiều so với dự đoán của Lương Quyến.

"Cháu chào bác ạ." Lương Quyến đứng ở cửa, khoác áo trên cánh tay, khẽ gật đầu chào bà Hạ.

Mẹ của Hạ Dự Chi đã làm giáo viên trung học hơn ba mươi năm, từng là giáo viên chủ nhiệm lớp bên cạnh lớp của Lương Quyến. Dù đã nghỉ hưu được hai ba năm, nhưng khí chất nghiêm nghị, không giận mà vẫn khiến người khác kính sợ vẫn còn. Vì ký ức xưa, Lương Quyến gặp lại bà không khỏi thấy hơi gò bó.

Chiếc áo trong tay cô được bà Lương nhận lấy, hai tay trống trơn, không biết làm gì, Lương Quyến đành gượng gạo ngồi xuống cạnh bà Hạ, đối diện với ánh mắt ân cần của bà.

"Cũng hơn một năm rồi bác không gặp Quyến Quyến, dạo này thế nào rồi?" Bà Hạ nở nụ cười thân mật, kéo tay Lương Quyến, "Cảm giác nhìn cháu có vẻ mệt mỏi hơn năm ngoái."

"Dạo này có phim sắp chiếu, hơi bận một chút ạ." Lương Quyến cúi đầu, lễ phép trả lời.

Ba người lớn ngồi quây quần, câu chuyện đương nhiên xoay quanh Lương Quyến. Nhưng vì họ cũng không hứng thú lắm với quá trình quay phim, nói qua nói lại chỉ vài câu rồi bầu không khí rơi vào im lặng.

May mà sự gượng gạo trong phòng khách không kéo dài quá lâu, Hạ Dự Chi – người vừa mất nửa ngày vòng quanh khu tìm chỗ đậu xe – cuối cùng cũng đến nơi. Lương Quyến thầm thở phào, giả vờ thản nhiên nhìn anh vài lần, người sau lập tức hiểu ý, ngồi xuống đối diện, giúp cô dập lửa.

Cha mẹ hai bên trò chuyện vui vẻ, cùng nhau ăn cơm trưa, uống trà chiều. Lương Quyến chỉ cảm thấy nụ cười trên mặt sắp đông cứng, bà Hạ vẫn luôn nắm chặt tay cô không buông, bàn tay trái vốn khô ráo của cô cũng bắt đầu rịn mồ hôi.

Đúng lúc đó, chiếc điện thoại đặt trên bàn trà rung lên hai cái. Lương Quyến nghiêng đầu nhìn – là tin nhắn của Lục Hạc Nam gửi tới.

Cô luống cuống, khẽ rút tay trái lại. Bà Hạ đang nói say sưa cảm nhận được động tác ấy thì ngẩn người vài giây, sau cùng hơi ngượng ngùng buông tay cô ra, để cô trả lời tin nhắn.

Trong danh sách trò chuyện ghim đầu, Lục Hạc Nam hỏi rất đột ngột: [Đang ở nhà à?]

Lương Quyến cầm điện thoại, gõ nhẹ màn hình, tuy chỉ trả lời một chữ "Ừ", nhưng cũng rất nghiêm túc. Thế nhưng tin nhắn ấy gửi đi rồi lại như rơi vào đáy biển, không có hồi âm.

Chờ thêm hai phút nữa, Lương Quyến không kiên nhẫn nổi, tự lừa mình gạt người mà nhắn lại: [Anh thấy hotsearch rồi phải không?]

Trên chuyến bay ở độ cao vạn mét, Lục Hạc Nam vừa chỉnh cà vạt trước gương vừa cúi mắt nhìn tin nhắn mới đến từ Lương Quyến, bật cười khẽ — có vẻ cô còn nóng ruột hơn cả anh.

[Có hotsearch nào mà anh nên thấy à?] Cà vạt vừa thắt xong, anh rảnh tay nhắn lại, thong thả trêu cô.

Lương Quyến phát hoảng, hít sâu một hơi, trong lòng mắng mình ngu ngốc, cũng chẳng còn để ý chuyện đang nói chuyện với người lớn mà lại cắm mặt vào điện thoại là bất lịch sự. Cô gõ liên hồi, suýt làm bể cả màn hình.

[Không không không, không có gì đáng xem đâu, toàn tin lá cải. Anh cũng biết mà, mấy tin hotsearch đó đều là mấy phóng viên bịa đặt, toàn nói bóng nói gió, xem cũng chỉ tốn thời gian thôi. Anh làm việc cho tốt, đừng để mấy chuyện này ảnh hưởng. Hội nghị tổng kết kết thúc rồi à? Sao lại có thời gian nhắn tin cho em vậy?]

Gửi xong, tim Lương Quyến vẫn còn đập thình thịch, cô đổi sang xem tin giải trí, bức ảnh cô và Hạ Dự Chi ôm nhau ở sân bay vẫn nằm chễm chệ trên đầu trang, lượt bàn luận không ngừng tăng lên.

Lần này là cô sơ suất, về nhà một chuyến lại vui quá hóa quên, quên mất đám phóng viên giải trí luôn rình rập mọi nơi.

Máy bay sắp hạ cánh, Lục Hạc Nam khoác lên người chiếc áo vừa được tiếp viên là xong, ngồi xuống ghế salon, chỉ gửi cho cô một câu rất đơn giản: [Đừng nghĩ nhiều, ngoan ngoãn chờ anh.]

Lương Quyến thật sự cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ cho rằng Lục Hạc Nam muốn cô mấy hôm này giữ tâm trạng ổn định, đợi anh từ Giang Châu trở về. Dù sao thì... chờ thêm một tuần cũng không sao, năm năm còn chịu được, sợ gì vài ngày ngắn ngủi?

Cô khóa màn hình, đặt điện thoại xuống, trong lòng vẫn hơi trống rỗng, đến mức mất mấy giây mới nhận ra ánh mắt trách móc từ bà Lương đang nhìn mình.

Nhận ra sự thất lễ của mình, Lương Quyến vuốt nhẹ tóc, lúng túng nói với bà Hạ bên cạnh: "Cháu xin lỗi bác, vừa rồi cháu trả lời một tin nhắn công việc."

Bà Hạ là người biết lý lẽ, lại nhìn Lương Quyến lớn lên từ nhỏ, đương nhiên sẽ không vì chuyện cỏn con này mà nghĩ xấu về cô.

Huống chi, sự chú ý của bà lúc này đã sớm chuyển sang chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón tay áp út của Lương Quyến. Nghĩ đến mấy tin tức mấy ngày trước, bà không khỏi nhíu mày.

"Chiếc nhẫn này của Quyến Quyến đẹp thật."

Bà Hạ dời mắt đi, cười nhàn nhạt có ẩn ý: "Chỉ là, nhẫn đeo ở ngón nào thì cũng có ý nghĩa cả. Mấy đứa trẻ bây giờ không hiểu, cứ đeo lung tung, chỉ vì đẹp thôi."

Bà Lương liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay con gái, không hiểu sao trong lòng bỗng hoảng hốt, cười gượng: "Chắc lại là nhãn hàng nào tặng thôi? Con bé này, sao lại tùy tiện đeo nhẫn vào ngón áp út thế chứ?"

Nụ cười trên mặt Lương Quyến bỗng chốc cứng lại, cô cúi đầu, theo phản xạ xoay nhẹ chiếc nhẫn kim cương xanh trên tay, giọng nói bình tĩnh, không lạnh nhạt mà cũng chẳng quá nồng nhiệt.

"Bác à, cháu biết ý nghĩa của việc đeo nhẫn ở các ngón tay. Nếu cháu đã dám đeo ở ngón áp út, thì có nghĩa đây là nhẫn đính hôn của cháu."

Cả căn phòng tức khắc yên tĩnh, đến cả Hạ Dự Chi luôn điềm tĩnh cũng bất chợt ngẩng đầu nhìn lên. Lương Quyến dũng cảm hơn anh nghĩ, ít nhất, dũng cảm hơn cả anh.

Người đầu tiên hoàn hồn lại là ông Lương – người hiếm khi lên tiếng trong lúc trò chuyện – ông gọi thẳng cả họ tên, giọng đầy cảnh cáo: "Lương Quyến—"

Thế nhưng Lương Quyến không hề để tâm, phớt lờ vẻ mặt ngỡ ngàng của cha mẹ, khẽ cười với bà Hạ.

"Bác à, không biết mấy ngày trước bác có thấy hotsearch không, nhưng tin tức đó đều là thật. Cháu đã có bạn trai."

Nói đến đây, Lương Quyến khựng lại vài giây, trong ánh hoàng hôn đang rọi vào phòng khách, cô giơ tay lên, mỉm cười kiêu hãnh.

"Anh ấy còn cầu hôn cháu nữa. Đến ngày tổ chức hôn lễ, nhất định sẽ mời bác và Dự Chi đến dự tiệc mừng."

Bà Hạ ngẩn ra, không nói nên lời, đáy mắt dần hiện lên cơn giận do bị trêu đùa. Đúng lúc bà định đứng trên lập trường đạo đức mà trách cứ vợ chồng nhà họ Lương, thì Hạ Dự Chi khẽ hắng giọng, siết nhẹ vai mẹ, thản nhiên chen vào, nhân cơ hội đó thả thêm một quả bom khác.

"Không thành vấn đề. Đến lúc đó tôi nhất định sẽ hai tay dâng bao lì xì. Nhưng hoa cưới thì nhất định phải dành cho bạn gái tôi, coi như là phúc lợi cho fan đã âm thầm ủng hộ cậu nhiều năm rồi."

Hạ Dự Chi khẽ mỉm cười với Lương Quyến, hai người nhìn nhau không nói gì, nhưng tất cả đều đã được ngầm hiểu — giống như mười năm trước, cùng nhau chiến đấu trong lớp học cấp ba.

Lương Quyến ổn định lại tâm trạng, quay đầu nhìn cha mẹ – gương mặt họ đầy vẻ đau lòng và bất lực – lòng cô bỗng thắt lại. Cô muốn khiến họ yên tâm, nhưng cũng không thể buông bỏ Lục Hạc Nam.

Cứ cho là cô tham lam đi – trong chiếc cân nghiêng lệch này, tình thân và tình yêu... cô đều muốn có cả.

"Ba, mẹ, hai người muốn nghe con giải thích bây giờ không?"

Cuộc đối thoại tiếp theo, hiển nhiên không còn phù hợp để có người ngoài ở lại. Hạ Dự Chi dìu người mẹ còn đầy tâm tư của mình cáo từ với Lương Quyến, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại một gia đình đã lâu không ngồi xuống nói chuyện tử tế.

Ông Lương ngồi sâu trong ghế sofa, phá vỡ quy tắc đã giữ nửa đời người — không hút thuốc trong nhà. Trong sự im lặng đáng sợ, ông rút điếu thuốc ra châm lửa, rồi hỏi thẳng: "Vì sao nhất định phải là cậu ta?"

"Con không biết." Lương Quyến đứng trước mặt cha, nhìn thẳng vào mắt ông, thành thật trả lời, "Con chỉ biết, con không muốn bỏ lỡ anh ấy lần nữa."

"Bỏ lỡ lần nữa?" Cha cô nhíu mày ngẩng lên.

"Không biết ba với mẹ còn nhớ chuyện con yêu đương hồi đại học không." Lương Quyến cười khổ một tiếng. Những vòng khói thuốc mơ hồ khiến mắt cô rát buốt, cô không dám chớp mắt, chỉ để những giọt nước lạnh lẽo đọng lại trong hốc mắt cay xè.

"Chúng con đã xa nhau năm năm rồi. Con không nghĩ đời này lại có thể gặp lại anh ấy."

"Chỉ vì không muốn bỏ lỡ, nên con chen vào hôn nhân người khác à?"

Cha cô trịnh trọng gật đầu, khuỷu tay tựa lên tay ghế sofa, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc cháy dở, mãi vẫn chưa rít thêm lần nào.

Những thông tin rời rạc cũng đủ để ông ghép lại cái gọi là 'sự thật' — dù cho cái tiến trình ấy có hơi phiến diện và tàn nhẫn.

Lương Quyến tròn mắt không thể tin nổi, cổ họng như nghẹn lại: "Con không làm vậy."

"Nhưng tin tức lại viết như thế." Lời phản bác cứng rắn, giọng cha cô trầm đến mức không cho phép cãi lại.

"Những gì giới giải trí viết... chưa chắc đã là thật."

Lương Quyến cau mày thở ra một hơi dài. Khoảnh khắc đó, cô vừa thấy buồn cười vừa thấy bất lực trước sự vô lý của cha mình.

"Vậy thì con nói xem cái gì là thật?" Cha cô dập mạnh điếu thuốc vào gạt tàn, ánh mắt nghiêm nghị không chút né tránh, nhìn thẳng vào mặt cô.

"Là cậu ta chưa từng kết hôn? Hay là cậu ta ly hôn không phải vì con?"

Lương Quyến chết lặng, rõ ràng là bầu không khí căng như dây đàn, nhưng bờ vai cô lại đột nhiên rũ xuống. Bởi vì từng câu từng chữ của cha, cô không cách nào phản bác.

Lặng đi một lúc, nước mắt rơi xuống. Lương Quyến bật cười khẽ, ngẩng cao cổ đầy kiêu ngạo, ánh mắt quật cường nhìn lại người cha trước mặt, đau lòng nhưng không chịu thua.

"Ba, chẳng lẽ trong lòng ba, con gái ba lại thấp hèn đến thế sao? Trong mắt ba, con gái ba lại không có một chút liêm sỉ nào sao?"

Lương Quyến cắn răng, từng chữ từng chữ ép ra khỏi cổ họng. Nước mắt theo cằm lăn xuống cổ áo, lạnh buốt một đường, hòa cùng với nhịp tim càng lúc càng yếu ớt trong ngực.

Cô không còn oán trách, chỉ bình thản nói ra sự thật:

"Ba tự cho là hiểu con, nhưng lại không chịu tin con."

Buồn cười biết mấy.

Thân thể già nua của ông Lương khẽ run lên, môi mấp máy, nhìn cô con gái khóc như hoa lê dầm mưa, trong lòng ông xẹt qua một tia không nỡ. Ông vừa định mở miệng thì tiếng chuông cửa bất chợt vang lên đã cắt ngang.

Ông đứng dậy ra mở cửa. Khi đi ngang qua Lương Quyến, ông đưa cho cô một tờ giấy ăn. Cô không nhận, chỉ bướng bỉnh hít mũi một cái, quay đầu đi, đưa tay lau nước mắt qua loa.

Ngoài cửa, Lục Hạc Nam đứng đó, từ đầu đến chân chỉnh trang một lần cuối, dừng lại vài giây rồi mới bấm chuông.

Khoảnh khắc chờ cánh cửa mở ra đó, có lẽ là phút giây dài nhất trong đời anh.

Anh có thể nhờ quyền thế, tiền bạc, để bước vào bất cứ nơi nào, tất cả cánh cửa trên thế gian này đều sẵn sàng mở ra vì anh. Nhưng chỉ có cánh cửa trước mặt này, anh buộc phải gỡ bỏ mọi thân phận, chỉ còn lại tấm chân tình qua được sự thử thách mới mong có tư cách bước vào.

Anh có tư cách đó không? Anh tự hỏi.

Một tảng đá nghìn cân đè nặng trong lòng, chưa kịp đẩy ra thì tiếng cánh cửa mở vang lên.

Hơi thở vô thức nghẹn lại, bài phát biểu đã luyện không dưới trăm lần trên máy bay, đến khi đối diện với đôi mắt đục ngầu vô cảm ấy, bỗng hóa thành mây khói.

"Cháu chào chú, cháu là..." Lục Hạc Nam ngập ngừng, đầu lưỡi líu lại.

Anh nên giới thiệu mình thế nào đây? Trong giây phút này, mọi chức danh đều trở nên thừa thãi.

Trước mặt cha mẹ của Lương Quyến, Lục Hạc Nam bỗng trở nên yếu đuối, đến câu "Cháu là bạn trai của Lương Quyến" cũng không nói nên lời.

Im lặng vài giây, anh bỏ qua cái danh xưng luôn có thể bị tước đoạt kia, chỉ khẽ nói: "Cháu là Lục Hạc Nam."

Lương Quyến trong nhà nghe thấy tiếng động thì vội vã chạy ra từ phòng khách. Cô đứng ở cửa, nhìn anh từ xa.

Anh lấm lem phong trần, áo mỏng vai gầy, trên vai còn vương hơi nóng ẩm ướt của phương Nam, nhưng khoảnh khắc đó, anh lại đứng yên lặng trong buổi hoàng hôn lạnh lẽo của phương Bắc, đứng trước mặt cha mẹ cô.

Áo quần chỉnh tề, thái độ đoan chính.

Cách nhau hai ba bước, hốc mắt Lương Quyến nóng lên, cô không tự nhiên quay mặt đi — chưa từng thấy một Lục Hạc Nam hồi hộp và lúng túng đến vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.